Thư Tình Giả, Chân Tình Thật - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
13.
 
Tối hôm đó, bản tin phỏng vấn thí sinh sau kỳ thi đại học được phát sóng, lập tức gây chú ý không nhỏ trong thành phố.
 
Tống Lăng Tiêu nhìn thấy bài đăng của tôi trên vòng bạn bè thì như phát điên, liên tục gọi video như đòi mạng.
 
Tôi không bắt máy.
 
Cô ta bèn điên cuồng nhắn tin WeChat cho tôi.
 
Dù là tin nhắn thoại sáu mươi giây hay chữ viết, tôi cũng chẳng thèm mở, trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.
 
Từ đó, thế giới của tôi yên tĩnh hẳn.
 
Không tìm được tôi, Tống Lăng Tiêu sốt ruột nhảy nhót trong group lớp, chẳng thèm bận tâm chuyện mình cũng đang đầy tai tiếng, ai gặp cũng gặng hỏi về tôi và Bạch Thiên Quang.
 
Nhưng tình yêu thì vốn là giả mà.
 
Tôi không nói, Bạch Thiên Quang cũng chẳng dễ giải thích, để mặc lời đồn biến thành những mẩu chuyện phiếm khiến người ta hứng thú.
 
Tống Lăng Tiêu tức đến muốn hộc máu.
 
Bức thư tình và tin đồn năm xưa không những không hủy được tôi, mà còn gián tiếp đẩy tôi và Bạch Thiên Quang thành một đôi.
 
Thế chẳng phải là thay người khác may áo cưới sao?
 
Ha ha ha, tức c/h/ế/t cô ta cho rồi!
 
Lời đồn chưa từng dừng lại ở kẻ sáng suốt.
 
Thế nên đến bữa tiệc cảm ơn thầy cô, Bạch Thiên Quang vừa thấy tôi đã tránh đường.
 
Cậu ta vẫn giữ được suất tuyến thẳng vào đại học, chỉ là điểm thi đại học có tụt xuống một chút so với thường ngày.
 
Ngược lại, nhờ phát huy vượt trội, tôi thi đỗ được ngôi trường trọng điểm mà trước kia nghĩ chỉ có thể mơ.
 
Khi chụp ảnh kỷ niệm, mấy thầy cô còn cố ý gọi tôi và Bạch Thiên Quang đứng cạnh nhau ở vị trí trung tâm.
 
Cậu ta nghẹn họng chẳng nói được gì, còn tôi thì vui sướng đến mức không kìm nổi nụ cười.
 
Đỗ đạt, danh lợi, lời đồn tình ái – tôi coi như đã nếm đủ cảm giác “mã đáo thành công, xuân phong đắc ý”, muốn kiêu ngạo thế nào thì kiêu ngạo thế ấy… hề hề hề.
 
Trong bữa tiệc, ai nấy đều vui vẻ, chỉ tiếc giáo vụ trưởng vì đã bị giáng chức, bận việc công nên không đến.
 
Tống Lăng Tiêu ngược lại vẫn vác mặt đến, bất chấp lời đồn.
 
Cô ta ngồi trong góc, ánh mắt đầy hận ý, không còn che giấu.
 
Khi tôi đi vệ sinh, cô ta bỗng chạy tới chặn lại.
 
“Từ đầu đến cuối cậu chẳng hề bị ảnh hưởng. Cậu… cậu cố tình giả vờ mất mát, rồi lôi tôi đi bar đúng không?”
 
Tôi khẽ cười nhạo.
 
“Cũng không quá ngu. Nhưng tôi vốn định đi uống say, còn ở trên sàn nhảy lắc lư quyến rũ đàn ông, hình như đâu phải tôi.”
 
Tống Lăng Tiêu nhân cơ hội đẩy tôi một cái.
 
“Cũng đều tại cậu! Tại sao cậu chẳng sao hết? Tại sao tôi lại không thể hủy hoại cậu?”
 
Nhà tôi dạy không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.
 
Đã đến nước này, tôi còn phải nhường nhịn cô ta chắc?
 
“Cậu tưởng giả mạo nét chữ của tôi viết vài bức thư tình, tung ít tin đồn thì có thể làm tôi gục ngã?
 
“Cậu có nghĩ, chỉ cần nhà tôi muốn làm lớn, đem quyển vở trong tay cậu đi giám định chữ viết thôi, cũng đủ khiến cậu mất hết đường lui?
 
“Đường đường chính chính, cậu vốn chẳng đấu lại tôi.
 
“Thủ đoạn dơ bẩn, cậu nghĩ mình có cửa thắng sao?
 
“Cậu có biết quán bar hôm đó, ông chủ thật ra là cậu ruột tôi?
 
“Còn nữa, tôi từ nhỏ đã cùng người lớn trong nhà uống rượu, vài chai bia thì làm sao hạ gục được tôi?
 
“Nếu tôi thực sự muốn xử lý cậu, cậu còn có thể đứng đây mà chất vấn tôi sao?
 
“Tống Lăng Tiêu, tin đồn giả thì còn có cách để bác bỏ, nhưng nếu là thật… cậu có dám phủ nhận không?
 
“Ví dụ như… mấy đoạn video ghê tởm giữa cậu và Chu Triều?”
 
Tống Lăng Tiêu như bị điện giật, đôi môi trắng bệch run lên bần bật.
 
“Cậu… cậu biết từ khi nào?”
 
Tôi nhún vai, cười mỉa.
 
“Từ nhỏ cậu đã ghen tị tôi, luôn nghĩ bất cứ thứ gì cướp được từ tôi, dù chỉ là một chiếc bánh quy, cũng ngon hơn của người khác. Tôi biết cậu tự ti, nhưng tôi vẫn chẳng buồn so đo.
 
“Nhưng khi cậu thấy ngay cả chuyện đi du học cậu mang ra khoe mà tôi cũng chẳng mảy may ghen tị, lòng cậu càng thêm bất bình.
 
“Vậy nên, cậu tìm mọi cách để hơn thua với tôi, phải đạp tôi xuống dưới.
 
“Cậu lấy sự phóng túng của mình đối chọi sự nghiêm túc của tôi, lấy sự tùy hứng của mình so với sự kỷ luật của tôi.
 
“Và ngu xuẩn nhất là, cậu nghĩ lôi cái gọi là ‘mối tình đầu đẹp đẽ nhất’ ra khoe có thể khiến tôi ghen tị…”
 
Tống Lăng Tiêu vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi.
 
“Tôi chỉ muốn thắng cậu một lần, có gì sai sao!”
 
“Tống Lăng Tiêu, cậu có nhìn xem cậu yêu phải loại người nào không?
 
“Chu Triều ư? Ừ thì hắn cũng đẹp trai, cũng được nhiều cô gái thích, dáng vẻ phóng xe ngầu thật, oai thật. Nhưng ngoài mấy thứ vỏ ngoài đó, còn gì nữa?
 
“Hắn đánh nhau, rượu chè, đua xe, chơi bời với đủ loại người. Tôi cần phải nói thêm chắc?
 
“Hắn có học thức không? Có tương lai không? Có sự nghiệp không?
 
“Ngay từ mục đích khi hắn đến với cậu đã không trong sáng, đủ thấy hắn chẳng phải thứ tốt lành gì.
 
“Cậu cứ mải tranh với tôi, mà quên mất bản thân mình cũng từng là một cô gái tốt đẹp.
 
“Mới mười tám tuổi, đơn thuần, kiêu ngạo, nhà có điều kiện, học trường trọng điểm, tương lai là du học.
 
“Thế nhưng ở thời điểm đẹp nhất của đời mình, cậu lại sa chân vào loại cặn bã như Chu Triều, rồi đem hết thời gian, tinh lực, tình cảm, danh dự ra đánh đổi…
 
“Tống Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu đang tranh với ai, tranh cái quái gì vậy?”
 
Tống Lăng Tiêu chết lặng tại chỗ, mắt vô hồn, đầu óc như bị pháo dội nổ tung.
 
Cô ta đúng là minh chứng sống cho sự phức tạp của lòng người.
 
Vừa hèn nhát, vừa đố kỵ, vừa kiêu ngạo, lại đen tối đến mức như con chuột cống bốc mùi trong rãnh nước bẩn.
 
Cuối cùng, tranh đấu đến mức mất sạch những gì quý giá nhất.
 
Không buồn cười thì là gì?
 
Tôi vừa định rời đi, cô ta lại bất ngờ chộp lấy tay tôi, cả người run rẩy như sắp vỡ tan.
 
“Vi Nhuỵ, tôi xin cậu, giúp tôi với. Giờ tôi thật sự không biết phải làm sao. Bố mẹ thất vọng về tôi, Chu Triều thì không chịu thừa nhận video do hắn tung ra, tôi thật sự… hết cách rồi.”
 
“Cậu hết cách thì liên quan gì tới tôi?”
 
Tống Lăng Tiêu bật khóc nức nở.
 
“Vi Nhuỵ, tôi luôn coi cậu là bạn, tôi chỉ… chỉ quá muốn thắng cậu thôi…”
 
Bị chia tay, bị làm nhục, cô ta chẳng báo cảnh sát, cũng chẳng tìm Chu Triều tính sổ.
 
Giờ lại quay sang cầu xin tôi, có ý gì đây?
 
Để sau này, một khi không vừa ý, cô ta lại tiện tay đổ hết tội lên đầu tôi nữa sao?
 
Tôi nắm lấy cổ tay cô ta, mạnh mẽ hất ra.
 
“Lấy danh nghĩa bạn bè để đâm sau lưng.
 
“Có thể bị mày coi là bạn, Tống Lăng Tiêu, chính là bất hạnh lớn nhất đời tao.”
 
 
 
14.
 
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, bố mẹ tôi đã gửi kết quả giám định chữ viết của bức thư tình năm đó cùng một lá đơn tố cáo dài dằng dặc lên Sở Giáo dục.
 
Chuyện này nói lớn thì không quá lớn, nói nhỏ cũng chẳng hề nhỏ.
 
Hiệu trưởng cùng giáo vụ trưởng năm xưa đã bị giáng chức, kèm theo một số người liên quan khác đều bị xử phạt.
 
Lúc đầu, tôi thu thập chứng cứ chỉ là để tự bảo vệ mình, phòng khi cần đến.
 
Nhưng tôi thật sự khó mà quên buổi chiều hôm bị vu oan đó – khi mây đen kéo đến trước cơn mưa lớn, cả lớp đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi ngồi không yên, cùng những lời trên mạng còn sắc bén hơn dao: “tiện nhân, lẳng lơ, quyến rũ đàn ông…”
 
Có những chuyện, dù đã có xử phạt, cuối cùng cũng chỉ dừng ở mức ấy.
 
Nhưng cũng nhờ tiền lệ này, sau này nếu trường gặp phải chuyện tương tự, có lẽ sẽ cho học sinh một cách xử lý công bằng hơn.
 
Nhà tôi có thể làm được, cũng chỉ đến vậy thôi.
 
Bởi không phải gia đình nào cũng dạy con cái rằng: đừng gây chuyện, nhưng cũng đừng sợ chuyện.
 
Và cũng không phải bậc phụ huynh nào cũng sẵn sàng đứng chắn phía sau con mình không chút do dự.
 
Sau đó, Bạch Thiên Quang chủ động tìm tôi, lời nói toàn là tán thưởng và ngưỡng mộ, cuối cùng còn thật lòng thốt lên:
 
“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, không chỉ vì cậu phản ứng trước lời đồn bình tĩnh, quyết đoán, mà còn vì bố mẹ cậu… họ thật sự tin tưởng cậu.”
 
Bình tĩnh? Quyết đoán?
 
Quỷ mới biết, cái ngày tôi xé bức thư đó, tay run đến mức nào.
 
Đứng trong văn phòng đối đầu với giáo vụ trưởng, tôi đã sợ hãi đến mức suýt khóc.
 
Niềm tin của bố mẹ dành cho tôi, đúng là thứ được tích lũy qua hơn mười năm sống cùng nhau.
 
Những điều tôi coi là đương nhiên, khi so với người khác, mới thấy nó quý giá đến nhường nào.
 
“Đúng vậy, có vài thứ cậu có muốn cũng chẳng thể có được.”
 
Trong giọng Bạch Thiên Quang lại mang theo chút chờ mong.
 
“Lý Vi Nhuỵ, trước đây những lá thư tình đó không phải cậu viết, nhưng giờ tôi lại muốn…”
 
Tôi lập tức ngắt lời:
 
“Muốn gì? Cậu có cái CPU nào chạy nhanh đến mức bay thẳng vào thời đại cyberpunk, bước vào cái lý thuyết tôi vừa bịa ra rằng nguyên lý con người là do chính quyền âm phủ quản lý, cả đám Hoàng Long Giang đều gắn bluetooth hết rồi… cậu cũng chỉ đến thế thôi.”
 
Chỉ vài câu vớ vẩn thôi, mà cái CPU của Bạch Thiên Quang – một người chẳng mấy khi lên mạng – cũng bị tôi làm cho nóng ran.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo