Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi cất sợi dây đỏ vào, liếc nhìn toàn bộ quán bar.
Năm năm trôi qua, ngoại trừ vị trí của các bàn ghế có chút thay đổi, mọi thứ gần như vẫn vậy.
Nhưng tôi mới nhận ra, hóa ra vị trí này cũng là vị trí của tôi năm năm trước.
Vì sao lại nhớ rõ thế?
Có lẽ vì đó là lần đầu tiên tôi đến quán bar, nên ấn tượng sâu sắc chăng.
Hồi đó, có một người theo đuổi tôi rất phiền phức, ngày nào cũng quấn lấy tôi.
Anh ta là một "học sinh ngoan", đồng thời lại cực kỳ tự tin, dù tôi từ chối thế nào, anh ta vẫn tin rằng tôi thích anh ta.
Tôi tìm Cố Hạo giúp đóng giả bạn trai.
Nhưng anh ta lại quá vô tư, người khác nhìn vào là biết tôi và anh ta chỉ là bạn bè.
Sau đó tôi nghe nói người này thích những cô gái có thành tích tốt, phẩm hạnh tốt.
Thế là ngay tối hôm đó, tôi lấy hết dũng khí lôi Cố Hạo đến quán bar để "gọi trai".
Tôi còn đăng rất nhiều bài viết gợi cảm lên Zalo.
Giữa chừng, Cố Hạo đi vệ sinh, tôi lỡ uống hai ly rượu, thế là say mất.
Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy một người đàn ông. Dù là vóc dáng hay ngoại hình, khí chất, đều cực kỳ hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Hai mươi tuổi, đúng cái tuổi "ngựa non háu đá".
Tôi loạng choạng đi về phía anh ta, nắm lấy tay anh ta.
Xung quanh hình như có tiếng hô kinh ngạc, nhưng tôi không quan tâm.
Mượn chút hơi men, tôi còn giật cà vạt của anh ta, đúng kiểu dân chơi.
"Anh cũng là 'trai gọi' ở đây à? Cosplay à? Sao lại mặc vest thế?" Tôi mở ví lên cho anh ta xem số tiền, "Tối nay tôi bao anh."
Sau đó đến khách sạn, tôi nhớ rõ mình đã cởi quần áo của anh ta như thế nào. Anh ta đã phản kháng vài lần, nhưng cuối cùng đều vô ích.
Giống như một con cá trên thớt, mặc tôi xẻ thịt.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn rõ mặt anh ta, tôi mới biết mình đã gây họa rồi.
Ở Kinh đô này, ai mà không biết người đang nằm cạnh tôi là Cận Bắc Tiêu.
Thiếu gia nổi tiếng nhất giới "kinh quyển".
Cao ngạo cấm dục, không gần gũi phụ nữ.
Để tránh rước họa vào thân, tôi đã bỏ chạy khi anh ta chưa tỉnh.
Chỉ là tôi không ngờ, năm năm trôi qua, anh ta vẫn chưa quên chuyện này, cũng không quên tôi.
Tôi bước ra khỏi quán bar và lên ghế phụ.
Lần này Cận Bắc Tiêu tự lái xe đến.
Tôi nhìn anh ta cài định vị đến nhà tôi.
Tôi cắn răng, im lặng suốt quãng đường, Cận Bắc Tiêu cũng không nói một lời.
Khi sắp đi qua khách sạn đó, cuối cùng tôi cũng quyết định mở lời:
"Dừng ở đây đi."
Xe từ từ dừng lại, Cận Bắc Tiêu như bị đóng băng, vài phút sau mới quay đầu nhìn tôi.
"Tô Kiều Y, em nghĩ kĩ đi, tôi không phải người tốt đâu."