Chương 1
Người khác uống say cùng lắm thì mất mặt, còn tôi thì “ngầu” hơn nhiều —— tôi đi kết hôn luôn.
Sáng hôm sau tỉnh rượu, nhìn người đàn ông nằm cạnh, tôi sững sờ:
“Đại ca…anh là ai thế?”
Hắn đem giấy chứng nhận kết hôn đập vào mặt tôi:
“Đừng gọi đại ca nữa, gọi chồng đi.”
—
1.
Người đàn ông tự nhận là chồng tôi, da trắng hơn cả tôi, vừa ngủ dậy còn có một lọn tóc dựng ngược trên đầu, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, trông như một con chó lớn lười nhác.
Tôi cầm giấy kết hôn, ánh mắt run rẩy qua lại giữa tấm ảnh và khuôn mặt hắn:
“Anh lừa tôi đấy à? Cục dân chính nào lại làm việc ca đêm?”
Hắn ngáp một cái, hờ hững đáp:
“Hôm qua cô uống suốt đêm ở quán bar, năm giờ sáng lôi tôi chạy tới cục dân chính, đứng đợi ba tiếng liền mới mở cửa. Nhưng bọn mình là cặp đầu tiên đăng ký hôm nay, cũng coi như đáng nhớ nhỉ.”
… Đáng nhớ cái đầu anh!
“Không thể nào!”
Tôi chỉ vào bức ảnh:
“Nhìn tôi say xỉn đến thế, thế mà họ vẫn cho chúng ta đăng ký á?”
“Ban đầu họ không đồng ý. Nhưng cô ôm chân người ta khóc, nói rằng nếu không kết hôn thì cả đời này cũng chẳng gả được nữa. Nghĩ đến việc chúng ta đã xếp hàng ba tiếng, họ mới chịu cho qua.”
Cảnh tượng ấy hiện ra trong đầu tôi quá sống động, đến mức tôi còn tưởng tượng được cảnh mình gào khóc, ôm một… “chiếc chân xanh biếc” nào đó. Nhưng mặt thì hoàn toàn không nhớ ra được.
Có lẽ chán nghe tôi lải nhải, “chó lớn” xoa tóc:
“Cô cứ từ từ nhớ đi, tôi đi tắm cái.”
Nói rồi hắn đứng dậy, cao phải mét tám.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, tôi cúi nhìn tên trên giấy kết hôn —— Ôn Tử Hàn.
Nhỏ hơn tôi…ba tuổi.
Một đêm say, tỉnh dậy thành phụ nữ đã có chồng, mà đối phương còn là người xa lạ. Ai chịu nổi chứ?!
Điều cấp bách nhất bây giờ là —— phải ly hôn ngay!
Cửa phòng tắm vừa mở, tôi vội lao đến, định thốt ra lời chia tay. Nhưng khi ánh mắt rơi vào thân hình kia, tôi chỉ kịp buột miệng:
“Vãi” một tiếng, thân hình này, ai mà chẳng cho 10 điểm chứ?! Vận động viên cũng chưa chắc hơn đâu!
Tôi hung hăng nhìn cơ bụng như bảng giặt kia vài giây, mới vờ nghiêm túc:
“Đồng chí à, anh có thể chú ý hình tượng chút không, ra ngoài mà không mặc nổi cái áo à.”
Hắn liếc tôi:
“Hôm qua cô nôn ra, ngay cả quần áo của tôi cũng chẳng chừa. Nếu có thì tôi đã mặc rồi.”
… Tôi im lặng, lúng túng.
“Cái đó… tôi không biết vì sao anh lại đồng ý kết hôn với tôi. Nhưng dù sao chuyện hôm qua là lỗi của tôi. Sai thì phải sửa. Hôm nay trời cũng đẹp, hay là chúng ta đi ly hôn đi?”
Hắn chậm rãi nhướng mày:
“Hôm qua cô cũng lừa tôi như vậy đấy.”
“???”
“Cô khoác vai tôi, bảo ‘Hôm nay trời đẹp, hay là chúng ta đi kết hôn đi’, thế là tôi đồng ý.”
Tôi nghiến răng:
“Thì bây giờ anh cũng đồng ý đi chứ!”
Hắn cười lười nhác:
“Giờ thì tôi không muốn nữa.”
