Thư Tình Giả, Chân Tình Thật - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
11.
 
Từ sau khi Chu Triều tận mắt thấy Tống Lăng Tiêu nhảy sát rạt cùng hai gã đàn ông ở quán bar, thái độ của hắn với cô ta lập tức chuyển sang chán ghét tột cùng.
 
Trong mắt hắn, cái gọi là “trong sáng sạch sẽ” của Tống Lăng Tiêu chỉ là giả tạo, bản chất vốn dĩ lẳng lơ.
 
Hai người vì thế mà cãi vã nhiều lần, cuối cùng thì chia tay dứt khoát.
 
Thực ra, Chu Triều thích Tống Lăng Tiêu cũng chẳng ngoài lý do cô ta là học sinh trường trọng điểm của tỉnh, tự mang theo cái “hào quang thanh khiết cao cấp”, dắt đi khoe ra ngoài thì hắn có mặt mũi.
 
Trường nghề nơi Chu Triều theo học vốn là nơi cá mè một lứa, một nửa thật sự là dân xã hội, một nửa thì tự xưng là dân xã hội.
 
Nếu tán được một cô gái từ trường trọng điểm tỉnh, Chu Triều đương nhiên có thể nổi bật trong đám đó.
 
Chỉ tiếc, loại rác rưởi như hắn đâu biết tự lượng sức mình, sau khi chia tay còn ôm hận với Tống Lăng Tiêu, thấy mình bị “trà xanh” lừa dối.
 
Thế là tiện tay tung ra mấy đoạn video thân mật quay trong lúc yêu đương.
 
Đúng là loại đàn ông coi phụ nữ như quần áo, mặc xong chê cũ, vứt đi còn phải giẫm thêm vài cái.
 
Ban đầu, mấy đoạn video chỉ truyền tay trong đám học sinh trường nghề, nhưng rất nhanh đã lan khắp các trường trong khu.
 
Học sinh đã biết, thì làm sao qua nổi mắt thầy cô?
 
Tống Lăng Tiêu bị nhà trường mời phụ huynh.
 
Cô ta một mực khăng khăng rằng video là AI ghép mặt, tuyệt đối không phải mình.
 
Nhưng hiệu trưởng vốn đã có kinh nghiệm đối phó chuyện này, lập tức chủ động đề nghị gửi đi giám định.
 
Thế nhưng ba mẹ của Tống Lăng Tiêu lại sống c/h/ế/t không đồng ý.
 
Hiệu trưởng nhìn gương mặt vừa khóc lóc đáng thương của Tống Lăng Tiêu, lại nhìn sang bộ dạng vừa giận vừa xấu hổ của cha mẹ cô ta.
 
Ai có tật giật mình, vừa nhìn đã rõ.
 
Cuối cùng, Tống Lăng Tiêu đương nhiên chẳng thoát khỏi kỷ luật, bị ghi vào hồ sơ.
 
Ba mẹ của Tống Lăng Tiêu thấy mất hết mặt mũi, chỉ còn cách gấp rút lo thủ tục cho cô ta ra nước ngoài.
 
 
 
12.
 
Tháng Sáu, ve kêu râm ran.
 
Tôi cùng vô số thí sinh khác bước vào phòng thi đại học.
 
Bố mẹ đưa tôi đến tận cổng trường, dặn dò không nhiều, nhưng trong ánh mắt tràn đầy che chở và động viên.
 
Trước khi vào trường thi, tôi bắt gặp Bạch Thiên Quang.
 
Thực ra, cậu ta có thể không cần tham gia kỳ thi này.
 
Nhưng dường như vẫn muốn chứng minh điều gì đó, nên vẫn chọn đi vào phòng thi.
 
Chỉ là, bên cạnh cậu ta không có bố mẹ đưa đón.
 
Tôi huýt sáo một tiếng về phía cậu ta, lập tức thu hút vô số ánh mắt tò mò, hóng hớt.
 
Bạch Thiên Quang nhìn tôi, mặt đỏ bừng, tức giận xen lẫn ngượng ngùng mà xua tay đuổi tôi đi.
 
Tôi cười lớn, thản nhiên bước vào phòng thi của mình.
 
Suốt hai ngày thi, tâm trạng tôi vô cùng vững vàng, thậm chí còn hơi phấn khích.
 
Mỗi bài làm xong, dù chắc hay chưa chắc, tôi cũng chẳng buồn kiểm tra, chỉ chờ tiếng chuông báo nộp bài vang lên.
 
Đến khi kết thúc môn cuối, ngoài cổng trường, Bạch Thiên Quang quả nhiên bị đám phóng viên vây quanh phỏng vấn.
 
Tôi khẽ cười, bước tới, ngay trước ống kính lại huýt sáo với cậu ta.
 
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt Bạch Thiên Quang đỏ lựng.
 
Các phóng viên cũng bật cười, bảo đây đúng là một màn tương tác ngây ngô, đáng yêu của đôi nam nữ tuổi học trò.
 
Rời khỏi trường thi, tôi lập tức đăng dòng trạng thái đầu tiên sau kỳ thi:
 
“Trước kia thư tình là giả, nhưng sự chủ động của tôi là thật.
 
Kỳ thi đại học đã kết thúc, những điều tốt đẹp trên đời này đều đã ở ngay trong tầm tay.”
 
Kèm theo đó là một bức tranh vẽ cô bé hồn nhiên hôn trộm một cậu bé mặt đỏ bừng.
 
Tôi chính là muốn tất cả mọi người đều biết, Lý Vi Nhuỵ chưa từng theo đuổi ai bằng cách lén lút gửi thư tình, mà là thẳng thắn, dứt khoát, chủ động ra tay!
 
Sau đó, Bạch Thiên Quang thật sự gửi lời mời kết bạn WeChat.
 
Vừa qua đã vội vàng nhắn:
 
“Lý Vi Nhuỵ, rốt cuộc cậu định làm gì?”
 
Tôi đáp: “Tôi từng nói rồi, ‘tôi có thể thích bất kỳ ai, nhưng chắc chắn không phải cậu, cậu không cần thấy bị quấy rầy’.”
 
“Thế nhưng cậu lại làm vậy ngay trước ống kính, buổi phỏng vấn tối nay sẽ phát sóng, tất cả mọi người đều sẽ thấy! Còn cả dòng trạng thái kia của cậu…”
 
Kỳ thi đại học đã kết thúc, thời hạn bảo hộ dành cho Bạch Thiên Quang cũng kết thúc theo.
 
Tôi chân thành nhắn lại:
 
“Vậy thì cậu hãy tận hưởng cho đủ cảm giác mà tôi từng chịu đi – cái cảm giác sau khi bị cậu đem thư tình dán lên bảng thông báo ấy, đồ ngốc.”
 
Ồ hố hố.
 
Ai bảo trên đời này không có “cảm thông thật sự” chứ?
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo