Chương 4
7.
Giáo vụ trưởng lại gọi tôi lên văn phòng, vừa mở miệng đã mắng một tràng như sấm dội, rõ ràng muốn nhân cơ hội trút hết cơn tức dồn nén lần trước bị hiệu trưởng ép phải chịu đựng.
Đợi ông ta mắng xong, tôi vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh.
“Đây là thái độ nhận lỗi của em à?”
Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi vốn chẳng làm gì, thầy cứ một mực mắng tôi. Vậy tôi phải nhận lỗi cái gì?”
“Tin đồn trong trường…”
“Thầy cũng nói là tin đồn, hơn nữa còn là tin đồn nhắm vào tôi. Chẳng lẽ tôi không phải là nạn nhân?”
“Thế tại sao em còn phải tìm Bạch Thiên Quang? Rõ ràng bao nhiêu bạn học tận mắt thấy, không phải em tìm cậu ta thì lấy đâu ra tin đồn!”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt quen thói đánh tráo trọng tâm của giáo vụ trưởng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Trước khi tôi đi tìm cậu ta, trong trường chẳng lẽ không có những lời đồn thất thiệt kia?
“Tôi tìm cậu ta, chính là vì nhà trường không chịu đứng ra làm gì, cuối cùng chỉ có thể để hai bên gia đình tự bỏ tiền ra giám định chữ viết!
“Thầy miệng nói là tin đồn, nhưng tại sao chỉ gọi tôi – nạn nhân của tin đồn, mà không đi tìm những kẻ tung ra nó?”
Bộ mặt ngạo mạn của giáo vụ trưởng thoáng cứng lại.
Là ông ta nghĩ không ra sao?
Không, rõ ràng là không muốn nghĩ đến.
“Thế nhưng em cũng không thể vì vậy mà mắt coi thường thầy cô, muốn làm gì thì làm!
“Em có muốn thi đại học nữa không? Nếu tôi ghi hẳn một cái kỷ luật vào hồ sơ, thì nó sẽ theo em cả đời đấy!”
Đấy, lời đe dọa cuối cùng cũng tới rồi.
Tôi cố kìm nén, rốt cuộc vẫn không bật ra câu chửi thẳng vào mặt ông ta, mà chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại:
“Vậy thầy định xử lý tôi thế nào? Lấy thân phận của một người bị vu khống sao?”
“Xúc phạm, cãi lời thầy cô – chỉ một điều này thôi đã đủ rồi!”
Giáo vụ trưởng chưa từng có ý định giải quyết vấn đề, ông ta chỉ muốn dập tắt kẻ dám đứng ra nêu vấn đề.
8.
Tôi vừa bước ra khỏi văn phòng thì đụng ngay Tống Lăng Tiêu.
Cô ta mặc bộ đồng phục xanh trắng, trông ngoan ngoãn hiền lành, đôi mắt long lanh đầy vẻ lo lắng.
“Vi Nhuỵ, cậu không sao chứ?”
“Có sao.” Tôi cau mặt, khóe mắt ầng ậc nước, “chuyện rất tệ.”
Nói không buồn là giả.
“Đồ rẻ tiền, lẳng lơ, dâm phụ…”
Tôi mới mười tám tuổi, rõ ràng chẳng làm gì, vậy mà phải chịu đựng những ác ý ngột ngạt đến thế.
Tống Lăng Tiêu thoáng khựng lại, ánh mắt sáng rực, khóe môi suýt không giấu nổi nụ cười.
Tôi đã nhìn đủ cái vẻ giả nhân giả nghĩa của cô ta, liền chậm rãi gạt tay ra.
Nhưng cô ta vẫn bám theo, lải nhải mấy câu biết rõ còn cố hỏi:
“Vi Nhuỵ, tôi nghe nói cậu viết thư tình cho học thần. Cậu ta không nhận thì thôi, sao lại đem dán thẳng lên bảng thông báo chứ? Sau này cậu tính sao?”
Tôi dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Cậu thấy, tôi nên làm sao?”
Tống Lăng Tiêu hơi sững, nét mặt kỳ lạ: “Hả? Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không dám đến trường nữa…”
“Rồi sau đó?”
“Sau đó gì?”
Tôi nhìn quanh: “Tôi còn phải thi đại học, không đến trường thì làm sao bây giờ?”
Tống Lăng Tiêu lại tỏ ra thấu hiểu, dịu dàng cho tôi “lời khuyên”:
“Tốt nhất cậu nên xin nghỉ một thời gian. Chuyện này mất mặt quá, bây giờ người ta bàn tán khắp nơi, đều nói cậu lẳng lơ, cố tình quyến rũ con trai, tâm tư chẳng đơn giản…”
Người ta?
Rõ ràng là miệng cô ta nói ra.
“Vậy à?” Tôi càng tức, lòng càng lạnh, “Tống Lăng Tiêu, cậu vẫn còn là bạn tôi sao?”
Trên gương mặt đầy vẻ quan tâm của cô ta thoáng hiện nét quái dị.
“Tất nhiên… là bạn rồi, sao cậu hỏi vậy?”
“Tôi đang rất khó chịu, hay là… chúng ta cúp học đi.”
Ánh mắt Tống Lăng Tiêu lộ rõ vẻ kinh ngạc, có lẽ không ngờ tôi – kẻ luôn kiên cường chăm chỉ – lại nói ra lời như thế.
Thì ra, muốn xé toạc cái vỏ ngoài “giả thanh cao” của tôi, khiến tôi lạc lối, sa ngã, lại dễ dàng đến vậy.
“Được… được thôi!
“Tôi biết một nơi rất hợp với cậu, chúng ta trốn học đi nào.”
Trong đáy mắt Tống Lăng Tiêu lóe lên sự hân hoan và phấn khích.
Còn tôi, lại dễ dàng bước vào cái bẫy mà cô ta sắp đặt chỉ bằng vài câu nói.