Chương 7
13
Anh lại nâng ly r/ư/ợ//u uống cạn:
“Nói ra thì thật buồn cười, Cố Chiêu Doanh. Khi tôi nhìn thấy tên em trong chồng hồ sơ phỏng vấn, tôi còn có chút may mắn, không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại.”
“Gặp lại?”
“Tân sinh nhập học, hành lý của em là tôi giúp mang.
Lúc đó vì nhiệm vụ của câu lạc bộ, có người đã chụp ảnh.” Lục Thời An lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện WeChat giữa tôi và anh.
Hình nền là một bức ảnh.
Trong ảnh, chàng trai mặc áo thun trắng, quần jean, giày thể thao. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy xanh nhạt.
Khoảnh khắc gió thổi qua, tóc và vạt váy khẽ tung bay.
Trên con đường rợp bóng cây, hai người cùng lúc chạm tay vào chiếc vali, một người mặt đỏ, một người tai đỏ, cả hai đều lúng túng mà rạng rỡ mỉm cười.
“Hồi đó, em cũng rất khách sáo, giống như khi chúng ta gặp lại vậy, cứ miệng miệng gọi ‘cảm ơn đàn anh’.”
Anh hơi đỏ mặt khi nhớ lại:
“Trong buổi chào đón tân sinh viên, tôi ngồi ngay cạnh em.”
Hôm đó tôi bị cận mà quên mang kính, chỉ mải nheo mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu biểu diễn.
Lục Thời An cười nhìn tôi:
“Trong trận bóng rổ, tôi chỉ nhận lấy chai nước em đưa.”
Khi đó lớp trưởng bảo mấy nữ sinh chúng tôi lên sân đưa nước cho đội nam sinh, nhưng vừa bước vào, chai nước trong tay tôi đã bị người lạ giật mất.
Hắn nói một tiếng cảm ơn, tôi cũng quên tranh lại.
“Tôi từng mấy lần định đi tìm em, nhưng em lúc nào cũng ở lớp học hoặc thư viện, lần nào cũng chỉ thấy em đọc sách, đọc sách và đọc sách.
Tôi giận em như khúc gỗ vậy. Không còn cách nào khác, đành chờ em tốt nghiệp rồi tính tiếp.”
Mặt Lục Thời An càng lúc càng đỏ, tôi không phân rõ là vì ngượng, vì tức, hay vì uống nhiều rư/ợ..u.
Tôi lại nhớ lời Hạ Sinh Sinh từng nói — chẳng lẽ anh ấy thật sự thích tôi?
Thật ra, anh ấy rất tốt, không tiếc lời khen ngợi, luôn khích lệ tôi.
Anh cao ráo, tuấn tú, có chí tiến thủ, năng lực cũng mạnh mẽ.
Ở bên anh, tôi mới dần tìm lại được sự tự tin. Ở anh có sự quả quyết và điềm tĩnh mà tôi thiếu.
Anh mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Vậy, em nghĩ sao?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát:
“Vòng bạn bè của anh trống trơn, như vậy không công bằng.”
“Cố Chiêu Doanh, em đúng là khúc gỗ!” Lục Thời An tức đến mức nhét một miếng bít tết to vào miệng.
Tôi cúi đầu:
“Ý em là… em cũng muốn hiểu thêm về anh.”
Lục Thời An lập tức ngẩng lên, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
“Cố Chiêu Doanh, cảm ơn em.” Đây là số ít lần anh chủ động nói lời cảm ơn với tôi.
14
Chúng tôi cùng rời khỏi khách sạn, chẳng biết thư ký Chu biến đi đâu từ lúc nào.
Xe của Hạ Sinh Sinh đã đỗ sẵn ở cổng. Vừa thấy tôi bước ra, cô ấy liền vẫy tay.
“Cố Chiêu Doanh, tôi chóng mặt quá.” Lục Thời An cúi người, dựa hẳn lên vai tôi.
Hạ Sinh Sinh vừa bực vừa buồn cười:
“Cố Chiêu Doanh, tình cảnh này còn gọi tôi tới làm gì?”
“Tôi cũng đâu ngờ… Ai mà biết tửu lượng kém lại là Lục Thời An, người uống say cũng là anh ta chứ.”
Tôi và Hạ Sinh Sinh cùng đưa anh lên xe của tài xế, sau đó tôi ngồi sang xe của cô ấy.
Trên đường, tôi gửi tin nhắn cho thư ký Chu.
Về tới nơi, anh ta đã đứng đợi trước cửa.
Vừa xuống xe, tôi liền chất vấn:
“Thư ký Chu, hôm nay sao lại biến mất?”
“Lục tổng nhắn tôi đi ăn cho ngon, có anh ấy thanh toán.” Anh dừng một chút, khẽ hạ giọng:
“Thật ra tôi cũng chẳng định vào ngay từ đầu.”
Thư ký Chu đỡ Lục Thời An vào nhà, còn Hạ Sinh Sinh thì cứ kéo tôi đi, bắt tôi kể cho ra lẽ.
Hôm sau đến công ty, hiếm thấy tổ trưởng Trương và Lý Dao đáng ghét kia không còn bóng dáng.
Tôi tò mò hỏi thư ký Chu:
“Tổ trưởng Trương và Lý Dao đâu rồi?”
“Ăn hoa hồng, tham công quỹ. Bị trừ hết lương thưởng tháng này rồi sa thải.” Thư ký Chu nghiêm túc đáp.
Lục Thời An đường hoàng lên tiếng:
“Xét đến thành tích xuất sắc khi Cố Chiêu Doanh hoàn thành dự án của An Duyệt Group, từ nay tổ trưởng tổ 1 sẽ là em. Có vấn đề gì không?”
“Tôi nhớ trong quy chế nhân viên có ghi cấm yêu đương nơi công sở.” Ý là, nếu tôi làm ở đây, những lời hôm qua anh nói đều chẳng còn giá trị.
Lục Thời An hơi gượng gạo, ho khan hai tiếng:
“Em nhớ nhầm rồi.”
Thư ký Chu cúi đầu ghé sát tai tôi thì thầm:
“Từ lúc em được điều sang văn phòng tổng giám đốc, Lục tổng đã sửa quy định ấy rồi.”
Nói xong, anh ta vội vã chuồn khỏi văn phòng.
Lục Thời An đứng dậy:
“Thật ra quy định đó vốn do bố tôi đặt, tôi chưa từng đồng ý, và nó chẳng liên quan gì đến em cả.”
Anh nhìn thẳng vào tôi:
“Điều tôi luôn tin tưởng là — tình yêu và sự nghiệp, cả hai đều phải trọn vẹn.”
—Hết —