Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 47

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Con mèo con trên vai cậu cũng trợn tròn mắt, lúc này nó cũng hiểu ra, mình tìm được một đứa bé giống mình.
 
"Meo~" Nó khẽ kêu một tiếng.
 
Trương Thự Quang nghiêng đầu dùng má cọ cọ vào thân lông xù của nó, chỉ vào con chim đỏ nhỏ nói: "Sau này nó là em trai con rồi."
 
Ưng Thảo ngẩng đầu nhìn sang, sửa lời: "Đây là chỉ có thể đẻ trứng thôi."
 
Trương Thự Quang thuận thế đổi lời: "Nó là em gái con."
 
Nãi Đậu: "Gâu gâu?"
 
Ưng Thảo buồn cười nhìn Trương Thự Quang: "Cậu muốn nuôi sao?"
 
"Đúng vậy, tôi không được nuôi sao?" Trương Thự Quang cảm thấy câu hỏi này của ông ấy quá thừa thãi.
 
Ưng Thảo lắc đầu, ông ấy là một người trung niên tính tình ôn hòa, thú nhân duy nhất trong bộ lạc biết pha chế thảo dược và phân biệt các loại dược thảo.
 
"Mãng Cửu đồng ý không?" Ông ấy chỉ hỏi ngược lại một câu.
 
Trương Thự Quang "ờ" một tiếng, đúng rồi, cậu đã nuôi một con mèo con rồi, lại thêm một con chim non nữa, Mãng Cửu về nhìn thấy hang động trở nên náo nhiệt như vậy, có khi nào tức giận đuổi hết bọn họ ra ngoài không?
 
Nếu bị đuổi ra khỏi hang động, vậy thì chỉ có cậu tự mình dẫn theo hai đứa bé tự tìm một cái hang khác mà sống.
 
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, cậu nhíu mày, cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu.
 
Dù thời gian ở bên Mãng Cửu không nhiều, nhưng có lẽ có chút hội chứng chim non, cậu có tới chín mươi phần trăm sự phụ thuộc và tin tưởng vào Mãng Cửu, luôn cảm thấy đối phương không phải là người không thể thương lượng.
 
Người bạn cùng phòng này trông tuy lạnh lùng, nhưng hình như cũng là người tốt bụng, nếu không thì sao giải thích việc đối phương để cậu ở lại trong hang?
 
Cậu có thể thử thương lượng với Mãng Cửu xem sao, xem ý Mãng Cửu thế nào.
 
"Cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi, Mãng Cửu còn để Thự Quang nuôi Nãi Đậu rồi, thêm một con non nữa cũng không từ chối đâu." Lời này là Ly ở bên cạnh nói, giọng điệu chắc chắn.

Ưng Thảo khẽ cười không tiếp tục vấn đề này, mà nói với Trương Thự Quang: "Cô bé rơi từ rất cao xuống, cho uống thuốc xem trước khi mặt trời lặn có tỉnh lại được không, nếu tỉnh lại thì không sao rồi."
 
Trương Thự Quang gật đầu, "Cảm ơn."
 
Ngón tay Ưng Thảo sờ vào cánh lành lặn bên kia của chim đỏ nhỏ "Vẫn còn là một con non thôi, chịu khổ nhiều quá."
 
Trương Thự Quang cũng thấy con chim đỏ nhỏ đáng thương, rơi từ trên trời xuống mà không được người nhà tìm kiếm, nếu tỉnh lại chắc chắn sẽ rất buồn.
 
Nâng con chim đỏ nhỏ về hang, cậu dùng vỏ sò lớn làm ổ cho chim đỏ nhỏ, rồi nói với Nãi Đậu: "Ba ba còn phải ra ngoài, con ở nhà trông em gái nhé, nếu em gái tỉnh lại con không được để em ấy động đậy lung tung, có được không?"
 
Trong đôi mắt to tròn màu vàng kim của Nãi Đậu đầy vẻ nghi hoặc, gì cơ? Ba ba nói gì vậy, con không hiểu.
 
Trương Thự Quang vỗ trán, cậu cũng hồ đồ rồi lại nhờ Nãi Đậu chăm sóc chim đỏ nhỏ, nó vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu tiếng người mà.
 
Thấy cậu khó xử, Ly đề nghị: "Hay là cứ đưa đến chỗ mẹ tôi trước đi, hôm nay bà ấy không ra ngoài, nhờ bà ấy trông chắc không vấn đề gì."
 
Trương Thự Quang có chút động lòng, nhưng lại sợ làm phiền người khác.
 
"Có phiền quá không?"
 
"Không sao đâu, cậu bắt cho mẹ tôi thêm hai con cá ngọt là được." Ly cười hì hì nói.
 
Đưa con chim đỏ nhỏ đến chỗ Oánh, Trương Thự Quang giải thích tình hình, dặn dò kỹ càng mình sẽ quay lại nhanh chóng.
 
Oánh dịu dàng cười với cậu: "Không cần gấp đâu, tôi chăm sóc nhiều con non rồi, sẽ không để cô bé chịu thiệt đâu." Bà ấy là một trong số ít á thú nhân trong bộ lạc giữ con bên mình nuôi dưỡng.
 
Trương Thự Quang nhìn Ly bên cạnh là biết Oánh rất giỏi nuôi con, nên không nói gì thêm, chỉ thầm nhớ nhất định phải bắt cho Oánh thêm mấy con cá ngọt làm quà cảm ơn.
 
Đội ba người lại xuất phát, trước khi đi họ để hết số vịt chết trong túi vào hang của Mãng Cửu, không vì gì khác, chỉ vì nơi này an toàn hơn bất kỳ chỗ nào.
 
Lần này Nãi Đậu không đi theo, bây giờ nó chỉ nghĩ đến con chim đỏ nhỏ, đang cuộn tròn nằm ngủ bên cạnh con chim đỏ nhỏ.
 
"Chúng ta đi đầm nước cạn trước đi." Trương Thự Quang đề nghị, nếu bây giờ đào khoai tây rồi mới qua đó, tốc độ của họ sẽ chậm hơn nhiều, hơn nữa còn phải đi vào rừng tre đào măng, vẫn nên tranh thủ lúc trời sáng dễ làm hơn, nhìn không rõ thì măng vùi trong đất rất dễ bị đào gãy, đào khoai tây thì không sao, trời tối hơn chút cũng đào được.
 
Hai người kia tự nhiên gật đầu đồng ý, đi theo cậu đến đầm nước cạn.
 
Ở bộ lạc Loan Sơn, nơi tận cùng phía đông đại lục, thủ lĩnh lúc này đang cười toe toét trong hang của Ella.

Bộ lạc Loan Sơn tính ra cũng chỉ chưa đến năm mươi người, là một bộ lạc rất nhỏ bé, trong bộ lạc chỉ có con của thủ lĩnh kế thừa dòng máu thú nhân, tiếc là cuộc sống bộ lạc của họ không thể đảm bảo ngày nào cũng no bụng, số thú nhân nuôi lớn cũng chỉ hơn mười người.
 
Mà thủ lĩnh chỉ là một thú nhân tộc hắc tê bình thường, không to lớn dũng mãnh như tộc cự tê, mỗi ngày họ đều phải ra ngoài săn bắn để đảm bảo lương thực cho toàn bộ tộc người, nếu ngày nào gặp phải dã thú mạnh mẽ, còn có thể có thương vong.
 
Nhưng tất cả những điều này đã thay đổi kể từ mùa tuyết này, á thú nhân Ella trong bộ lạc vậy mà đã được thần thú ưu ái, có được thần lực!
 
Cậu ta có thể trồng ra những loại rau dại có thể dùng được trong mùa tuyết lạnh giá, dù mùi vị không ngon, cũng đảm bảo tộc người không bị chết đói.
 
Mùa tuyết vừa qua không lâu, băng tuyết bên ngoài bộ lạc Loan Sơn còn chưa tan hết, lần này thủ lĩnh đến tìm Ella, chính là muốn cậu ta cùng người của đội hái lượm ra ngoài tìm một ít hạt giống về trồng.
 
Ella khẽ gật đầu đồng ý lời ông ta, nhưng lại không lên tiếng.
 
Thời gian này, dù cậu ta được người trong bộ lạc coi như thần tử, nhưng cậu ta lại không thể quên được cái thân thể lạnh lẽo mà mình đã đẩy xuống vách núi.
 
Cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, chính bàn tay này, phát ra ánh sáng trắng dịu dàng ấm áp đã giết chết người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cậu ta vĩnh viễn không thể quên được vẻ kinh ngạc trên mặt Thự Quang, không thể quên được khuôn mặt cậu dần mất đi huyết sắc.
 
Ella rùng mình một cái, cậu ta không biết thủ lĩnh đã rời đi từ lúc nào.
 
Không phải như vậy! Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này!
 
Cậu ta ôm đầu thở dốc nặng nề, sự hoảng sợ trong lòng đang lan rộng.
 
Cậu làm như vậy không sai, chết một á thú nhân vô dụng, cậu lại cứu được nhiều tộc nhân hơn!
 
Một giọng nói vang lên trong đầu, Ella nhất thời ngây người.
 
Không không không, tôi không cố ý giết cậu ấy!
 
Cậu đúng, cậu không làm sai.
 
Anh là ai! Anh ở đâu!

Cậu có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn cho bộ lạc, cậu không sai.
 
Ella ngơ ngác nhìn bàn tay phải của mình, đúng, mình không làm sai, mình đã cứu rất nhiều người.
 
Trong đầu không còn vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác do cậu ta tưởng tượng ra.
 
Ánh sáng trắng trên tay phải sáng lên, Ella nắm lấy con thú tai dài màu trắng mà cậu ta đã nuôi một thời gian, cái thân thể mềm mại ấm áp dần mất đi nhiệt độ trong vòng tay cậu ta.
 
Ella khẽ mím môi, ném xác con thú tai dài sang một bên, ra khỏi hang.
 
Cậu ta phải đi tìm hạt giống, cậu ta phải để tộc nhân trong bộ lạc được no bụng, sống sót.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo