Chương 6
11
Trên đường về, hiếm khi thấy Lục Thời An mỉm cười:
“Biểu hiện rất tốt, trợ lý Cố.”
Tôi cúi đầu:
“Trước đây cũng từng làm vài phương án, hiệu quả thực tế cũng không tệ, nhưng em chỉ phụ trách một phần nhỏ thôi, đến tên cũng chẳng được ghi.”
“Trợ lý Cố, em làm rất tốt, thiếu chẳng qua chỉ là một chút tự tin mà thôi.”
Trước kia, dưới quyền tổ trưởng Trương, bản kế hoạch tôi làm luôn bị ông ta chê bai không ra gì.
Ông ta nói mang ra cho khách hàng xem sẽ làm người ta buồn nôn, bảo ngay cả một học sinh tiểu học viết cũng mạch lạc hơn tôi.
Lý Dao cũng thường châm chọc: PPT tôi làm thì “khá được”, nhưng đọc lên thì chẳng trôi chảy.
Ngồi dưới đài, tổ trưởng Trương trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi vốn có thể trình bày trôi chảy cũng run rẩy đến lắp bắp.
Sau đó Lý Dao chủ động nói sẽ thay tôi đọc, nhưng càng đọc thì kế hoạch của tôi lại biến thành thành quả của cô ta, rồi cùng tổ trưởng Trương đứng chung một chiến tuyến quay sang chỉ trích tôi.
Ban đầu tôi còn phản bác, nhưng kết quả chỉ khiến tôi phải nghe những lời chửi rủa khó nghe hơn.
Về sau tôi chọn im lặng, không làm, cũng chẳng nói gì nữa. Tôi đã chuẩn bị tâm lý, hết tháng này sẽ bị đuổi việc.
Không ngờ, Lục Thời An lại nói với tôi rằng tôi làm rất tốt, rất xuất sắc.
Tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập cảm kích:
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục.”
Buổi tối trên đường về, thư ký Chu quay lại nói chuyện:
“Căn hộ bên kia của cô đã được trả rồi, đồ đạc cũng chuyển về đây hết.”
“Cảm ơn thư ký Chu.”
“Đều là sắp xếp của tổng giám đốc.”
Bao ngày qua, tôi chẳng biết đã nói bao nhiêu lần “cảm ơn Lục tổng” nữa rồi.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục.
Bản kế hoạch của Tổng Giám đốc An, em nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thiện để anh duyệt.
Em chắc chắn sẽ ký được hợp đồng này.” Có lẽ, lấy được dự án về mới là lời cảm ơn lớn nhất.
Cuối cùng, sau nửa tháng chỉnh sửa và thương thảo, An Duyệt đồng ý hợp tác.
Cô ngẩng lên nhìn tôi:
“Cố Chiêu Doanh, trước đây Lục Thời An đã nhiều lần khen cô. Bây giờ tôi tin, cô thực sự rất xuất sắc. Nhưng hợp đồng này cần chỉnh sửa một chút.”
Tôi căng thẳng:
“Còn chỗ nào cần sửa ạ?”
“Ở đây, sửa thành ba năm.” Cô chỉ vào thời hạn hợp tác, vốn ghi là một năm.
“Tôi rất thích làm việc với cô, vì cô luôn nhanh chóng nắm bắt được ý tôi, vừa chân thành vừa khiêm tốn, lại nghiêm túc và dễ nói chuyện.
Tôi muốn hợp tác lâu dài với cô.” Nụ cười của An Duyệt chân thành rạng rỡ.
Khoảnh khắc ký xong hợp đồng, trong lòng tôi như pháo hoa rực rỡ nổ tung.
Khi đưa hợp đồng vào tay Lục Thời An, tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Tổng Giám đốc Lục, An tổng đã ký hợp tác ba năm rồi.” Tôi không giấu nổi sự phấn khởi trong giọng.
Động tác lật hợp đồng của anh khẽ chậm lại:
“Tối nay bảo thư ký Chu đặt nhà hàng, chuẩn bị tiệc mừng công cho em.”
Trên đường đi, thư ký Chu cũng mừng cho tôi:
“Nhà hàng này chính là chỗ tổ trưởng Trương thường đặt tiệc mừng công cho Lý Dao. Lần này tôi đặt phòng riêng sang trọng nhất.”
Trước đây tôi từng than với thư ký Chu rằng, mỗi lần tổ có tiệc mừng công tôi đều không có phần.
Tổ trưởng Trương chưa từng cho tôi tham gia, ảnh chụp mâm tiệc xa hoa trên nhóm chat, tôi chỉ biết nhìn mà thèm.
Thư ký Chu rất tinh ý, đặt đúng nơi họ hay đến, để tôi không cần nương nhờ tổ trưởng Trương hay Lý Dao cũng có thể ngồi vào bàn tiệc ấy.
12
Xe dừng lại trước một khách sạn năm sao.
“Tổ trưởng Trương cũng biết hưởng thụ thật, nghe nói món ở đây đều do đầu bếp nước ngoài chế biến, nguyên liệu mỗi ngày đều được vận chuyển bằng đường hàng không.”
Đi theo nhân viên phục vụ vào trong, thư ký Chu kéo tay tôi lại:
“Đó chẳng phải tổ trưởng Trương và Lý Dao sao?
Tôi nói rồi, tháng này chi phí tiếp khách tăng bất thường, hóa đơn toàn khách sạn năm sao.
Tổ trưởng Trương còn nói là đặt phòng cho Tổng Giám đốc Lưu, xem ra có vấn đề rồi.”
Không ngờ tiệc mừng công lại biến thành buổi “ăn dưa hóng chuyện”.
Lục Thời An chỉ yên lặng đứng đợi, để tôi và thư ký Chu tha hồ tám chuyện.
Thư ký Chu có chút tức giận:
“Tôi sẽ cho người điều tra, dám ăn chặn tiền công ty sao?”
Nói xong, anh ta cầm điện thoại đi ra chỗ khác.
“Đi thôi, chúng ta vào trước.” Lục Thời An ra hiệu.
Thư ký Chu đã đặt sẵn món và rư/ợ..u vang. Nhà hàng Tây sang trọng, ánh sáng lộng lẫy, tôi và Lục Thời An ngồi đối diện, chẳng khác nào một bữa tối hẹn hò dưới ánh nến.
Anh bảo phục vụ rót rư/ợ..u. Tôi uống cũng khá, nhưng vẫn gửi định vị cho Hạ Sinh Sinh, dặn nếu tôi về trễ thì tới đón, sợ mình uống say rồi mất kiểm soát.
“Chúc mừng em.” Lục Thời An nâng ly.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục.”
“Đừng khách sáo như vậy nữa, sau giờ làm gọi tôi là Thời An, hoặc ‘đàn anh’ cũng được.”
Ánh mắt anh mang theo sự tán thưởng:
“Cố Chiêu Doanh, bây giờ nhìn em đã tự tin hơn nhiều so với trước.”
“Nhờ Tổng Giám đốc tin tưởng, em cũng học hỏi thêm từ anh và thư ký Chu.”
“Cố Chiêu Doanh, phụ nữ cũng có thể làm rất tốt.
Nhìn quanh em, Hạ Sinh Sinh hay An Duyệt, họ cũng là phụ nữ, cũng rất xuất sắc.
Em không cần vì giới tính mà cảm thấy xấu hổ hay tự ti, về năng lực làm việc em chẳng thua kém bất kỳ người đàn ông nào.”
Đây chẳng phải… nội dung tôi từng đăng trên vòng bạn bè sao?
Mấy tháng trước, tôi phỏng vấn bảy tám công ty, nhưng đều bị từ chối chỉ vì là nữ. Họ lại chọn những nam sinh cùng phỏng vấn, học lực kém hơn tôi, trường cũng không bằng.
Nửa đêm hôm đó tôi tức quá mà viết: 【Thế giới này thật bất công, bao giờ mới bỏ được phân biệt giới tính đây!】
Bây giờ thì xấu hổ muốn c/h/ế/t…
Lục Thời An rảnh rỗi lắm hay sao mà đi lục cả vòng bạn bè mấy tháng trước của tôi!!!
Tôi vội vàng chỉnh cài đặt vòng bạn bè thành chỉ hiển thị ba ngày.
Thấy tôi loay hoay với điện thoại, Lục Thời An khẽ bật cười:
“Muộn rồi, vòng bạn bè của em tôi đã đọc hết rồi.”
Người này… chẳng lẽ biết đọc tâm tư người khác sao?!