Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 31

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Nếu Trương Thự Quang đọc kỹ cuốn sách tên "Sủng Phi Của Bạo Chúa Thú Thế" mà cậu xuyên vào, cậu sẽ biết, tác giả đã đề cập đến truyền thuyết về thần trong phần giữa cốt truyện, tức là có tồn tại thú thần, thần tử, thần sứ, vu giả, thị tùng của vu.
 
Mà nhân vật chính trong truyện, cũng là vì nhận được sự ban phước của thú thần, mới từng bước trở nên mạnh mẽ, trở thành bá chủ một phương.
 
Thú thần sẽ ban cho con dân sự thương yêu, sẽ phái thần tử thần sứ đến những bộ lạc vô cùng tôn kính và tin tưởng nó, giúp bộ lạc phát triển lớn mạnh.
 
Đây đều là những thiết lập cơ bản trong khung truyện, là dàn ý cấu trúc viết văn cơ bản nhất.
 
Nhưng vấn đề là, Trương Thự Quang chưa từng đọc cuốn sách này, hay nói đúng hơn, chưa kịp đọc thì cậu đã xuyên vào trong sách rồi.
 
Có lẽ người khác xuyên sách là đã đọc nội dung của cuốn sách đó rồi, sau khi xuyên vào có thể tìm một cái cớ để tự phong cho mình một danh hiệu, nâng cao đẳng cấp, càng tiện hành sự, cậu thì không được, bản thân cậu đối với những chuyện như thú thần, thần tử, thần sứ này không mấy tin tưởng.
 
Trương Thự Quang không tin cũng không bình luận nhiều, dù sao đó cũng là trụ cột tinh thần của thú nhân trong bộ lạc, đã có thể có sự tồn tại của thú nhân rồi, sao lại không thể có thú thần?
 
Cậu hiểu Vu Minh và những người khác vì sao lại chắc chắn mình là thần tử như vậy, dù sao cậu cũng liên tiếp làm ra không ít thứ mà họ chưa từng thấy, đặc biệt là chuyện làm muối này, không phải người bình thường sẽ nghĩ đến.
 
Để những thú nhân sống theo quy tắc và bản năng chấp nhận những điều mới lạ, thực ra rất khó.
 
Trương Thự Quang nhìn đôi mắt đã hơi đục của lão Vu, trong lòng thở dài.
 
Cậu biết, Vu Minh từ đầu đã nghi ngờ thân phận của mình, nếu không đêm đó sau khi gặp mặt, đối phương cũng sẽ không trực tiếp hỏi cậu đến từ đâu.
 
Trương Thự Quang rõ ràng, Vu Minh không có bất kỳ ác ý nào với mình, thậm chí có thể nói, vị lão Vu này đang dùng chút sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ cậu.
 
Nếu không, Vu Minh cũng sẽ không hết lần này đến lần khác nâng cao thân phận cho cậu, chỉ để cậu có thể nhận được sự ủng hộ hơn trong bộ lạc, càng dễ dàng thuyết phục mọi người.

Thực sự mà nói, Trương Thự Quang rất cảm động trước những gì ông đã làm.
 
Là một nhân viên văn phòng vừa tốt nghiệp đã trực tiếp vào công ty, cậu thực ra đã bị xã hội mài mòn hết góc cạnh, sự nhiệt huyết thời còn đi học không có nghĩa là khi bước vào xã hội cũng có thể như vậy. Không ai sẽ phối hợp hay thích ứng với bạn, chỉ có bạn phải thích ứng với xã hội này.
 
Có lẽ cũng có những người vừa ra trường đã gây tiếng vang lớn, nhưng Trương Thự Quang tự nhận mình không có cái khí phách đó, cậu thích mưa dầm thấm lâu.
 
Đến thế giới xa lạ này cũng chỉ mới ba ngày, mọi thứ ở đây đều mới lạ đối với cậu, dù cậu thực sự muốn tự phong cho mình một thân phận cao quý, cũng không phải là bây giờ.
 
Đợi đến khi cậu nắm giữ đủ con bài để chinh phục mọi người, cậu tự nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi.
 
Những lời này không thể nói trước mặt lão Vu, nên Trương Thự Quang lắc đầu, từ chối ý tốt của đối phương.
 
"Vu." vẻ mặt cậu không còn nụ cười xã giao thường trực, mà trở nên nghiêm túc "Con biết ngài làm vậy là vì tốt cho con, nhưng thực sự vẫn chưa phải lúc."
 
Vu Minh cau mày thật chặt, không hiểu vì sao cậu lại từ chối nữa.
 
Mà Hùng Khuê và Tê Tam bên cạnh cũng khó hiểu không kém, theo họ thấy, Trương Thự Quang chỉ dựa vào việc biết làm muối đã đủ để trở thành Vu giả đời sau, dù cậu không có Vu lực cũng không sao.
 
Cho nên, lúc Vu Minh vừa nói Trương Thự Quang là thần sứ, họ lập tức phối hợp với đối phương. Không ngờ thân phận thần sứ bị từ chối, thân phận thần tử cũng không được chấp nhận.
 
Trương Thự Quang ý thức được, hôm nay nếu không dập tắt ý nghĩ này của họ, sau này một thời gian rất dài cậu sẽ bị đuổi theo gán cho đủ loại danh hiệu.
 
Cậu nhìn Tê Tam và Hùng Khuê, cũng biết Tê Tam có thể được Hùng Khuê dẫn đến xem cậu làm muối, ngầm nói rõ đối phương có địa vị rất cao trong bộ lạc, chắc là thuộc loại tâm phúc bên cạnh Hùng Khuê, còn Vu Minh thì khỏi nói, ông từ lần đầu gặp mặt đã hết lời ca ngợi mình.

Xuyên tới dị thế, dù có một chiếc điện thoại quen thuộc làm bạn, Trương Thự Quang vẫn có cảm giác không an tâm, nói trắng ra là không có cảm giác thuộc về thế giới này.
 
Mà bây giờ, cậu thực ra rất muốn nói ra một hai lời đang đè nặng trong lòng với người khác, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt trở lại.
 
"Dù con thực sự là thần tử, phụ thần cũng không hy vọng thấy con dùng thân phận để không làm mà hưởng." Không thể nói quá nhiều, vậy thì cho một lý do mà họ có thể chấp nhận.
 
Trương Thự Quang nói xong, không nhìn vẻ mặt của họ, quay người đi làm cái tảng muối biển lớn kia.
 
Cậu còn nhớ nhiệm vụ muối tinh, thời gian kết toán hôm nay sắp đến rồi, cậu không có nhiều thời gian để lãng phí nữa.
 
Vu Minh nghe cậu nói cả người ngẩn ra, dường như ý thức được mình vừa suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự bồi dưỡng con trai của thú thần, mặt cũng trắng bệch vì sợ hãi.
 
Hùng Khuê và Tê Tam cũng chẳng khá hơn là bao, ánh mắt nhìn Trương Thự Quang lại thay đổi, từ sự kinh ngạc khi biết cậu biết làm muối, chuyển thành sự kinh ngạc khi đoán cậu có thể là thần tử.
 
Lẽ nào, họ thực sự vô tình gặp được thần tử xuống núi lịch lãm?
 
Nhưng vừa nghĩ đến thái độ của Trương Thự Quang, họ liền dẹp hết những suy đoán về thần tử vào lòng, đồng thời tự nhủ, chỉ cần thần tử chưa tiết lộ thân phận, họ cũng sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không biết gì cả.
 
Ba người ăn ý nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu.
 
Đúng vậy, chuyện bộ lạc chúng ta có thần tử, chúng ta tuyệt đối không nói, chôn chặt trong lòng!

Trương Thự Quang không biết ba người này đã tự tưởng tượng ra những gì, cậu dùng dao xương cá đập vỡ tảng muối trên lá chuối lớn, lấy một nửa nhỏ để sang một bên, nửa còn lại gói lại bằng lá, rồi bắt đầu nhẹ nhàng dùng đá đập vụn.
 
Cứ đập một lúc, cậu lại mở lá ra xem độ vụn của hạt muối bên trong, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng một gói muối tinh trắng như cát mịn đã được cậu đập ra.
 
"Tiểu Hạt Tiểu Hạt."
 
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, tôi đây."
 
Trương Thự Quang: "Xem những thứ này có hoàn thành nhiệm vụ được không."
 
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, đã kiểm tra chất lượng muối tinh hoàn toàn đạt tiêu chuẩn ăn uống, có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Trương Thự Quang: "Thật sao!" Cậu mừng rỡ, vừa nãy thực ra chỉ muốn thử xem, không ngờ lại hoàn thành được, nhìn những hạt muối tinh trên lá, hỏi: "Không cần thu muối vào ứng dụng à?"
 
Tiểu Hạt: "Cần, nhưng nếu bây giờ thu muối đi, sẽ làm lộ sự tồn tại của ứng dụng, vật phẩm cần thiết cho nhiệm vụ sẽ bị khóa trong trường hợp nhiệm vụ hoàn thành, không thể sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, giao vật phẩm khi chủ nhân tiện cũng được."
 
Trương Thự Quang hiểu, ý là nói, một cân muối này chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thứ gì cần nộp sẽ không thiếu một gram.
 
Cậu thở dài, thôi vậy, nhiệm vụ hoàn thành là được rồi.
 
Lúc này mặt trời đã xế bóng, Trương Thự Quang hỏi: "Mấy giờ rồi?"
 
Tiểu Hạt: "16 giờ 33 phút theo giờ trái đất."

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo