Thư Tình Giả, Chân Tình Thật - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5.
 
Mười tám năm qua, câu mà Tống Lăng Tiêu thích nói nhất trước mặt mọi người chính là:
 
“Tôi và Lý Vi Nhuỵ là bạn thân từ nhỏ đến lớn!”
 
Thực ra, từ nhỏ tôi đã thấy rất phiền Tống Lăng Tiêu.
 
Tôi từng không dưới một lần nói với cô ta: “Cậu có thể đừng lấy danh nghĩa vì tốt cho tôi mà lại tiếp cận, sau đó làm chuyện xấu rồi lôi tôi xuống nước không?”
 
Tống Lăng Tiêu chỉ lắc đầu, còn cố làm bộ làm tịch: “Không được đâu, ai bảo mẹ chúng ta là ‘bạn’ cơ chứ. Thế nên chúng ta tự nhiên phải làm ‘bạn thân’ cả đời rồi.”
 
Mẹ tôi và mẹ Tống Lăng Tiêu đúng là có mấy chục năm giao tình.
 
Hừ.
 
Nói là bạn, nhưng thực chất chẳng qua là cùng sinh ra ở một ngôi làng, sau khi tốt nghiệp trung học thì giống nhau đều vào thành phố làm công, rồi lại tình cờ gả cho công nhân cùng một đơn vị.
 
Vì quỹ đạo cuộc đời gần như giống hệt, nên thường xuyên gặp mặt, thế rồi mới thành bạn bè.
 
Tôi nhớ hồi nhỏ, điều kiện gia đình tôi khá hơn.
 
Nhà vừa mua được món đồ nội thất mới, hoặc mẹ tôi có thêm chiếc khăn lụa, món trang sức nào đó…
 
Thế nào mẹ Tống Lăng Tiêu cũng chạy sang xem, sau đó bước ra khỏi cửa liền lan truyền khắp nơi như cái loa phát thanh.
 
Ngay cả khi tôi mặc một chiếc quần yếm mới ở mẫu giáo, đến lúc tan học, Tống Lăng Tiêu cũng ngồi lăn ra khóc, bắt mẹ phải mua cho mình một cái y hệt.
 
Hồi đó, mẹ Tống Lăng Tiêu ôm đứa con đang gào khóc, còn trừng mắt nhìn tôi như thể chính tôi cố tình khoe khoang, ra vẻ ta đây.
 
Trong lòng tôi thấy sợ, bên cạnh cũng chẳng có người lớn hay bạn nhỏ nào đứng ra nói giúp.
 
Rõ ràng chỉ vì tôi mặc một bộ quần áo mới khiến bản thân vui, vậy mà lại biến thành đứa trẻ xấu xa nhất thế giới.
 
Sau đó, mẹ Tống Lăng Tiêu thật sự dắt con gái đi khắp thành phố, cuối cùng mua được một chiếc quần yếm gần giống của tôi.
 
Nhưng đồ nhái thì vẫn chẳng thể thay thế được hàng thật.
 
Tống Lăng Tiêu lúc đi vệ sinh, loay hoay mãi không mở nổi nút quần yếm.
 
Cuối cùng không cởi được, quần dơ cả một mảng.
 
Cô ta hoảng quá nên khóc rống lên.
 
Bọn trẻ con liền xúm lại cười nhạo, “xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ”.
 
Tống Lăng Tiêu mất hết mặt mũi, cũng tức giận vô cùng.
 
“Tất cả là tại cậu! Nếu cậu không mặc quần yếm đến lớp, thì mình cũng đâu thèm muốn, cũng chẳng phải gặp cảnh này… hu hu!”
 
Cô ta khóc thảm đến mức người ta không nỡ cười nữa, trái lại từng ánh mắt lại quay sang nhìn chằm chằm tôi.
 
Tôi thực sự sợ cái cảm giác bị đẩy lên bục như thế.
 
Rõ ràng chẳng làm gì sai, vậy mà chỉ vì cô ta khóc đáng thương, mọi trách móc lại dồn hết lên đầu tôi.
 
“Cùng một cái quần yếm thôi mà, sao cậu mặc lại không cởi được… có giỏi thì đừng mặc giống tôi nữa chứ!”
 
Hồi đó tôi chưa hiểu thế nào là hám hư vinh, tự chuốc khổ.
 
Chỉ cảm thấy phiền não.
 
Tại sao Tống Lăng Tiêu cứ phải bắt chước tôi, rồi khi không làm được thì đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?
 
Người học theo là cô ta, học không tới nơi tới chốn cũng là cô ta.
 
Thế nhưng, cuối cùng lại trách móc tôi.
 
Một con người vô lý đến mức nào chứ.
 
Nhiều năm sau, gia cảnh nhà họ Tống dần khá hơn.
 
Tống Lăng Tiêu cảm thấy bản thân cao sang hơn nhiều, không cần học theo tôi mặc gì, dùng gì, làm gì nữa.
 
Nhưng cô ta lại thay đổi cách khác để đối xử với tôi.
 
Luôn mượn danh nghĩa “tốt cho tôi” mà hạ thấp mọi thứ thuộc về tôi, rồi ép tôi phải làm những điều cô ta cho là “đúng”.
 
Tôi cố ý xa lánh, tránh né, cũng chẳng bao giờ tỏ thái độ dễ chịu.
 
Nhưng cô ta lại cứ bám dính như kẹo cao su, dai dẳng đến mức khiến người khác thấy buồn nôn.
 
Giống như lần này vậy.
 
Nửa năm trước, sau khi công khai yêu đương với Chu Triều, cô ta bắt đầu như con rắn lượn lờ, liên tục xúi giục tôi đi “dũng cảm theo đuổi tình yêu”.
 
“Theo đuổi tình yêu gì chứ? Tôi còn chưa thích ai.”
 
Tống Lăng Tiêu không tin.
 
Cô ta liệt kê hết mấy nam sinh có nhan sắc, thành tích, tài năng trong trường, cứ nhất quyết bắt tôi phải thừa nhận có người khiến tôi rung động.
 
Ngày xưa bà mối làm mai là để kiếm miếng cơm.
 
Còn Tống Lăng Tiêu làm mai, đơn giản chỉ là rảnh rỗi.
 
“Vi Nhuỵ, tôi là vì muốn tốt cho cậu thôi. Con gái mà đến 18 tuổi chưa có mối tình đầu thì cuộc sống không trọn vẹn.”
 
Tôi phản bác: “Cuộc đời vốn dĩ không trọn vẹn, chứ đâu chỉ vì thiếu một mối tình sớm nở chóng tàn mà gọi là khuyết thiếu?”
 
Tống Lăng Tiêu cứng họng, chỉ chu môi phụng phịu:
 
“Lý Vi Nhuỵ, cậu sống thật đáng thương, thật gò bó, cứ như một bà già cổ hủ vậy.”
 
Tôi thẳng thắn: “Chứng tỏ chúng ta vốn không cùng loại người.”
 
Đang học lớp 12, chẳng lẽ tương lai lại không quan trọng hơn tình yêu sao?
 
Nhưng Tống Lăng Tiêu thì khác, ba cô ta thăng chức, kéo theo việc làm ăn nhỏ của mẹ cô ta cũng thuận lợi.
 
Cô ta chẳng cần lo lắng thi đại học, sau này bố mẹ sẽ bỏ tiền cho đi du học.
 
Đó là chút ít lợi thế hiếm hoi để cô ta có thể khoe khoang trước mặt tôi.
 
Tống Lăng Tiêu bị nghẹn lời, không cam lòng mà phản bác:
 
“Đúng vậy, chúng ta vốn không giống nhau. Nhà tôi ngày càng giàu, tôi sau này có thể ra nước ngoài, còn cậu thì chỉ có con đường khổ cực là thi đại học thôi.”
 
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nghiêm túc nói:
 
“Tôi không tô hồng con đường mà tôi chưa từng đi qua. Con đường hiện tại, nếu tôi đi vững và đi tốt, vậy là đã xứng đáng với công sức và nỗ lực của chính mình.
 
“Tống Lăng Tiêu, tiếng Anh của cậu luyện đến đâu rồi? Có nói nổi câu ‘trên trời tròn hơn mặt đất’ không?”
 
Tống Lăng Tiêu lại nghẹn họng.
 
Dẫn chứng, ám chỉ, hay bóng gió… cô ta đều thua tôi, ngay cả tiếng Anh giao tiếp cũng tệ hại.
 
Thế mà còn thích thể hiện trước mặt tôi, đúng là vừa kém cỏi vừa thích bị vả mặt.
 
Tôi chưa bao giờ coi Tống Lăng Tiêu ra gì, nào ngờ, lần này cô ta lại lặng lẽ giở một chiêu độc ác thật sự.
 
 
 
6.
 
Mặc cho những lời đồn nhảm nhí, sự sỉ nhục “dâm phụ” lan tràn.
 
Trên đời này, lẽ nào tôi chỉ có thể là kẻ bị xâu xé, tại sao không thể chính tôi là người xâu xé lại?
 
Tôi quay về trường, đi thẳng đến lớp của Bạch Thiên Quang.
 
Đứng ở cửa, tôi huýt sáo gọi, còn cong ngón tay ra hiệu cho cậu ta bước ra, diễn trọn vai một nữ lưu manh.
 
Đôi mắt Bạch Thiên Quang lập tức mở to.
 
Trong tiếng ồn ào reo hò của cả lớp, cậu ta bất đắc dĩ phải bước ra ngoài.
 
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì!”
 
Tôi cười híp mắt, đáp:
 
“Lấy gậy ông đập lưng ông thôi, học thần. Bị cả đám người dùng ánh mắt xử tử ngay giữa ban ngày ban mặt, cảm giác chẳng dễ chịu nhỉ?”
 
Bạch Thiên Quang trừng tôi.
 
“Tôi đã nghe theo nhà trường, đưa những bức thư ký tên cậu đi giám định chữ viết rồi, cậu còn muốn gì nữa?”
 
“Tôi muốn làm rõ ràng thôi.”
 
Tôi ném cho cậu ta một chiếc USB: “Rảnh thì mở ra xem, sẽ biết ai mới là thủ phạm, đã nói gì.
 
“Còn nữa, tôi có thể thích bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không phải cậu. Cậu không cần thấy bị quấy rầy vì tôi.
 
“Từ giờ đến kỳ thi đại học, tôi hy vọng cậu đừng bình luận hay can thiệp gì vào chuyện của tôi.
 
“Nếu lúc trước cậu chịu tìm tôi nói chuyện riêng, thay vì dán thư tình lên bảng thông báo, thì đâu đến mức gây ra nhiều rắc rối thế này!”
 
Chuyện tôi tìm đến Bạch Thiên Quang lập tức làm cả trường lại một phen náo loạn.
 
Lời ra tiếng vào đủ kiểu.
 
Người thì bảo tôi muốn cưỡng ép Bạch Thiên Quang.
 
Người thì nói tôi nhân những ngày cuối thanh xuân ở lớp 12 để một lần phá cách, điên cuồng.
 
Lại có kẻ mỉa rằng tôi cố tình phóng túng, buông thả, chẳng qua là để thu hút ánh mắt Bạch Thiên Quang, khiến cậu ta phải nhìn tôi khác đi…
 
Dù là gì đi nữa, càng nhiều tin đồn truyền đi, càng loạn thì lại càng hợp ý tôi.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo