Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 57

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Nhưng thú thần được nhắc đến trong phần mở đầu lại khác, còn có năng lực kỳ lạ mà Ella có được, và cái chết của pháo hôi nhỏ hay nói cách khác là một người khác của cậu.
 
Mãng Cửu nhìn chằm chằm cậu một lúc, giọng điệu bình thản nói: "Khi tôi vớt anh từ biển lên, anh không còn thở."
 
Trương Thự Quang giật mình "Cái gì?"
 
Mãng Cửu hồi tưởng lại, sắp xếp ngôn ngữ, nói ngắn gọn: "Cơ thể anh không mềm, không có hơi thở, tôi đặt anh xuống bãi cát định đào hố chôn, anh đột nhiên động đậy."
 
Ngày đó thực ra Mãng Cửu cũng bị giật mình, hắn đang bơi trong biển rất thoải mái, đột nhiên vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống một vật, còn suýt chút nữa đập trúng hắn, nhìn kỹ mới phát hiện là một người. Hắn vớt người lên bờ, lúc đó cơ thể Trương Thự Quang nửa cứng đờ, ngực không hề phập phồng, sắc mặt cũng tái nhợt pha lẫn tím, rõ ràng là người đã chết.
 
Mãng Cửu không thể để một xác chết trên bờ biển mặc cho dã thú ăn thịt, nên định vào rừng đào một cái hố, chôn xác tại chỗ, coi như cho một nơi an nghỉ.
 
Kết quả hắn vừa quay người chưa đi được hai bước, cái xác đột nhiên động đậy, chân đột nhiên nhấc lên rồi lại hạ xuống, ngực cũng đột nhiên phập phồng, còn phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
 
Thật lòng mà nói, lần đầu tiên Mãng Cửu gặp phải tình huống như vậy, trong khoảnh khắc cũng thấy da đầu tê rần.
 
Nhưng người đã có hơi thở, sắc mặt cũng từ ba màu xanh trắng tím từ từ chuyển thành trắng, Mãng Cửu liền mang người về.
 
Hắn trực tiếp mang Trương Thự Quang về hang, không để Ưng Thảo đến xem, nào ngờ chỉ một đêm, đối phương đã hoàn toàn trở thành người bình thường, không hề có chút gì không ổn, sắc mặt vốn tái nhợt cũng có chút hồng hào.
 
Tóc gáy Trương Thự Quang dựng hết cả lên.
 
Cậu sống lại?
 
Mãng Cửu thấy sắc mặt cậu biến đổi liên tục, đưa tay áp lên má cậu "Người khác không biết." Chuyện này nếu không phải Trương Thự Quang hỏi, hắn sẽ không nói với ai.
 
"...Có phải cậu luôn nghi ngờ tôi có vấn đề?" Trương Thự Quang hiểu rõ, bình thường lời nói và hành động của cậu có sự khác biệt rất lớn so với người trong bộ lạc, Mãng Cửu tuy rằng thời gian tiếp xúc với cậu không dài, nhưng hắn rất thông minh, không thể không nhận ra sự khác biệt của cậu.
 
Mãng Cửu nhàn nhạt "ừ" một tiếng "Anh như vậy rất tốt."
 
Hắn không trả lời câu hỏi về thú thần, nhưng Trương Thự Quang cảm thấy, đối phương cho rằng cậu có thể chết đi sống lại, chắc chắn là ân tứ của thú thần.

Cậu chậm rãi thở hắt ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu." Như vậy cũng tốt, đỡ cho cậu phải tốn công giải thích.
 
Lời cảm ơn lần này chân thành hơn nhiều, dù sao sau khi biết được mối liên hệ vi diệu giữa pháo hôi nhỏ và mình, người mà Mãng Cửu tiện tay cứu lên, lại chính là cậu thật sự.
 
Về việc tại sao cậu và pháo hôi nhỏ lại là cùng một người, loại vấn đề này bây giờ có lẽ không có chỗ nào để chứng thực, muốn biết cũng phải thông qua cốt truyện của nguyên tác.
 
Nhận thấy dạo này không muốn để ý đến Tiểu Hạt, cậu trì hoãn vô thời hạn vấn đề này.
 
Sống sót là được, những chuyện khác để sau hẵng nói.
 
Nghĩ thông suốt, cậu hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nói với Mãng Cửu: "Ngủ thôi, sáng mai đi tưới đất!"
 
Khóe miệng Mãng Cửu hiện lên một nụ cười nhạt, "Được, tôi đi cùng anh."
 
Trương Thự Quang cười đáp một tiếng "Mau đi ngủ đi, tôi dọn dẹp một chút rồi cũng ngủ."
 
