Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Hạm đội của Sở Nguyên Soái đã trở về.”
Thực tập sinh và nhóm bạn đang bàn luận về những tin tức mà đề quốc đáng quan tâm gần đây, Lâm Tự đang ngồi ở bàn sửa chữa, ghép những mảnh giấy vỡ lại với nhau.
Ánh sáng trắng sáng phát ra từ bàn làm việc, chúng chiếu lên gương mặt bình tĩnh của cậu.
Cậu rũ mắt lông mi cẩn thận dùng nhíp cẩn thận di chuyển những mảnh vỡ, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Nguyên Soái Heinrich · Sở nổi tiếng cùng hạm đội Thâm Uyên giống như một cơn gió làm nhiễu loạn, làm lật úp những mảnh giấy cổ xưa của nhân loại làm cậu không khỏi nhíu mày.
Hiện tại là 6h30 phút chiều, khu trưng bày của Bảo tàng Trái đất cổ đã đóng cửa, khu quản lý di tích văn hóa vẫn còn một số nhân viên đang xử lý công việc cuối cùng, các thực tập sinh đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, bọn họ đang chụm đầu lại một chỗ xem tin tức, nhiệt tình thảo luận không thôi.
Lâm Tự đã quen với chuyện này, chỉ cần bọn họ không tới quấy rầy cậu, cậu cũng sẽ không trách những con chim nhỏ năng động hót líu ríu.
Nhưng hôm nay, có một thực tập sinh tên là Thụy Ân lớn mật chạy tới hỏi: “Thầy Lâm, ngài nói Sở nguyên soái sẽ mang di vật gì từ trái đất cổ xưa?”
Động tác của Lâm Tự dừng một chút, trầm mặc, khi Thụy Ân cho rằng cậu sẽ không trả lời, thì bỗng nhiên cậu mở miệng: “Hạm đội Thâm Uyên chỉ đến sao Mộc, và chiếc đáp xuống mặt trăng là tàu thăm dò không người lái, bọn họ không thể tùy tiện đáp xuống địa cầu, trừ bỏ tọa độ cùng số liệu giám sát, không gì có thể mang về được.”
Hiện tại là năm 3275 theo tinh lịch, Theo ghi chép lịch sử của Đế chế Marion, ba nghìn năm trước, con người trên Trái đất cổ đại đã bắt đầu một cuộc hành trình dài giữa các vì sao do Trái đất đã cạn kiệt tài nguyên, sau khi cô độc trong vũ trụ gần mười thế hệ, họ đã có thể tìm thấy được một hành tinh gần giống với trái đất có thể sinh sống được, nhưng trong quá trình dài đăng đẳng này, nhân loại vĩnh viễn thất lạc hành tinh mẹ từ đó.
Trong cuộc hành trình dài, vì nhiều lý do khác nhau, gen của con người bị đột biến, sinh ra cách phân chia giới tính khác ngoài nam và nữ là ABO, trong quá trình mở rộng lãnh thổ sau đó, họ gặp phải vô số chủng tộc ngoài hành tinh. Dựa vào sự đấu tranh và hy sinh của hàng trăm triệu con người, cuối cùng đế quốc Marion nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Thiên hà Einstein và xã hội loài người bước vào giai đoạn tương đối hòa bình và thịnh vượng.
Hai khái niệm “tương đối” và “chủng tộc ngoài hành tinh” có nghĩa là chiến tranh không thể thực sự kết thúc, giữa những ngôi sao rộng lớn chìm trong lửa đạn, cần một thanh kiếm sắc bén nhất, cứng rắn nhất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kiếm —— Heinrich · Sở.
Hoàng đế đích thân phong cho kỳ hạm của anh danh hiệu "Victoria", đây là tên của nữ thần chiến thắng trong thần thoại trái đất cổ đại.
Chừng nào Heinrich còn đứng giữa các vì sao thì Victoria sẽ là tùy tùng trung thành nhất của ông.
Ba tháng trước, hạm đội Thâm Uyên xuất động truy kích quân phản loạn, phải thực hiện nhiều bước nhảy vũ trụ, sau khi quân nổi dậy cạn kiệt sức lực và bắt được chúng đền tội, Sở nguyên soái nhìn vào một hành tinh đang khí khổng lồ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Ngôi sao có đôi mắt của chính mình.”
Anh là một chiến binh được tắm máu, không phải là một nhà thơ lãng mạn, câu nói này không phải là một lời tỏ tình trìu mến với vũ trụ.
Hành tinh này chính là sao Mộc, Sở nguyên soái nhận ra nhận ra mắt của Sao Mộc là lỗ hổng do cuồng phong tạo thành.
Kế tiếp là hàng loạt tin tức được truyền về từ máy trinh thám, nó như xác định ý nghĩ của anh: Nơi này là Thái Dương hệ, nhà của con người cổ đại đang ở trước mắt.
Người dân trên toàn đế quốc đều điên cuồng, đến mức những chủng tộc ngoài hành tinh khác có tiếp xúc với con người đã nhìn con người như những kẻ ngốc trong ba tháng qua.
Không phải nó chỉ là một hành tinh sống sao? Có cần phải phấn khích thế không?
Con người sau đó lắc vai và hét lên: Hành tinh sống là gì? Đây là hành tinh mẹ! Hành tinh quê hương của nhân loại!
Sức nóng của chuyện này vẫn còn mấy ngày nay, bảo tàng Trái đất cổ vốn dĩ vắng vẻ có thể giăng lưới bắt chim và chỉ có một vài du khách đến tham quan thì nay đã trở nên quá đông đúc, viện trượng vội đến chân không chạm đất, thậm chí muốn đem nhóm nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm lôi ra tiếp khách quan.
Lâm Tự rất kháng cự.
Cậu mới từ trái đất mạt thế là một nơi có tang thi ăn thịt người, người ăn người nay xuyên đến thời đại tinh tế, cậu rất ngại khi tiếp xúc với người khác, cậu chỉ muốn làm một công việc không cần gặp người và có thể nuôi sống bản thân, trở thành một con cá mặn là được rồi.
Tâm tình vô cùng bực bội và cáu kỉnh, làm cậu phải mở trang tin tức của Tinh Võng ra xem hiểu rõ tiền căn hậu quả của việc “Tìm về Trái Đất” đồng thời ghim tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
Heinrich · Sở.
“Nhưng đế quốc nhất định sẽ phái một đội thám hiểm chính thức đổ bộ xuống Trái đất, lão sư Lâm, ngài cảm thấy em có hy vọng không?” Thụy Ân mơ ước: “Lấy địa vị của ngài ở đội nghiên cứu trái đất cổ, bọn họ nhất định sẽ mời ngài đi, lão sư à, có thể dẫn em theo không?”
Chỉ có Thụy Ân một người có tấm lòng rộng lượng và ngây thơ, mới dám nói chuyện với Lâm Tự như vậy, mặc dù những thực tập sinh khác ngưỡng mộ kiến thức của Lâm Tự nhưng họ vẫn luôn sợ vẻ mặt lạnh lùng của cậu.
“Tôi không đi.” Lâm Tự nhìn đồng hồ, đặt nhíp trong tay xuống, đặt cuốn sách cổ đã sửa chữa được một nửa vào một chiếc hộp thông minh có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm và ánh sáng không đổi, và cậu chuẩn bị tan tầm.
Cậu sợ tinh tế, sợ con người, hơn nữa cũng không biết dùng tâm tình gì để đối mặt với Trái Đất.
Thụy Ân bi thương thở dài, đành chào tạm biệt Lâm Tự.
Sau khi Lâm Tự rời khỏi phòng thí nghiệm, lại nghe thấy âm thanh đầy sức sống của Thụy Ân, sung sướng mà cùng các đồng bạn nói: “Khi tôi học chuyên ngành này, bố tôi lo tôi không đủ ăn nên ném tôi đi trường quân sự., hiện tại vừa thấy, tương lai còn sáng lạng hơn đi lính nữa!”
Lâm Tự không vội vã về nhà, mà cậu đi đến phòng của viện trưởng.
Viện trưởng là Beta, tuổi cũng đến trung niên, không bốc đồng như những Alpha trẻ tuổi như Thụy Ân, nhưng gần đây viện nghiên cứu Trái Đất cổ như tái sinh lại con người của ông, một lần nữa khơi dậy nhiệt tình trong ông.
Khi nghe được thỉnh cầu của Lâm Tư, ông đã rất kinh ngạc.
“Cậu muốn xin nghỉ phép? Ngay bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn muốn nghỉ tận hai tuần?”
“Vâng, tôi đã tích góp được rất nhiều ngày nghỉ.”
"Nhưng hiện tại chúng ta đang đuổi theo cơn sốt Trái Đất cổ, viện bảo tàng đang rất cần nhân lực, ngoại trừ điều này, viện nghiên cứu đế quốc sẽ tuyên bố số liệu của hệ Thái Dương, không biết sẽ có bao nhiêu người vội vàng viết luận văn, kinh nghiệm của cậu phong phú, càng nên gửi luận văn làm gương đi trước cho bọn họ mới phải. Theo câu nói của người Trái Đất cổ chính là, cơ bất khả thất, thời bất tái lai.”
Viện trưởng dõng dạc hùng hồn, muốn lung lay Lâm Tự, nhưng Lâm Tự vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Bệnh cũ tái phát, tôi cần thời gian để dưỡng bệnh.”
Viện trưởng liền không tức giận nữa.
Lâm Tự thông minh, có năng lực, sự hiểu biết chuyên môn cao, đáng tiếc thân thể không tốt, rõ ràng là một Beta, nhưng cơ thể còn mảnh mai hơn Omega.
Ít nhất một năm Omega chỉ có khoảng hai đến ba kỳ phát tình, mà Lâm Tự thì tháng nào cũng xin nghỉ phép vài ngày, cũng may hiệu suất của cậu cao, không chậm trễ công tác.
Trong cơn tuyệt vọng, viện trưởng không còn cách nào khác là đành cho cậu nghĩ, cũng theo dặn dò rất kỹ rằng cậu có thể bớt thời giờ đọc mấy số liệu giám sát mà viện nghiên cứu công bố, xem thử có thể viết gì không.
Lâm Tự tự lái xe một đường ra ngoại ô, cây cỏ ngày càng nhiều, dấu vết con người dần ít đi.
Bảo tàng Trái Đất cổ được xây dựng tại Đặc khu Lưỡi Liềm, đặt trên vệ tinh Endymion ngay tinh cầu thủ đô, vệ tinh Endymion được quy hoạch như một khu vực nghiên cứu nhân văn trong quá trình xây dựng tổng thể. Ngoài Bảo tàng Trái Đất Cổ đại, hành tinh này còn có nhiều cơ sở nghiên cứu như khu bảo tồn động vật Trái Đất cổ đại và Viện Văn minh Thông minh của Hệ thống ngoài Trái Đất
Mặt khác, người dân ở đây là những nhà nghiên cứu và khách du lịch ngắn ngày, đất đai rộng lớn, dân cư thưa thớt, thường có ít người chọn sống ở nông thôn.
Lâm Tự rất hài lòng với nơi ở yên tĩnh hiện tại của mình.
Cậu đậy xe vào gara, khi đi cửa sau tiến vào phòng khách, ngoài cửa sổ trời đổ mưa to, vùng đất hoang vu bao la bị bao phủ bởi mưa và sương mù, những ngọn núi sắc nhọn và lẻ loi ở phía chân trời dường như đang trôi nổi trên mặt nước. sương mù xám xịt.
Hai con vật giống mèo, một đen một trắng, từ trên gối trên ghế sofa chạy tới, dụi đầu và lưng đầy lông vào quần Lâm Tự dụ dỗ cậu, thậm chí còn ngã xuống đất, lộ bụng.
Lâm Tự đi về phía phòng khách, bọn chúng một bên lăn lộn đi theo, cho đến khi Lâm Tự ném một quả cầu lửa trong tay thắp sáng lò sưởi, hai con vật nhỏ cuối cùng cũng buông chiếc quần tội nghiệp của cậu và chạy đến lò sưởi dựa vào nhau sưởi ấm.
Thời tiết ngày càng lạnh rồi, Lâm Tự nghĩ thầm.
Tiểu Hắc cùng tiểu Bạch là loại đặt biệt trên hành tinh Endymion, theo bình thường gọi là thỏ mèo, dáng người rất giống mèo, nhưng có đôi tai dài và đuôi ngắn của thỏ và tính cách của họ hàng chó, vật nuôi phổ biến ở Đặc khu Lưỡi Liềm..
Hai đứa nó được Lâm Tự nhặt được.
Cậu xoa đầu hai đứa nhỏ, Lâm Tự đổ đầy thức ăn và nước vào bát cơm của bọn chúng, lại lấy cho mình phần cơm thịt nướng, đồng thời yêu cầu robot giao hàng để đồ ăn mang về ở cửa mà không gõ cửa.
Kiếp trước khi sống ở mạt thế, Lâm Tự đã được cấy ghép dị năng, ngoài khả năng điều khiển hỏa lực từ sức mạnh của con người, cậu còn được cấy ghép sức mạnh zombie, đôi mắt xám nhạt là bằng chứng cho sự biến đổi zombie nhẹ của cậu.
Tình trạng bệnh tình rất nhẹ đến mức có thể bỏ qua, chỉ là vào thời đại tinh tế, tuy dung dịch dinh dưỡng có thể đáp ứng nhu cầu ăn uống của con người nhưng việc biến đổi thành tang thi khiến Lâm Tự luôn muốn nhai gì đó, không cần là thịt con người, chỉ cần là thịt bình thường là đủ.
Hôm nay cậu cảm thấy choáng váng, các khớp xương bắt đầu nóng bừng, đau nhức, không còn sức lực để nấu nướng đàng hoàng nên chỉ có thể chọn gọi cơm hộp đắt đỏ.
Lý do cậu xin nghỉ cũng không phải là nói suông.
Khi Lâm Tự vận dụng dị năng không gian của mình vượt đến thời đại Tinh Tế đã mất rất nhiều năng lượng, thời đại tinh tế không có tang thi, cũng không có tinh thạch bổ sung năng lượng, thân thể bị áp chế đào thải dị năng cấy ghép trong cơ thể cũng cần tiêu hao không ít năng lượng.
Không có nguồn năng lượng bên ngoài, cũng chỉ hấp thụ nguồn năng lượng ký chủ.
*
Thụy Ân đứng trước bàn làm việc của viện trưởng, viện trưởng soi bên trái bên phải kiểm tra bản thiết kế 3D, mãi vẫn cảm thấy không hài lòng.
“Thụy Ân à, cậu cảm thấy sản phẩm này của mình thế nào?”
“Vâng? Em sao?” Thụy Ân nhìn bằng đôi mắt vô tội: “Em cảm thấy tuy rằng em không thể bằng với thầy Lâm nhưng với hình dạng và cấu tạo của Khải Hoàn Môn em đều nhớ kỹ trong lòng, nhưng em đã nghiên cứu rất kỹ các bản phác thảo trên giấy của thầy Lâm và em sẽ đảm bảo khôi phục chúng theo tỷ lệ 1: 1!!”
Viện trưởng nhìn bộ dáng tự tin của thằng nhóc này thì đầu hơi đau: “Em, em, em không cảm thấy mô hình của em quá hiện đại rồi sao?”
Vậy thì tại sao các bức phù điêu trên Khải Hoàn Môn ở La Mã cổ đại lại có cơ giáp? Tại sao chân dung người cưỡi ngựa mượt mà và duyên dáng lại biến thành hình ảnh tinh hạm thẳng tắp và vuông vắn? Và làm sao dòng chữ này lại thành chữ viết của đế quốc?
“A! Em nghĩ nếu là Hill tiểu thư đưa lễ vật cho Sở nguyên soái, thì có thể cô ấy sẽ vẽ cơ giáp Phong Tuyết và chủ hạm Victoria của nguyên soái rồi.”
Viện Trưởng đỡ trán: “Tiếu thư Hill tùy tiện tìm một cửa hiệu bán đồ lưu niệm là có thể làm ra thứ đồ cậu nói, còn dùng vật liệu càng tinh xảo để làm chứ không phải tảng đá trắng giản dị này. Cô ấy trả cho chúng ta nhiều tinh tệ như vậy, không phải là hy vọng có thể có một lễ vật mang phong cách Trái Đất cổ thuần túy để tặng nguyên soái Sở sao?”
"Gia tộc Hill thật sự có ý định để cô con gái Omega được sủng ái nhất của mình kết hôn với Nguyên soái Sở sao? Nhưng anh ấy không phải..."
Một tiếng gõ cửa làm gián đoạn sự mơ màng của Thụy Ân, viện trưởng nhìn vào màn hình dành cho khách tham quan và giật mình. Ông đẩy Thụy Ân sang một bên và yêu cầu cậu ấy đứng dậy, vẻ mặt rất lo lắng đi mơ r cửa, Thụy Ân lại cảm thấy kỳ lạ vì sao viện trưởng không sử dụng điều khiển từ xa để mở cửa mà phải tự đi như thế, thì thấy khách đến mặc một thân quân trang.
Phụ tá của Sở nguyên soái!
“Chào ngài, thượng tá Arnold, đúng vậy đúng vậy, tôi là Triệu Thừa Văn, giám đốc Bảo tàng Trái Đất Cổ đại, đây, đây là!"
Trời ạ! Heinrich · Sở!
Thụy Ân nhìn thấy thân ảnh mà cậu ấy chỉ có thể thấy trong ảnh, trong lòng thảng thốt, thậm chí còn kích động hơn viện trưởng!
“Đúng vậy, viện trưởng Triệu.” Trong nhiều năm nay thượng tá Arnold giống như rất quen việc Heinrich · Sở gây ra chú ý khi xuất hiện rồi, bình tĩnh giới thiệu nói, “Vị này chính là nguyên soái Heinrich · Sở.”
“Chào ngài, viện trưởng Triệu.” Heinrich · Sở gật đầu chào viện trưởng.
Khi chào hỏi, anh lịch sự cởi chiếc mũ quân đội, mái tóc ngắn màu xám bạc xõa xuống, làm nổi bật đôi mắt vàng được thừa hưởng từ người cha long tộc, sống lưng thẳng tắp, hơi thở lạnh băng, như thanh kiếm được tôi luyện bằng nước lạnh, hiện lên ánh sáng bạc.
“Vì sao ngài lại đích thân đến đây vậy? Thượng tá Arnold nói với tôi rằng ngài ấy chỉ đến để chiêu mộ người thôi." Tuy viện trưởng vẫn còn đang sửng sốt nhưng vẫn không quên công việc của mình.
“Giáo sư Chu của viện nghiên cứu đế quốc nói rằng ở viện bảo tàng có một chuyên gia nghiên cứu về Trái Đất cổ tên là Lâm Tự, người này cũng có tên trong danh sách của đội thám hiểm Trái Đất cổ đại. Nguyên soái có một số vấn đề muốn hỏi cậu ta, ngày hôm qua đã gửi tin đến, nhưng vẫn luôn không nhận được phản hồi.” Arnold nói, “Vừa lúc hôm nay đi ngang qua, hy vọng có thể cùng Lâm tiên sinh nói chuyện.”