… Nhà anh không có người lớn quản à?!
2
Rời khỏi khách sạn, vốn dĩ tôi định gọi xe qua Didi, ai ngờ Ôn Tử Hàn nói xe mình để trong gara.
Khi anh lái xe ra, tôi sững người. Một chiếc Lamborghini đỏ rực!
Tôi ngớ ra:
“Xe thuê à?”
Ôn Tử Hàn liếc tôi như nhìn kẻ thần kinh, thản nhiên đáp:
“Ừ, thuê theo năm.”
Điều này khiến tôi phải nghiêm túc suy xét lại mục đích anh ta cưới tôi.
Ham sắc đẹp? Nhưng gương mặt anh kia rõ ràng sáng sủa, ở bên tôi thì anh ta mới là người chịu thiệt.
Ham tiền? Chiếc Polo cũ của tôi còn chẳng bằng một cái bánh xe của anh ta.
Thế thì vì sao lại dính vào tôi để kết hôn cơ chứ?
Tôi lỡ miệng hỏi ra, mà anh ta cũng không khách khí, thẳng thừng:
“Có lẽ là bị ấn tượng với cái cách em uống cạn ly rồi quay sang cầu hôn tôi chăng.”
Tôi: …
Tôi còn lên Zhihu tìm: “Kết hôn ngoài ý muốn, đối phương không chịu ly hôn thì phải làm sao.” Lật tung hết cũng chẳng thấy đáp án.
Giờ thiên hạ không ai có chút tinh thần sống nào sao!?
Tôi tức tối vừa tắt điện thoại thì Liễu Thanh Tùng gọi tới, nói lát nữa sẽ đến nhà tôi lấy đồ.
Liễu Thanh Tùng chính là kẻ đầu sỏ hại tôi uống rư/ợ..u đến mức này — bạn trai cũ, quen qua mai mối, mới hẹn hò được vài tháng.
Nguyên nhân chia tay chẳng hề tốt đẹp, anh ta bảo đã yêu người khác rồi.
Nỗi nhục nhã ê chề.
Thua người nhưng không thể thua khí thế.
Liễu Thanh Tùng phản bội tôi trước, vậy thì tôi càng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta, như thể không có anh ta thì chẳng ai cần đến tôi.
Tôi liếc sang Ôn Tử Hàn:
“Một lát nữa anh có việc gì không?”
Anh lắc đầu. Tôi cắn răng:
“Vậy theo tôi về nhà một chuyến nhé.”
Ôn Tử Hàn tuy trả lời thì lém lỉnh, nhưng không bao giờ chủ động gợi chuyện, tính tình khá trầm.
Anh chẳng hỏi lý do, cứ thản nhiên ngồi xuống ghế sofa nghịch điện thoại, bộ dạng kiểu dù có bị bán đi cũng chẳng bận tâm.
Thái độ sống như vậy, uống say rồi đi kết hôn với tôi cũng coi như dễ hiểu.
Tôi đang gọt trái cây cho “ông tướng” thì bỗng nghe tiếng mật mã cửa mở.
Liễu Thanh Tùng chẳng thèm báo trước, cứ thế đi thẳng vào. Nhìn thấy Ôn Tử Hàn liền cau mày:
“Hắn là ai?”
“Tôi với anh không còn liên quan gì nữa.” Tôi lạnh mặt bước đến, “Đồ đạc của anh tôi đã thu xếp vào thùng, mang đi luôn đi.”
“Tiểu Tử…”
Liễu Thanh Tùng còn định nói gì đó, thì Ôn Tử Hàn từ sofa đứng dậy:
“Vợ ơi, anh khát nước.”
Một tiếng “vợ ơi” khiến tôi nóng bừng cả trong lẫn ngoài.
Liễu Thanh Tùng phản ứng còn mạnh hơn, trợn trừng mắt:
“Vợ?”
Ôn Tử Hàn lại lôi từ ngực áo ra cuốn sổ đỏ nhỏ xinh vừa khoe buổi sáng, nhanh chóng lắc trước mặt anh ta:
“Mới đăng ký hôm nay, làm ơn lấy đồ rồi đi đi, đừng cản trở thế giới riêng của vợ chồng chúng tôi.”
“Nhưng hôm qua chúng ta mới chia tay!”
Liễu Thanh Tùng gắt gao nhìn tôi, vẻ mặt vặn vẹo như muốn nuốt sống tôi.
Ôn Tử Hàn ung dung đáp:
“Đúng thế, cũng may nhờ anh, nếu không Tiểu Tử còn lâu mới đồng ý cưới tôi.”
Anh ta nói cứ như thật, còn bước đến nắm tay tôi, bóp nhẹ, bày ra dáng vẻ tình tứ chẳng khác gì vợ chồng son.
Liễu Thanh Tùng cắn răng cúi người nhấc thùng đồ lên, không ngoái đầu lại mà bỏ đi, tiếng đóng cửa rầm một cái như muốn long cả nhà.
“Không phải tôi nói chứ, mắt nhìn bạn trai cũ của em đúng là kém thật.”
Người vừa đi khỏi, Ôn Tử Hàn buông tay tôi ra, bĩu môi chê bai.
Tôi cũng chẳng thể phản bác.
Chưa kịp mở lời, đã nghe anh ta thong dong nói tiếp:
“Nhưng chọn chồng thì mắt nhìn cũng không tệ.”
Trong thoáng chốc, tôi chẳng phân biệt nổi là anh ta đang khen tôi hay tự khen chính mình.
Sự thật chứng minh, Liễu Thanh Tùng đúng là chẳng ra gì.
Không chỉ là đồ cặn bã, mà cái miệng còn lắm chuyện.
Sáng hôm sau, mẹ tôi trực tiếp xông đến nhà, không nói không rằng mà lục tung từng căn phòng:
“Nói mau, mày giấu người ở đâu?”
Tôi tức giận đến run người. Rõ ràng là Liễu Thanh Tùng ngoại tình trước, vậy mà giờ còn lật ngược tình thế mách lẻo với mẹ tôi. Đúng là mặt dày vô đối.
Tôi kể rành rọt từng chuyện xấu xa của anh ta, ai ngờ chẳng những không được đồng cảm, mà còn bị mẹ nắm ngay nhược điểm, mắng tôi mắt nhìn người quá tệ, bắt buộc phải gọi Ôn Tử Hàn ra cho bà “thẩm định”.
“Một là nghe lời tao đi xem mắt, hai là gọi cậu kia ra cho tao gặp. Tự mày chọn đi.”
Tôi đành chọn gọi Ôn Tử Hàn.
Bạn trai cũ ngoại tình, tôi thì hồ đồ cưới bừa một người xa lạ, giờ còn phải nhờ ông chồng “trên danh nghĩa” này giả làm bạn trai.
Đúng là trớ trêu.
Tôi đứng trước cửa nhà hàng, thấp thỏm ngóng trông, sợ mình đòi hỏi quá nhiều khiến Ôn Tử Hàn khó chịu mà cho tôi leo cây.
Đang tìm kiếm bóng dáng anh thì một cảnh tượng lọt vào mắt.
Một đôi nam nữ ôm nhau chặt cứng ở góc phố, chẳng thèm để ý người qua kẻ lại, hôn nhau đến mức như dính bằng keo 502.
Thực ra tôi với Liễu Thanh Tùng bên nhau chưa lâu, tình cảm cũng chẳng sâu nặng.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi nhớ lại nhiều ký ức tồi tệ, cả người bỗng lạnh ngắt, môi dưới còn bị cắn đến in vết hằn.
Đột nhiên, một đôi tay mát lạnh che mắt tôi lại:
“Đừng nhìn nữa.”
Tôi nhận ra đó là giọng của Ôn Tử Hàn.
Giống hệt phim thần tượng, cổ tay anh khẽ xoay, trực tiếp kéo tôi quay người lại, mặt tôi đập thẳng vào lồng ngực anh, đầu mũi tràn ngập mùi hương sạch sẽ dễ chịu.
Đáng c/h/ế/t, hormone lại nổi loạn!
“Người ta đi rồi, em có thể ra rồi.”
Tôi không nhúc nhích.
Giọng Ôn Tử Hàn thêm vài phần mất kiên nhẫn:
“Nghiện rồi à?”
“Tôi… tôi xin lỗi anh trước.”
Ôn Tử Hàn: “???”
Khi tôi ngẩng mặt ra, giữa ngực áo sơ mi trắng đã in trọn dấu vết phấn nền vàng khè theo khuôn mặt tôi, ngay cả chiếc cúc áo thứ hai cũng hằn nguyên vết son Dior đỏ chót.
Tôi lập tức phủi trách nhiệm:
“Vừa nãy là anh chủ động trước, không liên quan gì đến tôi nhé!”
Ôn Tử Hàn khẽ chống lưỡi vào má, gương mặt hiện ra một khối phồng:
“Nhìn thì bình thường, nhưng trang điểm thì đậm thật.”
Tôi: “???”
Nể tình mình vừa “hi sinh” một chiếc áo của anh, tôi quyết định tha thứ.
Mẹ tôi là một fan nhan sắc chính hiệu, vừa nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo đến cực điểm của Ôn Tử Hàn, bà cười tươi rạng rỡ như hoa mẫu đơn.
Nhờ thế mà tôi mới biết thêm nhiều thông tin về anh.
Người địa phương, hiện đang học cao học ngành tài chính.
Nghe đến đoạn anh còn chưa tốt nghiệp, ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi liền nheo lại, cứ như tôi đã hại đời bông hoa tươi non của nhà người ta vậy.
Kỳ lạ thay, trước mặt tôi thì Ôn Tử Hàn lười nhác hết chỗ nói, vậy mà trước mặt trưởng bối lại ngoan ngoãn, miệng cười tươi rói như tiếp viên hàng không, liên tục gắp thức ăn vào bát tôi, hết “Tiểu Tử” này đến “Tiểu Tử” kia, ánh mắt dịu dàng như muốn chảy mật.
Ăn xong, lúc Ôn Tử Hàn đi thanh toán, mẹ tôi lập tức sầm mặt.
“Nói thật đi, có phải mày bỏ tiền ra thuê cậu ta không?”
Tôi khâm phục trí tưởng tượng của mẹ:
“Xe người ta chạy mấy trăm triệu, mẹ nghĩ con có tiền để bao nổi à?”
“Thế thì lạ thật.” Mẹ tôi hỏi thẳng câu chí mạng:
“Một cậu trai tốt thế này, sao lại thích mày?”
Khóe môi tôi giật giật, cảm thấy câu này cực kỳ chói tai.
Người ta không chỉ thích, mà còn cưới tôi rồi cơ đấy!
Tôi im lặng, mẹ tưởng tôi si tình quá sâu, giọng điệu mềm lại:
“Con thử nghĩ xem, Ôn Tử Hàn đẹp trai, gia đình cũng không thiếu tiền, liệu nó có thật lòng với con không?
Nói khó nghe một chút, Liễu Thanh Tùng còn kém xa nó, vậy mà cũng phản bội con.
Tiểu Ôn điều kiện thế này, cám dỗ còn nhiều hơn, lại trẻ tuổi, con dám chắc nó sẽ không làm con tổn thương à?”
Cuối cùng, mẹ buông một câu dứt khoát:
“Nó thì mẹ rất hài lòng, chỉ là chuyện của hai đứa thì mẹ không đồng ý.”
Trên đường về, tâm trạng tôi nặng nề, ngực như mắc một tảng đá, nuốt không trôi mà nhả cũng không xong.
“Anh chưa từng nói với tôi là anh còn đang đi học.”
“Quan trọng lắm sao?”
Nhớ lại lời mẹ, giọng tôi hơi gắt:
“Anh còn cả tuổi trẻ phía trước, không cần sớm chôn mình vào ngôi mộ hôn nhân.
Chúng ta vốn dĩ đã là một sai lầm, nhanh chóng ly hôn, để mọi chuyện quay lại quỹ đạo mới là lựa chọn đúng.”
“Tôi ở ký túc xá.”
“Hả?”
Lúc dừng xe đèn đỏ, Ôn Tử Hàn nghiêng đầu nhìn tôi:
“Ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ.”
Thì sao?
Chuyện này liên quan gì đến việc chúng ta đang nói?
“Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, tôi không về được nữa.”
Ôn Tử Hàn dừng xe ngay dưới nhà tôi, điềm nhiên nói:
“Hôm nay là em tìm tôi, vậy thì em phải chịu trách nhiệm với tôi.”