Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng chết.


Tôi không đồng ý, định đợi thêm vài ngày xem anh ta có quên không.


Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi ngủ đến tận trưa.


Mở Zalo ra, tôi phát hiện trong danh bạ có thêm 7 tin nhắn.


Tối qua, sau khi tôi ngủ, Cận Bắc Tiêu lại gửi thêm 7 lời mời kết bạn nữa.


Xem ra không thể tránh được rồi.


Ngay khi tôi nhấn đồng ý, Cận Bắc Tiêu giống như có tin nhắn tự động trả lời, gửi ngay một tin nhắn đến.


[Tôi đây.]


Không phải...


Ai hỏi anh có đó không cơ chứ?


[Cô Tô, túi của em rơi trên xe tôi rồi.]


Sau đó anh ta gửi một bức ảnh, hình như là chụp trên xe anh ta tối qua.


Tôi vỗ trán một cái, tối qua vội vàng chạy trốn quá, quên mất cái túi.


Mặc dù cái túi không đáng giá bao nhiêu, nhưng thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của tôi đều ở trong đó.


Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể hẹn gặp anh ta.


Thời gian hẹn gặp khó nói, địa điểm gặp càng khó nói hơn.


Chín giờ tối thứ Hai, tôi đến đúng quán bar nơi tôi và Cận Bắc Tiêu lần đầu gặp nhau.


Anh ta ngồi trong một góc, hai chân vắt chéo. Anh ta nổi bật, chẳng hề ăn nhập với khung cảnh xung quanh.


Thấy tôi đến, anh ta đứng dậy mời tôi ngồi.


"Cô Tô." Anh ta đưa cái túi cho tôi, "Túi của em."


Tôi nhận lấy, cảm ơn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Nhưng cổ tay tôi bị anh ta nắm lấy, tôi giật mình rút tay lại như bị điện giật, thấy ánh mắt yếu ớt của anh ta, tôi bỗng dưng mềm lòng, lại ngồi xuống.


"Có chuyện gì nữa không?"


"Năm năm trước, hôm nay, cô Tô có gặp một người đàn ông ở đây không?"


Tay tôi bất giác siết chặt dây túi.


Tôi bình tĩnh lại, nói: "Cận tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không phải là người anh muốn tìm. Anh không cần phải dò xét nữa..."


Chưa nói hết câu, Cận Bắc Tiêu lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ.


Anh ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi đưa ra lựa chọn.


Sợi dây đỏ này là năm đó tôi bị ốm phải nhập viện, bà ngoại đặc biệt đến chùa xin cho tôi.


Nó cũng là món đồ cuối cùng bà để lại cho tôi.


Tôi đã tìm rất lâu mà không thấy, hóa ra nó vẫn luôn ở trong tay anh ta.


Tôi cắn môi dưới.


Ngay khoảnh khắc tôi đưa tay ra, anh ta đứng dậy.


"Thôi vậy." Anh ta nói, "Tôi ra ngoài đợi em. Lát nữa đưa em về nhà."

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo