Mãng Cửu gật đầu, động tác tay nhanh hơn.
Trương Thự Quang bỏ tất cả nguyên liệu vào nồi hầm, một bữa sáng đơn giản coi như xong.
Ăn cơm xong, Trương Thự Quang bưng cái chậu lòng heo đã bốc mùi kinh khủng lên, nín thở để không bị xông đến nôn mửa.
Mãng Cửu thấy vậy, đưa tay ra lấy "Để tôi."
"Không cần đâu, mùi nặng lắm." Cậu rụt tay lại, nhưng vẫn bị Mãng Cửu bưng lấy cái chậu.
"Tôi nhanh tay, anh cầm đồ cho cẩn thận." Mãng Cửu nói xong, bưng chậu đi.
Kết quả vừa đi đến chỗ dốc xuống, đã thấy Thiên Lộ từ dưới đi lên.
Vẻ mặt cậu ta khi nhìn thấy Mãng Cửu là sự vui mừng không hề che giấu, ba bước hai bước chạy lên, vừa định nhiệt tình gọi một tiếng Cửu ca, kết quả đã bị mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.
"Cửu~ ọe~~!!"
"Thối quá!!"
Trương Thự Quang đi theo sau Mãng Cửu, chứng kiến một màn kịch tính như vậy.
Thật là, quá bất lịch sự!
Sao lại không chào hỏi người ta một tiếng đã bỏ chạy rồi!
Cậu cười híp mắt đứng trước mặt Thiên Lộ, mở miệng nói: "Xin lỗi nhé, đó là phân bón tôi dùng để trồng trọt, mùi không được tốt lắm."
Sắc mặt Thiên Lộ trắng bệch, bị mùi hôi thối xộc vào mặt nôn khan mấy tiếng, vành mắt cũng đỏ lên.
Trương Thự Quang khẽ gật đầu với cậu ta, đuổi theo Mãng Cửu xuống núi "Cậu cẩn thận một chút, đừng làm đổ ra!"
Nếu đổ ra, cả ngọn núi này chắc chắn sẽ bị xông đến mấy ngày không ăn nổi cơm.
Thiên Lộ mắt đỏ hoe, tức giận nhìn bóng lưng hai người đi trước về sau.
A a a a, Cửu ca của tôi!
Trương Thự Quang đuổi theo Mãng Cửu xuống núi, một cái chậu gỗ lớn như vậy đựng đầy lòng heo, vừa nãy cậu bưng suýt chút nữa không nhấc nổi, ít nhất cũng phải năm sáu chục cân.
Bây giờ nhìn Mãng Cửu bước đi như bay, tay vững vàng không hề rung lắc thừa thãi, cậu không khỏi khâm phục cánh tay lực lưỡng của đối phương.
"Đi đâu?" Mãng Cửu đứng trên con đường nhỏ sau núi, con đường này có hai ngã rẽ, một bên đi về phía Trương Thự Quang và mọi người đào khoai tây đào măng, bên kia đi về phía hố lớn chôn chất thải và mương nước.
Trương Thự Quang đưa tay chỉ "Chính là mảnh đất bên dưới kia, tôi đặt tên là ruộng thí nghiệm."
Mãng Cửu không nói gì, nhấc chân đi về phía con đường mòn nhỏ bên trái.
Đi không xa, liền thấy một mảnh đất trống trơ trụi giữa đám cỏ cao, đất trên đó còn được vun thành từng hàng từng hàng, trông khá chỉnh tề.
"Đến đâu?" Mãng Cửu đặt chậu xuống, quay đầu hỏi.
Trương Thự Quang thở dốc, chỉ chạy bộ xuống núi một chút đã khiến cậu thở không ra hơi, may mà Mãng Cửu giúp cậu bưng cái chậu gỗ lớn xuống, đổi lại cậu bưng chắc chắn giữa đường đã làm rơi rồi.
"Đào đất ra chôn xuống." Trương Thự Quang thực ra cũng không chắc chắn việc mình chôn như vậy có sinh ra đủ loại côn trùng hay không, nhưng không thử lại cảm thấy đổ đi thì phí.
Mãng Cửu không hỏi nhiều, hắn là một người tiêu chuẩn của phái hành động, trực tiếp đưa tay định đào đất.
"Đợi đã đợi đã!" Trương Thự Quang vội vàng ngăn hắn lại, lấy cái cuốc đeo bên hông ra đưa cho hắn "Dùng cái này đào nhanh hơn, lại không tốn sức tay."
Mãng Cửu cầm lấy xem xét, thử đào một chút, đúng là rất dễ dùng.
"Anh biết nhiều thứ thật."
Trương Thự Quang một tay che miệng, một tay lấy cái thìa đá trong ba lô ra, giọng khàn khàn nói: "Tôi biết nhiều thứ lắm." Mắt cậu cong lên vì cười, có chút đắc ý. Cũng không biết có phải biết Mãng Cửu giúp cậu giữ bí mật hay không, cậu đột nhiên cảm thấy thân thiết với Mãng Cửu hơn, nếu đổi lại bình thường, cậu chắc chắn sẽ không có thái độ này.
Mãng Cửu thấy cậu lấy thìa đá, nhìn cái chậu gỗ, đưa tay đưa cuốc cho cậu "Anh đào đất, tôi làm cái này."
"Không cần đâu." Trương Thự Quang lắc đầu "Cậu đào đất là được rồi."
Mãng Cửu cũng không ép buộc, hắn đào đất rất nhanh, không lâu sau đã đào xong cả mảnh ruộng, Trương Thự Quang ở phía sau từng thìa từng thìa múc nước đổ vào đất, Mãng Cửu thấy cậu múc vào, không cần ai dạy cũng tự động lấp đất vừa đào ra lại.
"Hai người dậy sớm quá vậy!" Khi A Tư đến, hai người cơ bản đã chôn xong đất, anh hít hít mũi, nhíu mày "Mùi thối quá."
Trương Thự Quang lau mồ hôi trên mặt "Tôi chẳng phải đã thái nhỏ cái chậu lòng heo kia rồi ngâm nước sao, lên men thì nó có mùi này, lát nữa sẽ hết thôi, đây là phân bón đấy, lúc anh trồng trọt ở nhà không dùng à?"
A Tư lắc đầu "Cũng chỉ tưới chút nước cho đất khỏi khô thôi."
Trương Thự Quang thần bí hề hề cười với anh, xích lại gần nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh một chuyện này."
A Tư hơi ngửa đầu ra sau, có chút ngạc nhiên nhìn cậu, "Chuyện gì?"
Cậu vừa nói xong, liền thấy Mãng Cửu nhìn về phía này, A Tư vội vàng đẩy cái đầu đang xích lại gần của Trương Thự Quang ra "Cậu đứng thẳng lên nói chuyện cho đàng hoàng."
Trương Thự Quang nhướn mày "Thực ra, loại phân bón tốt nhất, loại phân bón có thể giúp cây trồng phát triển mạnh mẽ nhất, chính là phân."
"Phân?" A Tư nhất thời không phản ứng kịp.
Trương Thự Quang cười gian: "Chính là cái thứ người ta ị ra ấy, thối lắm."
"Ọe!!" A Tư bị ghê tởm.
Trương Thự Quang liếc anh "Phản ứng của anh cũng trực tiếp quá đấy, vốn dĩ là vậy mà, cái hố lớn kia những thứ phân đã lên men thực ra pha thêm chút nước là có thể trực tiếp dùng rồi, đợi mảnh đất này trồng hết hạt giống, tôi thật sự định qua đó lấy chút về tưới đất."
A Tư vừa che miệng vừa xua tay "Đừng nói nữa, những thứ mọc ra từ đất của cậu tôi chắc chắn không ăn đâu, ghê quá!"
Trương Thự Quang cười nhạt một tiếng "Anh nhớ cho kỹ đấy, anh không ăn, đừng đến lúc đó lại vả mặt mình."
A Tư liên tục gật đầu, nói không ăn là không ăn, ai thèm ăn rau trồng bằng phân chứ, ghê quá!
Mãng Cửu nghe rõ ràng, nhưng hắn không cảm thấy Trương Thự Quang cố ý nói ra để làm người khác ghê tởm, lần nào cậu nói chuyện làm việc cũng khiến người ta không hiểu, kết quả thì lần nào cậu cũng thành công.
Cho nên nghe thấy cậu muốn dùng phân tưới đất, cũng không cảm thấy không thể chấp nhận.
Trương Thự Quang ác ý trêu chọc A Tư xong, xách cái chậu không "Đi lấy nước, phải tưới đất."
"Đi đi lại lại bao nhiêu chuyến mới tưới xong đây?" A Tư xách cái thùng đá anh mang tới lên, bất đắc dĩ nói: "Vẫn là xa nguồn nước."
"Vậy cũng hết cách, không được thì làm một cái chum đá lớn đặt ở đây, mưa thì hứng nước mưa, không mưa thì phải tự đi gánh nước đổ đầy chum, lúc dùng thì từ đây múc trực tiếp." Cậu chỉ vào chỗ đất trống "Đặt một cái ở ngay đây."
"Vậy phải là tảng đá lớn cỡ nào." A Tư lắc đầu, "Đến lúc đó cậu gánh nước chắc mệt chết, những cái chum đá trên hang của chúng ta đều là thú nhân ngày nào cũng gánh, á thú nhân mà gánh nước chắc mệt chết."
Mãng Cửu ở bên cạnh nói: "Tôi gánh nước."
Khóe miệng A Tư giật giật, coi như tôi chưa nói gì!
Trương Thự Quang cười một tiếng "Trước mắt cứ vậy đã, đợi đến lúc đó rồi tính."
Thực ra cậu nghĩ là có thể đào một cái giếng gần đó, nhưng cậu không chắc dưới đất có mạch nước ngầm hay không, vạn nhất không có thì đào cũng phí thời gian. Nhưng theo tình hình nguồn nước gần đây, dưới đất chắc là có thể đào được nước, chỉ không biết lượng nước thế nào.
Cậu sờ sờ cằm, tính toán có thể tìm thời gian đào thử xem, nhưng bây giờ vẫn nên làm một cái chum đá thì tốt hơn.
Mãng Cửu là người thực tế, Trương Thự Quang đã xác định muốn làm một cái chum đá đặt ở đây, hắn liền mở miệng nói: "Hai người đi lấy nước đi, tôi đi đào chum đá."
Trương Thự Quang ngẩn người "Bây giờ đào?"
"Ừ, không tốn mấy sức." Mãng Cửu men theo con đường nhỏ vòng ra phía trước núi, bên ngoài bộ lạc có rất nhiều tảng đá lớn, tùy tiện tìm một tảng là được.
Ba người chia nhau đi, A Tư quay mặt nhìn Trương Thự Quang, hỏi: "Tối qua không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Không có, tốt lắm." Trương Thự Quang không hiểu sao anh đột nhiên hỏi vậy.
A Tư đưa tay chỉ vào vị trí mắt cậu "Cậu không giống vẻ tốt lắm đâu."
Trương Thự Quang cười khan một tiếng, chẳng lẽ phải nói mình trằn trọc mãi không ngủ được, vì cảm thấy mơ hồ về nhận thức sống chết của bản thân sao?
"Tôi đây chẳng phải đang nghĩ đến chuyện sáng sớm qua đây tưới đất sao, thực sự rất tốt."
A Tư hừ nhẹ một tiếng "Vừa nãy tôi qua đây đúng lúc thấy Thiên Lộ từ trên núi đi xuống, hai người gặp cậu ta à?"
"Cậu nói Thiên Lộ có phải là người trẻ tuổi trông khá xinh đẹp kia không?" Trương Thự Quang nghĩ đến người trẻ tuổi có vẻ ngoài rất độc đáo kia, đặc điểm rõ ràng của người phương Tây khiến cậu nhìn thêm mấy lần, "Cậu ta đến tìm Mãng Cửu, nhưng chúng tôi vội xuống đây chôn phân bón, mùi hơi nặng, cậu ta bị xông choáng."
A Tư khẽ cười hắc hắc, trách không được lúc anh thấy Thiên Lộ, sắc mặt đối phương cực kỳ không tốt, còn vẻ mặt u sầu, hóa ra không chỉ vì Mãng Cửu không để ý đến cậu ta mà như vậy, còn bị xông cho một trận.
"Sao vậy? Anh vui lắm à?" Trương Thự Quang bất ngờ trước tính cách bộc lộ ra của đối phương "Quan hệ không tốt với cậu ta?"
Hai người lúc này đã đi đến bên hố lớn, A Tư trong nháy mắt nghĩ đến chuyện phân bón mà Trương Thự Quang vừa nói, sắc mặt biến đổi muốn nôn khan, anh nhanh chân bước qua đó, mới nói: "Tính cách của Thiên Lộ có chút, ừm, diễn tả thế nào nhỉ?"
Trương Thự Quang: "Đỏng đảnh."
"Ừ?"
"Ý của đỏng đảnh là nói cậu ta gặp chuyện thích ỉ ôi, người khác phải chiều theo nâng niu, không thì lại ỉ ôi." Trương Thự Quang tốt bụng giải thích "Ỉ ôi chính là khóc, hễ động một chút là khóc, nói chuyện thì nhão nhoét, hoặc là đỏ mắt khiến người ta cảm thấy cậu ta yếu đuối, cậu ta yếu đuối thì cậu ta có lý."
A Tư vừa nghe cậu nói vừa gật đầu, cuối cùng cái câu cậu ta yếu đuối thì cậu ta có lý quả thực đã nói trúng tim đen anh.
"Tôi chưa từng thấy á thú nhân nào như vậy, cậu nói vẫn là người có trứng đấy, sao lại đỏng đảnh thế!"
Trương Thự Quang mỗi lần nghe thấy họ nói có trứng hay không có trứng trong đầu lại bất giác hiện ra hình ảnh, thực sự không được hài hòa lắm, cậu mở miệng nói: "Cái đó... anh nói nam hay nữ, nam chính là có trứng, nữ chính là không có trứng, được không?"