Chương 2
4
Tôi thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại thành thế này, mới giây trước còn bàn đến chuyện ly hôn, giây sau đương sự đã đứng trong nhà tôi rồi.
Ôn Tử Hàn chắp tay sau lưng, đi vòng một lượt từ trong ra ngoài như lãnh đạo đi thị sát, bộ dạng hài lòng khi không tìm thấy dấu vết “người đàn ông khác” nào trong nhà tôi.
Nhà tôi chỉ có một phòng, nếu anh ta muốn ngủ lại thì chỉ có thể nằm tạm ngoài sofa.
Đàn ông đàn bà, lại chẳng hề thân quen, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
“Tôi đặt khách sạn cho anh nhé, ngay dưới nhà thôi, tiện lắm.”
“Không cần khách sáo thế đâu.” Ôn Tử Hàn ngẩng mắt nhìn tôi, giọng tỉnh bơ, “Em cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không cho em cơ hội nào ra tay lợi dụng.”
Tôi: “???”
Ha ha.
Thấy tôi mặt lạnh tanh, Ôn Tử Hàn lại rút từ ngực ra cuốn sổ đỏ rực:
“Tiểu Tử, bây giờ em là vợ tôi, chú ý thái độ đi.”
Tôi không hiểu sao anh ta đi đâu cũng ôm theo giấy đăng ký kết hôn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để anh ngủ lại phòng khách.
Không liên quan gì đến cuốn sổ đỏ ấy, mà thật ra một phần là vì tôi muốn chọc tức mẹ.
Bà cho rằng tôi không xứng với đàn ông tốt, vậy tôi cứ thử xem sao.
“Nhà tôi không có đồ ngủ nam, ở đây có cái áo phông mới mua, chưa mặc lần nào, anh mặc tạm đi.”
“Áo của bạn trai cũ à?”
Chỉ thấy anh ta cau mày, vẻ mặt chán ghét, hai ngón tay nhón cái áo giơ ra xa:
“Cất đi.”
“Của tôi!”
Tôi cạn lời:
“Tôi thích mặc áo phông rộng đi ngủ, cái này mới mua, chưa mặc lần nào.”
Không hiểu vì sao, tôi lại buột miệng thêm một câu:
“Liễu Thanh Tùng chưa từng ngủ lại đây, lần trước anh ta chỉ đến lấy mấy món quà linh tinh từng tặng tôi thôi.”
“Ồ.”
Khóe môi Ôn Tử Hàn nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống:
“Tôi không phải loại người hay để ý mấy chuyện này, mới hay cũ cũng chẳng sao.”
Vừa rồi rõ ràng không phải cái bộ dạng này.
Hừ, đàn ông.
Ấy thế mà khi bước ra từ phòng tắm, anh ta vẫn chỉ mặc mỗi cái quần short, để lộ thân hình rắn chắc.
Tôi nghi ngờ đây là cố ý, hơn nữa còn nắm được bằng chứng.
Thấy tôi mặt mày khó chịu, Ôn Tử Hàn giơ ra cái áo ướt sũng:
“Áo lỡ rơi xuống đất, dính nước rồi.”
Anh còn thở dài một tiếng:
“Thôi được, tôi đành miễn cưỡng mặc áo ngủ của em vậy. Tôi nói rồi, mới hay cũ cũng không sao.”
Anh ta thì không sao, nhưng tôi thì có vấn đề đấy!
Tại sao tôi phải để anh mặc áo ngủ của tôi? Rõ ràng là quá mức mập mờ!
Đang định nổi giận thì cậu ta run run thò tay vào túi, tôi sợ anh ta lại lôi giấy đăng ký kết hôn ra trêu ngươi, nên nghiến răng kéo tủ ra, vớ lấy cái áo phông đen ném thẳng vào mặt anh:
“Mới giặt xong đấy!”
Ôn Tử Hàn hài lòng mặc vào:
“Chất vải cũng ổn, nên sắm thêm vài cái.”
Đúng là kiểu người được đà lấn tới!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, nhìn bàn ăn đầy đủ bữa sáng, suýt nữa tưởng có cô Tấm nào ghé qua.
Ôn Tử Hàn tóc còn dựng một lọn, ngáp dài uể oải:
“Dậy rồi thì ăn đi.”
Tôi ngạc nhiên:
“Anh còn biết nấu ăn à?”
“Đặt ship đồ.”
Anh ngậm đũa, thong thả nói:
“Xem như tiền xe.”
“T… tiền xe?” Tôi đờ ra, “Tiền xe gì cơ?”
“Tiền xe đưa tôi đến trường.”
Tôi: “???”
“Tôi khi nào đồng ý đưa anh đi học chứ!”
Khoan đã, “Anh không phải có xe riêng sao!”
“Mệt quá, không lái nổi.”
Cái sofa ngoài phòng khách quá hẹp, tay chân dài như anh nằm chắc chắn không thoải mái, thêm tính nết được nuông chiều từ nhỏ, chắc cả đêm chẳng chợp mắt.
Trong lòng tôi dấy lên chút áy náy, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ôn Tử Hàn đã khẽ thở dài:
“Sợ em nửa đêm lén ra tấn công tôi, căng thẳng đến mất ngủ. Cũng tại tôi, ý thức phòng bị quá cao.”
Tôi: …
Ừ, tự nhiên thấy hết áy náy rồi.