Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 53

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Bình thường thịt các người ăn đều không có da đúng không?" Trương Thự Quang vừa nhổ lông vịt vừa hỏi.
 
Ly gật đầu: "Đúng vậy, trên da toàn lông làm sao ăn được, chúng tôi đều trực tiếp lột da ăn thịt, hơn nữa da cũng khó nấu, nướng thì dễ cháy."
 
"Thật là phí phạm của trời, nếu xử lý sạch sẽ, một số loại da cũng rất ngon đấy, đặc biệt là da heo rừng." Trương Thự Quang nhắc một câu, "Đợi xử lý xong con heo rừng này tôi sẽ làm cho mọi người nếm thử."
 
Ly phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng, bây giờ hễ là thứ gì Trương Thự Quang nói ăn được, cậu ấy đều rất muốn ăn!
 
A Tư im lặng nhổ lông vịt, ba người mỗi người một con, tốc độ khá nhanh, những sợi lông tơ khó nhổ thì kệ, dù sao lát nữa nướng lên lông cũng cháy hết.
 
"Khi nào thì nướng vậy? Tôi đói quá." Ly đổ nước bẩn đi, quay lại nói với Trương Thự Quang: "Tôi đi nhóm lửa nhé!"
 
"Được, A Tư giúp tôi tìm vài cành cây to một chút, xiên vịt vào." Trương Thự Quang mang tất cả vịt đi rửa, rửa trong ngoài sạch sẽ.
 
Cậu vốn định để lại mấy con vịt ướp, nhưng Mãng Cửu về rồi, cậu không định để lại nữa, làm cho Mãng Cửu nếm thử mùi vị.
 
Lúc từ sau núi về cậu đã nhổ không ít sả, lúc này đều bị cậu nhét hết vào bụng vịt, sau đó nhét tim, mề, gan vịt đã rửa sạch vào, phần còn lại không dùng thì vứt vào chậu đựng nước.
 
"Nướng thế nào?" A Tư ôm mấy cành cây dài đến, dùng dao đá chặt cành cây "Có phải dựng một cái giá không?"
 
"Tôi dựng, anh giúp tôi xiên, xiên từ chỗ hậu môn vào, xuyên ra miệng, mỗi cành xiên hai con." Trương Thự Quang cầm cành cây dựng một cái giá nướng đơn giản bên cạnh, dùng dây leo buộc chặt cành cây, đưa tay đẩy thử, không đổ.
 
"Ly, lửa xong chưa?"
 
"Tới đây tới đây." Ly tay bưng bó cỏ khô đang bốc khói, vừa thổi vừa lo lắng di chuyển đến, sau khi nhóm được một chút lửa, cậu ấy đặt bó cỏ khô xuống chỗ đất trống dưới giá "Được không?"
 
"Ừ, tìm chút củi to, loại chịu được lửa ấy." Trương Thự Quang đặt hai con vịt A Tư đã xiên lên giá, từ từ xoay cành cây, để vịt nướng được chín đều.
 
Ly xích lại gần nói: "Nướng thế này chắc lâu lắm nhỉ?"
 
"Món ngon đáng để chờ đợi." Trương Thự Quang đứng dậy đi dựng thêm hai cái giá nướng đơn giản bên cạnh, ba đống lửa cùng nướng.
 
Lớp ngoài rất nhanh bị lửa làm khô và đổi màu, cậu dùng dao xương cá khẽ rạch vài đường trên da, ra hiệu cho A Tư và Ly làm theo.
 
Họ nướng ở mép vách đá, dưới núi cũng đốt lửa trại, người trong bộ lạc cũng vây quanh nướng thịt, ăn thịt.
 
"Mãng Cửu, cậu đây là?" Có người trong bộ lạc thấy Mãng Cửu trở về, thấy đồ vật hắn xách trong tay thì ngẩn người "Cậu lại lột da à?"
 
Mãng Cửu nhàn nhạt "ừ" một tiếng, xách một cuộn da rắn lớn lên núi.

Người vừa nói kinh ngạc, quay mặt hỏi người bên cạnh "Mãng Cửu chẳng phải mới lột da không lâu sao? Sao lại lột da nữa?"
 
"Ai mà biết được, Mãng Cửu với thú nhân tộc cự mãng vẫn khác nhau nhiều lắm."
 
"Đúng vậy, cậu xem những tộc cự mãng khác ai rảnh rỗi lại đi ngâm nước biển chứ, chẳng phải nói tộc cự mãng mười mùa tuyết mới lột da một lần sao? Cậu ta đột nhiên lại lột da, chẳng lẽ bị bệnh rồi!"
 
"Nhìn bộ dạng cũng không giống bị bệnh, hơn nữa ai bị bệnh mà lại siết chết được con chim khủng long to như vậy, tôi thấy cậu ta là năng lực lại mạnh hơn rồi."
 
"Lợi hại thật, tôi mà cũng được mạnh như vậy thì tốt rồi."
 
Bên vách đá tầng bốn, Mãng Cửu ném cuộn da rắn trong tay xuống chân Trương Thự Quang, Trương Thự Quang ngẩn người, mượn ánh lửa nhìn rõ là thứ gì, mắt tức khắc mở to.
 
"Cậu làm gì vậy?!!!"
 
Giọng cậu có chút lạc đi, không hề che giấu vẻ kinh ngạc.

Hành động của Mãng Cửu nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
 
Trương Thự Quang bị tấm da rắn dù đã cuộn tròn nhưng vẫn chiếm chỗ kinh người này dọa đến mềm nhũn cả chân, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
 
Lần trước cậu thấy Mãng Nhị mang da lột tới, đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi mà vẫn bị giật mình.
 
Mãng Cửu trực tiếp ném da rắn xuống chân cậu, lớp da lạnh lẽo, thô ráp nhưng lại có chút mềm mại trực tiếp dán vào bắp chân cậu.
 
Hơn nữa!
 
Tấm da này thực sự là một cuộn rất rộng, rộng hơn tấm da của Mãng Nhị ít nhất một thước!
 
Dù cậu đã tưởng tượng trong đầu thú hình của Mãng Cửu, chiến binh số một của bộ lạc sẽ rất khổng lồ, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần từ khi biết Mãng Cửu là tộc cự mãng, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới, đối phương không một tiếng chào hỏi, trực tiếp chơi cậu một vố "da trời rơi xuống"!

Cậu có phải còn phải cảm ơn Mãng Cửu đã biết cuộn tấm da rắn khổng lồ này lại trước, chứ không phải trực tiếp úp lên mặt cậu không!
 
Giờ khắc này, cậu hơi muốn ngất đi.
 
Mãng Cửu thấy sắc mặt Trương Thự Quang trắng bệch, nhíu mày hỏi cậu: "Anh không thích?" Không thích sao lại dùng da của Mãng Nhị làm cái loại dây thừng gì đó!

Trương Thự Quang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn "Cậu ra ngoài một chuyến là đi tìm da lột về đấy à?" Cậu nhớ rõ Mãng Nhị đã nói, da lột của Mãng Cửu bị hắn vứt đi rồi.
 
"Không có." Mãng Cửu lắc đầu, tấm da hắn lột trước đó sớm đã không biết bị ai nhặt mất rồi, tấm da này là hắn vừa mới lột, hắn cũng không muốn dùng da cũ cho đối phương dùng "Mới."
 
"Mới?" Trương Thự Quang vẻ mặt ngạc nhiên, "Chẳng phải mười năm mới lột da một lần sao?"
 
Khóe miệng Mãng Cửu cong lên, giọng điệu lạnh nhạt: "Đó là người khác."
 
Tuy nói vậy, nhưng cái vẻ mặt, thái độ, giọng điệu của hắn, nghe nhìn thế nào cũng giống như đang khoe khoang, có chút kiểu "tôi muốn lột khi nào thì lột", rất đáng ăn đòn.
 
Trương Thự Quang không mấy để tâm gật đầu một cái, khen ngợi: "Cậu giỏi thật."
 
Mãng Cửu ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên tấm da của Mãng Nhị, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Tôi đổi da rồi, da của tôi dùng tốt hơn."
 
Hắn nói xong căn bản không cho Trương Thự Quang phản ứng, cúi người nhặt da rắn đi đến bên vách đá, trước tiên giật tấm da rắn của Mãng Nhị xuống, sau đó bắt đầu xé da lột của mình.

Tiếng xé "rẹt rẹt" khiến da gà Trương Thự Quang nổi lên từng lớp từng lớp, đừng nói cậu không thoải mái, ngay cả hai người A Tư và Ly cũng rất khó chịu.
 
A Tư nhích người lại gần Trương Thự Quang, lén lút nhìn Mãng Cửu đang buộc da rắn lên cây trúc, hạ thấp giọng hỏi: "Cậu ta bị kích thích à?"
 
Trương Thự Quang khó hiểu nhướn mày, ý gì?
 
A Tư ra hiệu, bảo cậu nhìn những gì Mãng Cửu đang làm.
 
"Cậu dùng da rắn của Mãng Nhị, cậu ta không vui, nên đổi thành da rắn của cậu ta."
 
Trương Thự Quang: "À... à?"
 
"Cậu nói cậu ta vì không vui nên mới đi lột da?"
 
A Tư: "Trọng điểm của cậu sao cứ ở chuyện cậu ta có đi lột da hay không vậy? Cậu không hiểu lời tôi nói à?"
 
"Hiểu chứ, cậu ta không vui vì da rắn của Mãng Nhị bị tôi dùng, nên tự lột một tấm da, thay thế da rắn của Mãng Nhị." Trương Thự Quang lật cành cây, dùng dao xương cá rạch những đường nhỏ trên thân vịt "Tôi không hiểu chỗ nào?"
 
A Tư một hơi nghẹn ở ngực, ánh mắt thương hại nhìn bóng lưng Mãng Cửu.
 
Khó khăn lắm mới để ý đến một á thú nhân, kết quả lại là một kẻ chậm tiêu.
 
Không dẫn dắt nổi, không dẫn dắt nổi.


Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo