Chương 1
Xuống dưới lầu mua cà phê, không ngờ lại bắt gặp sếp đang đi xem mắt.
Sếp tháo một chiếc khuy măng-sét, theo hiểu biết của tôi thì đó là dấu hiệu anh ta đã mất kiên nhẫn.
Tôi vừa quay đầu lại thì va ngay vào người sếp, ly cà phê đổ cả lên người anh.
Anh nhìn vết cà phê loang lổ trên bộ vest, rồi mỉm cười nhẹ với người phụ nữ đối diện:
“Cô Ngô, tôi nghĩ hôm nay không tiện lắm, hẹn lần sau nhé.”
Nói xong anh bước tới trước mặt tôi:
“Còn chưa đi? Không định chịu trách nhiệm à?”
1
Sếp mặc bộ vest đen hôm qua đi công tác, hiển nhiên là vừa xuống máy bay đã bị gọi tới đây.
Đối diện anh ta là một người phụ nữ mặc bộ đồ màu hồng kiểu Chanel, thoạt nhìn hai người trông cũng khá xứng đôi.
Đi mua cà phê cho tổ trưởng mà lại đụng phải cảnh khó xử thế này.
Tôi vội ra quầy thúc giục lấy cà phê, chỉ mong đừng để anh phát hiện, rồi nhanh chóng cầm đi cho xong.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, sếp vốn nên đang ngồi cạnh cửa sổ lại bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng.
Va một cái thật mạnh.
Nửa ly cà phê văng ra ngoài.
Xong đời rồi… quần áo của sếp toàn là đặt may riêng, lần này chắc phải đền mấy tháng lương mất.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng thấy giữa lông mày anh chẳng có chút tức giận nào.
Tôi vội vàng lấy mấy tờ giấy ăn ở quầy:
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Lục, thật sự xin lỗi.”
Anh nhận lấy giấy ăn, lau qua loa vài cái.
Rồi quay đầu nói với người phụ nữ bên cửa sổ:
“Cô Ngô, tôi nghĩ hôm nay không tiện lắm, hẹn lần sau nhé.”
Tôi không chỉ làm bẩn vest của sếp… còn phá hỏng cả buổi hẹn của anh.
Đúng là tôi đáng c/h/ế/t mà…
Tôi cúi đầu nhìn nửa ly cà phê còn lại.
Anh bước tới trước mặt tôi:
“Còn chưa đi? Không định chịu trách nhiệm à?”
2
Vừa bước vào thang máy, sếp chủ động lên tiếng:
“Em tên là Cố Chiêu Doanh đúng không?”
Một nhân viên tép riu như tôi… cũng xứng đáng để sếp nhớ tên sao?
Anh khẽ cười:
“Tôi nhớ em cũng tốt nghiệp Đại học Thanh Bắc thì phải? Nhỏ hơn tôi hai khóa, đàn em của tôi.”
Tôi co người trong góc thang máy, gật đầu:
“Vâng.”
“Quần áo không sao, lát nữa bảo thư ký Chu đem đi tiệm giặt khô là được. Cảm ơn em đã giúp tôi giải vây.”
Nghe vậy, tôi lập tức thở phào một hơi.
Tôi mỉm cười:
“Em chẳng thấy gì cả, Tổng Giám đốc Lục cứ yên tâm, về công ty em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Khóe môi anh khẽ nhếch:
“Đúng rồi, lỡ em về bịa chuyện thì sao? Tôi ghét nhất mấy tin đồn nhảm trong văn phòng.”
Anh bỗng bật cười:
“Đúng lúc gần đây có dự án thiếu trợ lý, bảo thư ký Chu sắp xếp cho em chuyển công tác, đến văn phòng tôi làm việc.”
“Hả?”
Đúng lúc ấy, thang máy vang “ting” một tiếng rồi mở ra…
Thư ký Chu đứng ngoài sảnh thang máy, hơi ngạc nhiên nhìn tôi đi theo sau Tổng Giám đốc Lục.
Lục Thời An cởi áo vest đưa cho thư ký Chu.
Thư ký Chu nhận lấy áo, cùng tôi đi phía sau anh, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi:
“Sao cô lại đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc vậy?”
Tôi quay đầu nhìn lại.
Từ lúc ra khỏi quán cà phê, tôi cứ mải theo sau Lục Thời An, trong đầu toàn nghĩ chuyện phải đền tiền quần áo bao nhiêu, hoàn toàn không để ý mình đã bước nhầm thang máy.
“Tiểu Chu, điều Cố Chiêu Doanh sang dự án khu Phong Cảng, chỗ làm thì để ngồi vào vị trí của cậu.”
Thư ký Chu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đáp:
“Vâng.”
Ngay sau đó, ánh mắt thư ký Chu nhìn tôi lại mang theo chút đồng cảm.