Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 52

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Cậu về rồi." Trương Thự Quang gãi gãi mặt, thấy hắn tò mò nhìn nồi, vội vàng giải thích: "Hôm qua thủ lĩnh cho tôi, tôi đã đắp bếp, hai cái nồi dùng tiện hơn, mấy cái chậu gỗ này là anh Ưng Lục cho tôi dùng, mỡ trong chậu là dùng mỡ heo của con heo rừng non mà cậu nhờ người mang về cho tôi rán đấy."
 
Cậu chỉ vào cái chậu mỡ đã đông lại màu trắng sữa hơi ánh xanh nhạt, rồi lại chỉ vào cái chậu lòng heo "Cái này tôi đã thái nhỏ rồi, định chôn xuống đất ở sau núi, tôi đã đốt một khoảnh đất ở đó làm ruộng thí nghiệm, để trồng rau, đã trồng được ba loại rau rồi." lại chỉ vào hai cái chậu gỗ lớn khác "Cái này là thịt heo rừng ướp muối, nhiều thịt quá tôi ăn không hết, để hỏng thì phí, nên tôi ướp muối, lát nữa phơi khô là có thể để được rất lâu, muối là anh Mãng Nhị mang đến."
 
Nói xong, cậu ngước mắt nhìn Mãng Cửu, người đàn ông này vẻ mặt khá nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu nhìn sang, Mãng Cửu chớp mắt "Ừ?"
 
Trương Thự Quang lại chỉ vào cá khô: "Cái này là câu được ở đầm nước phía rừng tre sau núi, tôi còn dùng mấy miếng thịt nai cậu để lại trước đây nhờ người chặt bốn cây tre về, thịt nai kia hơi không tươi nữa rồi, tôi không muốn ăn nên mang đi nhờ người giúp rồi." Nói câu này, cậu bất giác bĩu môi, có chút ghét bỏ.
 
Mãng Cửu khẽ gật đầu "Không tươi thì vứt đi."
 
"Vứt đi phí lắm, không phải rất không tươi, tôi muốn dùng mấy cây tre này đan giỏ." Trương Thự Quang nghe Mãng Cửu nói vậy, lập tức vui vẻ "Mấy cái da rắn kia tôi định dùng để treo mấy miếng thịt này, đến lúc đó tiện phơi." Cậu chỉ vào mấy tấm da rắn bị Mãng Nhị buộc lại.
 
Vẻ mặt Mãng Cửu lạnh đi, hỏi cậu: "Anh dùng da của Mãng Nhị?"
 
Trương Thự Quang ngơ ngác nhìn hắn, đúng vậy, có vấn đề gì sao?
 
Mãng Cửu không nói gì, quay người xuống núi.
 
Trương Thự Quang bị hắn làm cho vô cùng hoang mang, sao cảm giác Mãng Cửu hình như giận rồi?
 
Có gì đáng giận chứ, vừa nãy không phải không khí còn khá tốt sao?
 
Cậu thở dài, không hiểu mạch não của người đàn ông này hoạt động thế nào, cậu ra mép vách núi nhìn xuống, chỉ thấy Mãng Cửu nhanh chân đi về phía ngoài bộ lạc, đến chỗ đông người cậu không nhìn rõ nữa, liền thu tầm mắt quay người về hang tiếp tục nhổ lông vịt.
 
Cậu đâu có quên, bữa tối hôm nay của mình còn chưa ăn đâu!
 
Sau khi chia xong thịt chim khủng long, còn lại hơn chục con dã thú chờ chia, thấy Mãng Cửu đến, Hùng Hồng liền dừng tay gọi một tiếng: "Mãng Cửu, mấy cái vảy giáp này cậu có cần không?"
 
Lần này có thể săn giết được con chim khủng long lớn như vậy đều nhờ Mãng Cửu, nếu không có cú siết cuối cùng của Mãng Cửu, có lẽ tất cả bọn họ không chắc có thể toàn mạng trở về.
 
Mãng Cửu vốn định nói không cần, hắn không dùng đến, nhưng vừa nghĩ đến những thứ Trương Thự Quang bày la liệt dưới đất ngoài hang, hắn quỷ xui thần khiến gật đầu "Cần."
 
"Được, vậy cậu lấy mười miếng, số còn lại mấy anh em chúng tôi chia nhau." Hùng Hồng chỉ vào mấy miếng vảy giáp đặt bên cạnh, con chim khủng long này lột được tổng cộng ba mươi miếng vảy giáp hoàn chỉnh, kích thước xấp xỉ hai mét vuông, các góc có độ cong tròn, sờ vào mát lạnh cũng không cứng như vẻ ngoài, mà hơi có độ đàn hồi.
 
"Tôi mang lên cho cậu." Hùng Bạch cười hì hì ôm mấy miếng vảy giáp lên, chưa đợi Mãng Cửu mở miệng đã quay người chạy đi.
 
Vừa nãy anh ta đã nghe nói, á thú nhân mà Mãng Cửu nhặt về lại làm đồ ăn ngon, anh ta phải đi nếm thử một miếng.
 
Mãng Cửu không để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.
 
"Đi đâu vậy?" Hùng Hôi gọi một tiếng.
 
"Chắc đi ngâm nước rồi, cậu ta chẳng phải thường xuyên phải đi ngâm một chút sao." Hùng Hồng tiếp tục chia thịt cho những người còn lại, không để ý tùy tiện đáp một tiếng.
 
Hùng Hôi gật đầu, có lẽ vậy.
 
Trương Thự Quang bày biện khoai tây trong hang xong, lại lấy hai củ măng đặt vào cái chậu gỗ trống bên cạnh, tám củ còn lại cậu đặt lên trên khoai tây, định ăn cơm xong sẽ bóc hết vỏ mang ra phơi.
 
Lông vịt nhổ được một nửa, Trương Thự Quang thở dài, ra khỏi hang đi đến hang Ly ở, nhìn Ly đã nhận thịt về, trong hang còn có một người đàn ông trung niên trông đã có tuổi, cậu đoán đó là cha của Ly.

Nãi Đậu nghe thấy tiếng chân của Trương Thự Quang, từ trong hang vọt ra, mỗi lần nó đều nhào tới chỗ Trương Thự Quang đòi ôm, nhưng lần này vừa vọt ra liền dừng lại, quay người chạy về hang, lát sau, liền nghe thấy tiếng kêu chíp chíp, giọng vừa kinh vừa giận.
 
Trương Thự Quang tận mắt thấy Nãi Đậu ngậm cánh lành lặn của chim đỏ nhỏ, kéo lê trên mặt đất lôi con chim đỏ nhỏ từ trong hang ra.
 
"Trời ơi là trời, con nhẹ tay thôi!" Trương Thự Quang sợ đến tim muốn rớt ra ngoài, vội vàng bước nhanh lên hai bước, nhặt con chim đỏ nhỏ lên nâng trong lòng bàn tay.
 
Nãi Đậu ngửa mặt lên kêu meo một tiếng, cong người lên một cái, bám vào quần da của cậu trèo lên, thoăn thoắt trèo lên vai nằm im.
 
Con chim đỏ nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay Trương Thự Quang, kêu chíp chíp, cánh ướt sũng, lông dính bết vào nhau vì nước miếng.
 
"Con à, lần sau con dịu dàng với em gái một chút." Trương Thự Quang dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cánh chim đỏ nhỏ, rồi vuốt ve lông cho cô bé "Đi thôi, về nhà ăn thịt với ba ba."
 
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Ly "Cậu và A Tư còn vịt chưa nhổ hết lông kìa, hai người định bỏ mặc luôn à?"
 
Ly "à" một tiếng "Đúng rồi nhỉ, cậu còn nói sẽ dạy chúng tôi nướng vịt nữa." cậu ấy ngượng ngùng cười cười, "Tôi đi gọi A Tư, cái đó... Mãng Cửu không ở trong hang à?"
 
"Ừ." Trương Thự Quang cạn lời nhìn cậu ấy, "Mau gọi A Tư qua đây, cái mùi lông vịt này ngửi lâu nhức đầu lắm."
 
Ly cười hì hì một tiếng, chạy đi tìm A Tư.
 
Trương Thự Quang bế con chim đỏ nhỏ, trên vai còn vác mèo con, trở về hang.
 
Cậu đặt con chim đỏ nhỏ vào cái ổ làm bằng vỏ ốc biển lớn, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào cái đầu nhỏ của chim đỏ nhỏ "Đứa bé đáng thương, con cứ ở cùng anh trai trước nhé, đợi khi nào cánh con lành lại có thể bay được, ba ba sẽ làm cho con một cái giá."
 
Chim đỏ nhỏ kêu chíp chíp, đôi mắt đen láy nhìn cậu, cũng không còn nhiều vẻ bài xích như trước.
 
Cô bé nhớ mùi của người này!
 
Trương Thự Quang bế Nãi Đậu xuống đặt bên cạnh, chọc chọc vào cái đầu lông của nó "Không được liếm em gái nữa!"
 
Nãi Đậu dùng trán cọ cọ vào đầu ngón tay cậu "Meo meo~"
 
"Meo meo cái gì, cả ngày con kêu cũng đủ tám kiểu rồi." Trương Thự Quang gõ nhẹ vào trán nó "Nhớ kỹ đấy, không được liếm em gái, vết thương của em ấy còn chưa lành."

Nãi Đậu rướn người về phía trước, Trương Thự Quang đẩy trán nó ra.
 
Lặp đi lặp lại hai ba lần, Nãi Đậu hiểu rồi, ba ba không cho liếm.
 
Nó ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh, nhẹ nhàng vẫy cái đuôi lớn.
 
Trương Thự Quang mỉm cười cúi xuống hôn nó một cái "Ngoan, ba ba nướng vịt cho con ăn."
 
"Meo meo~~~"
 
Trương Thự Quang bị giọng mèo con non nớt của nó làm cho mềm lòng, liên tục hôn nó mấy cái, lúc này mới đứng dậy đẩy cái chậu lớn đựng vịt chết ra ngoài hang.
 
Khi A Tư và Ly đến, cậu đã nhổ xong lông hai con vịt, những chiếc lông này được cậu cất vào túi da, giặt sạch có thể dùng làm gối!
 
Cái gối mềm mại hằng mong!
 
"Cậu đợi chúng tôi đến cùng làm mà," Ly cầm một hòn đá ngồi xuống bên cạnh cậu, hít hít mũi "Nước nóng đun lên mùi khó ngửi thật."


Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo