Bên đầm nước cạn, Trương Thự Quang hắt hơi một cái, cậu xoa xoa mũi rồi đưa tay thử nhiệt độ nước, lạnh buốt.
Dù vậy, cậu vẫn cởi quần da nhảy xuống.
Chết rét cũng phải tắm, cậu thực sự không thể chịu nổi nữa rồi.
Ly và A Tư thấy cậu nhảy xuống nước tắm, nhìn nhau rồi cũng cởi váy da xuống nước, ba người ngâm mình trong làn nước lạnh buốt, đồng thời thở ra một hơi.
"Chúng ta bắt cá đi! Xem ai bắt được nhiều hơn." Ly không chịu ngồi yên, đề nghị: "Vận động một chút sẽ không thấy lạnh nữa."
Trương Thự Quang và A Tư gật đầu, "Được.”
Khi bắt cá, Trương Thự Quang bảo Tiểu Hạt lấy hạt sen ra, cậu vừa chậm rãi di chuyển trong đầm nước, vừa tùy tiện ném hạt xuống nước, động tác tùy ý, chẳng hề quan tâm những hạt sen này có nảy mầm được hay không.
Tiểu Hạt báo nhiệm vụ hoàn thành, cậu lại cất những hạt còn lại đi.
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, phía trên thác nước trước mặt ngài có rất nhiều thực vật có thể ăn được."
Trương Thự Quang ngẩn người, đột nhiên nhớ ra Tiểu Hạt trước đó đã báo có thực vật ở chỗ con mương, nhưng vì nhìn thấy vịt, nhặt được chim đỏ nhỏ, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Vừa nãy tôi không tìm thấy thực vật mà định vị cung cấp, vậy có phải là không bị trừ pin không?"
Tiểu Hạt: "...Chủ nhân, dù ngài không tìm thấy, tôi cũng đã cung cấp dịch vụ rồi."
Trương Thự Quang: "Tôi đâu có yêu cầu cậu cung cấp, là cậu tự động định vị, nếu tôi tìm thấy thực vật cậu trừ pin tôi cũng chịu, tôi không đi tìm mà cậu cũng trừ thì tôi chắc chắn phải khiếu nại cậu thu phí lung tung."
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, ngài làm như vậy là không đúng."
Trương Thự Quang: "Sao, tôi sai ở đâu? Cậu nói ra chúng ta tranh luận thử xem."
Trương Thự Quang: "Còn nữa, buổi sáng cậu báo tôi trừ 6% pin ở trạng thái chờ, cái này cũng là thu phí lung tung!"
Tiểu Hạt: "....??????"
Trương Thự Quang: "Trước đây cậu không phải đã nói, tôi mỗi ngày bật máy tự tiêu hao 8% pin, tắt máy tự tiêu hao 3%, vậy cái 6% pin chờ cả đêm không dùng này chính là phí thu thêm, cậu hôm nay kết toán lúc mặt trời lặn, có phải còn trừ của tôi lượng tiêu hao tự nhiên cả ngày không?
Cách tính tiêu hao tự nhiên của cậu, chẳng lẽ là tính theo thời gian tôi tỉnh à? Một ngày 24 tiếng đồng hồ đấy, sao cậu có thể tự ý tăng thêm lượng pin tiêu hao vậy?"
Tiểu Hạt: "......"
Trương Thự Quang: "Sao hả, tôi nói không đúng?"
Tiểu Hạt: "......"
Trương Thự Quang: "Cậu mà không nói gì nữa tôi khiếu nại cậu đấy."
Tiểu Hạt: "Đúng, ngài nói đều đúng, lượng pin tiêu hao tôi có thể báo lỗi, nhưng lượng pin tiêu hao của định vị thì không thể, cái này là bắt buộc phải trừ."
Trương Thự Quang: "Vậy cậu tắt hệ thống định vị đi, tôi không dùng."
Tiểu Hạt: "Hệ thống định vị tự động không thể tắt quyền sử dụng."
Trương Thự Quang: "Cậu đây là cưỡng ép mua bán cậu biết không? Tôi muốn khiếu nại!"
Tiểu Hạt đột nhiên cảm thấy là một ứng dụng hệ thống, nó rất mệt mỏi.
Làm sao tranh cãi lại với ký chủ mồm mép tép nhảy, đang online chờ, gấp lắm!
Trương Thự Quang: "Sao lại không nói gì nữa rồi, chẳng lẽ bị đơ à?"
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, xin ngài đừng làm khó tôi."
Trương Thự Quang khẽ hừ một tiếng, giọng điệu nhân từ nói: "Biết sai chưa?"
Tiểu Hạt: "Biết rồi chủ nhân."
Trương Thự Quang: "Đã biết sai rồi thì tôi rộng lượng tha thứ cho cậu, lần sau không có yêu cầu của tôi, đừng tùy tiện bật định vị, cái thứ đó tốn pin, hiểu không!"
Tiểu Hạt: "...... Vâng thưa chủ nhân, tôi hiểu rồi thưa chủ nhân, nhưng hệ thống định vị không do tôi điều khiển, nó mỗi lần đều tự động nhảy ra."
Giờ khắc này, Tiểu Hạt hóa thân thành rau cải trắng, rất muốn hát một bài.
Rau cải trắng ơi~~~ Lá vàng rồi~~~ Gặp chủ nhân~~~ Hai hàng lệ rơi~~~~
Trương Thự Quang: "Cậu không biết báo lỗi à, lỗ hổng hệ thống rõ ràng như vậy, cậu không báo để còn được bồi thường thì còn chờ cái gì nữa?!"
Tiểu Hạt: "......" Thao tác này của ngài, thật là lả lơi.
Tiểu Hạt: "Vâng thưa chủ nhân, tôi hiểu rồi thưa chủ nhân, mời ngài tắm đi thưa chủ nhân, tôi đi báo lỗi đây thưa chủ nhân."
Sau đó, Tiểu Hạt chủ động biến mất, trước khi kết toán hôm nay không hề xuất hiện nữa.
Trương Thự Quang cười đắc thắng, trước đây cậu đã cảm thấy hệ thống định vị này là một cái hố, cậu vất vả lắm mới kiếm được chút điện năng, định vị vừa bật lên đã trừ của cậu 1%, nghĩ thôi đã thấy xót ruột.
Nếu là miễn phí thì còn dùng được, thu phí thì thôi vậy, không dùng nổi không dùng nổi, trải nghiệm một lần là đủ rồi, không cần phải bị lừa mãi.
Nhưng mà......
Cậu ngước mắt nhìn thác nước thấp bé không xa, ước chừng cao năm sáu mét, nhưng vì góc độ nên hoàn toàn không nhìn thấy phía bên kia thác nước như thế nào.
Cậu quay đầu nhìn A Tư, hỏi: "Tôi thấy anh rất thích chạy lung tung khắp nơi, chỗ trên kia anh từng lên chưa?"
A Tư khá ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao cậu biết tôi hay chạy lung tung?"
Trương Thự Quang nghĩ bụng anh không chạy lung tung thì làm sao biết chỗ nào có mương nước?
Anh không chạy lung tung thì làm sao biết nhiều thứ như vậy, còn giả vờ ngoan ngoãn tốt bụng với tôi làm gì!
A Tư bị vẻ mặt của cậu chọc cười, khẽ gật đầu: "Tôi chưa lên, nhưng tôi thấy rồi." anh chỉ vào tảng đá bên cạnh thác nước "Từ chỗ đó có thể trèo lên, đá rất trơn, phải cẩn thận kẻo ngã."
Trương Thự Quang khó hiểu liếc xéo anh: "Ai bảo tôi muốn lên đó, tôi là cái loại người thích mạo hiểm sao!"
Cậu ổn định lắm, chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Biết rõ trên đó chắc chắn có thứ mình không đối phó được mà vẫn muốn lên, vậy thì không phải là tìm chuyện, mà là tìm chết.
A Tư bất ngờ nhìn cậu một cái.
Trương Thự Quang bĩu môi, dù sao một mình cậu chắc chắn sẽ không đi, dù trên đó có thực vật ăn được đang hấp dẫn cậu, không đảm bảo an toàn tính mạng, cậu tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Mạng nhỏ của cậu rất quý giá, không thể tự tìm chết.
A Tư cười, nói: "Tôi tưởng cậu cũng giống tôi."
Trương Thự Quang hiểu ý anh, nhưng lại lắc đầu: "Không giống, anh không sợ thử thách, tôi lại thích bảo thủ, có lẽ kết quả đều như nhau, nhưng quá trình thì hoàn toàn khác biệt."
Ly ở bên cạnh ngơ ngác nhìn họ, chớp chớp mắt hỏi: "Hai người không bắt cá mà đứng đó nói gì vậy, cái gì mà thử thách bảo thủ, ý gì?"
A Tư nhìn Ly, thở dài: "Ngây thơ."
Trương Thự Quang: "Đáng yêu."
Hai người đồng thanh: "Cậu như vậy, rất tốt."
Bên ngoài bộ lạc Nhai Ngạn, Ưng Ngũ bay trên không trung, lớn tiếng hô: "Cử người đi đón một chút, chúng tôi săn được chim khủng long rồi!"
Mọi người trong bộ lạc đều kinh ngạc, thú nhân phản ứng nhanh lập tức biến thành thú hình đi theo Ưng Ngũ rời đi.
Thiên Lộ đứng ở mép vách đá nhón chân nhìn ra xa, Cửu ca sắp về rồi!