Chương 2
3
Vừa quay lại văn phòng, tổ trưởng Trương đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
“Bảo cô đi mua cà phê mà sao mất cả nửa ngày? Lề mề cái gì, cà phê đâu?”
Tôi nhìn xuống nửa ly còn sót lại trong tay.
Tổ trưởng Trương lại bắt đầu chửi bới:
“Cố Chiêu Doanh, cô nói xem ngoài việc này ra cô còn làm được cái gì? Công ty sao lại tuyển một kẻ vô dụng như cô vào chứ?”
May mà ông ta đã ngoài bốn mươi, nếu không tôi còn tưởng ông ta đang bước vào giai đoạn tiền mãn kinh, ngày nào cũng kiếm cớ để nổi giận, thậm chí chẳng cần lý do cũng có thể phát cáu vô cớ.
“Cô còn muốn được phân dự án nữa không?”
Công ty chúng tôi chỉ khi nào được chia dự án mới có thưởng, nếu không thì mỗi tháng chỉ được ba ngàn năm trăm tiền lương cứng.
Nhưng ở tổ này, chỉ những ai khiến tổ trưởng Trương vui vẻ mới có cơ hội được nhận dự án.
Vào công ty đã ba tháng, cùng tổ với tôi là Lý Dao đã tham gia ba dự án, còn tôi vì không thích nói nhiều nên chưa từng được chia một dự án nào.
Lý Dao nhanh chóng đưa một tập hồ sơ tới:
“Tổ trưởng Trương, tối nay bữa tiệc của Tổng Giám đốc Lưu, em xin phê duyệt chút kinh phí.”
Tổ trưởng Trương lướt tay qua tay Lý Dao rồi nhận lấy hồ sơ:
“Nhìn người ta kìa, cô phải học tập nhiều vào.”
Lý Dao nhếch môi cười lạnh:
“Người khù khờ như cô ta có đi tiệc xã giao cũng chỉ khiến các sếp mất hứng thôi.
Làm tốt việc hậu cần và vệ sinh trong tổ là đủ rồi.
Loại mọt sách chỉ biết cắm mặt vào học thì không hợp với xã giao, hợp hơn với việc ôm cái máy tính làm PPT.”
“Chẳng lẽ để cô ta lên bàn tiệc đọc bảng cửu chương cho các sếp nghe chắc?” Nói xong còn cười nhạo một cách lộ liễu.
Tôi đứng bên cạnh có chút lúng túng, cảnh tượng này xảy ra thường xuyên, mọi người trong văn phòng cũng đã quen đến mức không buồn để ý nữa.
“Trợ lý Cố, Tổng Giám đốc Lục đang chờ cô đấy.” Thư ký Chu đi đến tổ tôi.
Tôi tiện tay đặt nửa ly cà phê lên bàn tổ trưởng Trương:
“Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Đẩy cửa bước vào văn phòng của Lục Thời An, anh đã thay một bộ đồ khác.
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, nghe thấy tiếng tôi, anh mới ngẩng lên:
“Cố Chiêu Doanh, cô không biết mở miệng à?”
4
“Bọn họ chế giễu em, em không biết đáp trả lại à?”
Tôi cúi đầu:
“Họ nói cũng không sai.”
Người như tôi, ngoài chuyện học hành ra, dường như chẳng có gì hữu dụng.
“Đừng phí cảm xúc vào mấy chuyện vớ vẩn đó. Cái báo cáo khảo sát này mang đi, mai hoàn thành rồi nộp cho tôi.” Anh gõ gõ lên tập tài liệu trên bàn.
Tôi vội quên đi tâm trạng chán nản, bước tới ôm lấy tài liệu:
“Vâng, được.”
Thư ký Chu chỉ cho tôi chỗ ngồi — ngay trong văn phòng của Lục Thời An, chiếc bàn làm việc đặt sát cửa ra vào.
“Tôi ngồi ở đây à?”
Ngồi cùng phòng với sếp, thật sự khiến tôi thấy căng thẳng.
Chẳng trách ánh mắt thư ký Chu lúc trước lại đầy vẻ thông cảm như thế.
Tài liệu anh đưa không khó, nhưng số lượng thì rất nhiều.
Đã năm giờ, nhìn ra ngoài, các đồng nghiệp đều đang lục tục thu dọn chuẩn bị tan ca, nhưng Lục Thời An vẫn chưa có ý định rời đi.
Sáu giờ, anh tắt máy tính.
Đi ngang qua chỗ tôi thì dừng lại:
“Còn bao nhiêu?”
“Vẫn còn một phần ba.”
Anh cúi mắt:
“Tan làm đi, để mai làm tiếp.”
“Nhưng việc này không phải rất gấp sao?”
“Khách hàng đi công tác rồi, hoãn một ngày cũng được.”
“À, vâng.”
Tôi đóng máy tính, thu dọn bàn làm việc.
Lục Thời An đứng ngay bên cạnh chờ tôi.
Tôi vừa đứng dậy, anh cũng chuẩn bị đi.
Ngoài văn phòng, thư ký Chu vừa được sắp thêm một chỗ làm việc mới.
Khi anh bước ra, thư ký Chu liền nhanh nhẹn đi theo phía sau, còn quay lại ra hiệu bằng mắt, nhắc tôi cũng phải bám sát.
Đi ngang qua tổ dự án thì tình cờ bắt gặp tổ trưởng Trương và Lý Dao trong bộ váy ngắn gợi cảm đang chuẩn bị ra về, vô tình cản trở bước chân tôi.
Tổ trưởng Trương đi chậm lại, khoảng cách với Lục Thời An càng lúc càng xa.
Lý Dao ngoảnh đầu nhìn tôi:
“Này, Cố Chiêu Doanh, hôm nay ra dáng quá nhỉ, còn được vào văn phòng của Tổng Giám đốc Lục làm việc nữa cơ. Với cái tính khù khờ này của cô, dùng chiêu gì thế, dạy tôi với.”
Tôi chẳng muốn đáp trả cũng không buồn để ý đến cô ta.
Tổ trưởng Trương đi tới thang máy trước, nhấn nút, tôi và Lý Dao cũng theo tới.
Cô ta chán chường:
“Thật chẳng có gì thú vị, kiểu người như cô cả đời này cũng không thể tự mình đàm phán dự án được.”
Cô ta lộ rõ vẻ khó chịu, hất cằm khinh miệt:
“Cô tự đi một thang máy khác đi, đứng cạnh cô xui xẻo, làm ảnh hưởng tâm trạng tôi đi gặp khách hàng.”
Tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn đi chung thang với cô ta, nên xoay người chờ ở phía đối diện.
Đúng giờ cao điểm tan tầm, thang máy nào cũng kín người, chưa có cái nào tới, thì thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc vang lên.
Tổ trưởng Trương và Lý Dao lập tức nở nụ cười nịnh nọt, cúi đầu chào:
“Tổng Giám đốc Lục.”
Giọng nói của Lục Thời An trầm thấp, không cho phép kháng cự:
“Cố Chiêu Doanh, lại đây.”
Anh không buồn đáp lại tổ trưởng Trương, thư ký Chu liền đóng cửa thang máy.
Lục Thời An hơi nghiêm giọng:
“Công việc của em với Tiểu Chu giống nhau, cậu ấy ở đâu thì em ở đó, hiểu chưa?”
Thư ký Chu ghé sát lại, khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Tổng giám đốc ở đâu thì tôi ở đó.”
Tôi cúi đầu:
“Em hiểu rồi.”