Sáng sớm hôm sau, Trương Thự Quang với hai quầng thâm mắt ngồi trên tảng đá, vặn vẹo cái cổ đau nhức.
 
"Mình phải đổi gối thôi!" Hôm qua cậu đã giặt sạch lông vịt phơi khô rồi, lát nữa sẽ lấy da thú làm vỏ gối, nóng cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn là ngày nào cũng gối đầu lên đá.
 
Mãng Cửu từ ngoài hang bước vào, tay cầm một chiếc rìu đá lớn "Con cự trư hôm qua tôi mang về chặt thế nào?"
 
Trương Thự Quang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu mới phản ứng được đối phương nói gì, cậu ngáp một cái gãi đầu, bước ra khỏi hang "Tôi muốn giữ lại da, cạo hết đám lông dài này đi, cất đi giặt sạch, dùng để lọc nước biển rất tốt." Lông trên người con heo rừng khổng lồ này ít nhất cũng dài một thước, sợi nào ra sợi nấy "Cậu dùng dao xương cạo xuống đi, tiện hơn."
 
Mãng Cửu không nói gì, đổi rìu đá lớn thành dao xương nhỏ, bắt đầu cạo lông.
 
Hắn đặt đám lông dài cạo được vào chậu trống, Trương Thự Quang phát hiện cái chậu này là mới, cậu quay mặt nhìn chỗ trước đó để mấy khúc gỗ, chỗ đó đã không còn gỗ nữa, thay vào đó là ba cái chậu gỗ xếp chồng lên nhau, trên đất vương vãi không ít mùn cưa.
 
"Cậu dậy từ khi nào vậy?" Động tác này cũng nhanh quá đi, cậu còn chưa nói gì Mãng Cửu đã đào xong chậu rồi!
 
Mãng Cửu: "Trời vừa sáng đã dậy rồi, tôi nghe thấy họ nói anh muốn dùng gỗ sinh trưởng dưới nước để đào chậu, nên tôi đào luôn."
 
"Cảm ơn!" Trương Thự Quang chắp tay cúi người với Mãng Cử "Cứu tinh, cậu thực sự là đại cứu tinh của tôi."

Mãng Cửu: "Anh đi nấu cơm đi."
 
Trương Thự Quang cười hì hì đáp một tiếng, vào hang lấy măng ra bóc vỏ ngâm nước, sau đó lại đi gọt vỏ khoai tây "Vịt xé ra nấu canh đi, hôm qua tôi còn một con vịt nướng chưa ăn."
 
"Được." Mãng Cửu không đói, con cự trư hắn ăn trước đó tuy đã tiêu hóa hết, nhưng cảm giác no vẫn còn, hơn nữa tối qua hắn đã ăn mấy con vịt nướng.
 
Trương Thự Quang xé thịt vịt, cả thịt và xương đều bỏ vào nồi nấu cùng, sau đó bỏ măng và khoai tây vào.
 
"Cậu chưa ăn măng bao giờ đúng không?"
 
"Thấy rồi, chưa ăn." Mãng Cửu động tác nhanh nhẹn, lông của nửa con cự trư đã được cạo xong, nhưng những sợi lông còn dính trên da cũng rất nhiều.
 
Trương Thự Quang nhóm lửa xong xích lại gần sờ thử, những cái chân lông này còn khá cứng "Nếu có keo thì tốt rồi, có thể trực tiếp nhổ ra."
 
"Keo?" Mãng Cửu vẻ mặt nghi hoặc.
 
Trương Thự Quang: "Chính là cái chất dính dính, khô rồi thì cứng lại." Cậu chỉ vào chân lông trên da "Bôi lên da đợi khô rồi bóc ra, những cái chân lông này chắc có thể bị dính hết."
 
Mãng Cửu nghĩ một lúc, hỏi: "Có phải màu trắng không?"
 
"Cậu từng thấy rồi à?"
 
"Trước đây ở rừng ven biển, cái lá to anh gói cá nướng ấy, thân cây cắt ra có một loại chất lỏng màu trắng sữa dính dính." Mãng Cửu nói "Dính vào tay khó rửa lắm."
 
"Thật á?" Trương Thự Quang vui mừng "Sau núi có cây chuối tiêu!"
 
"Cây chuối tiêu?" Mãng Cửu rất khâm phục khả năng đặt tên của cậu, họ chưa bao giờ đặt tên cho mọi thứ, có khi còn gọi lung tung.
 
Trương Thự Quang xua tay, cậu chỉ biết cây cao su có thể lấy mủ, không biết cây chuối tiêu vậy mà cũng có mủ, chắc lại là một loại thực vật biến dị "Lát nữa đi xem thử, nếu lấy được mủ, sau này nhiều thứ có thể làm được rồi!"
 
Ví dụ như cái nắp mà cậu muốn làm!

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo