Vu vẫn im lặng ăn uống, lấy ra từ miệng một viên ngọc trai đen tuyền, màu sắc của viên ngọc trai này đen hơn, to hơn và tròn hơn viên mà Trương Thự Quang mở được trước đó.
Vu Minh cúi đầu nhìn viên ngọc trai trong tay im lặng một lát, đột nhiên đứng dậy, rồi thấy ông hai tay nâng viên ngọc trai đen quá đỉnh đầu, "Đây là ân huệ của thần! Thần đã phái sứ giả đến, giúp bộ lạc của chúng ta trở nên hùng mạnh hơn!" Tiếng hô vang vọng như sấm.
Ông hô xong, "bịch" một tiếng quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Trương Thự Quang.
Mà lúc ông hô, Hùng Khuê và Tê Tam cũng đã sớm phản ứng, họ cũng quỳ hai đầu gối xuống, ánh mắt nhìn Trương Thự Quang đều thay đổi, đặc biệt thành kính.
Trương Thự Quang cả người cứng đờ.
Cậu một tay cầm một con sò, đang định đưa thịt sò vào miệng, kết quả bị bọn họ dọa cho không dám động đậy, giữ nguyên một tư thế buồn cười, mắt trợn tròn xoe.
Cái gì vậy?
Ai là sứ giả do thần phái đến?
Lão già ông đừng tưởng mình trông khác người là có thể nói năng lung tung!
Nói cho ông biết tính tôi tuy tốt, nhưng tôi không dễ bị lừa đâu, ông đừng hòng nô dịch tôi!
"Thần sứ! Xin hãy chấp nhận tôi trở thành tùy tùng trung thành của ngài, tôi nguyện..." Vu Minh vẫn đang hô, giọng ông vừa to vừa vang, căn bản không có chút vẻ mệt mỏi già nua nào như trước đó.
Trương Thự Quang giơ tay xòe năm ngón tay ra trước mặt ông, mặt căng thẳng nói: "Vu, ngài có thể đừng ép vịt lên giàn không?"
Tưởng cậu là đồ ngốc chắc! Cái chiêu trò rõ ràng như vậy, có thể chân thành hơn một chút không!
Lời Vu Minh còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại, há hốc miệng trông có chút lúng túng.
Trương Thự Quang thở dài, đỡ lão Vu này dậy, "Con biết ngài muốn nói gì.”
Vu Minh run rẩy đứng dậy, bộ dạng như thể giây tiếp theo có thể ngất xỉu đến nơi, khác một trời một vực với người vừa nãy giọng nói vang dội như giọng nam cao.
Trương Thự Quang thật sự không nhịn được, liếc xéo Vu Minh một cái, "Vu, chúng ta có thể đừng giả vờ nữa không? Ngài lại không dùng vu lực cũng không cầu nguyện, vừa ăn xong nửa con cua ba con sò, ngài còn chưa yếu đến mức đứng không vững đâu!"
Hùng Khuê và Tê Tam nhìn nhau một cái, đồng thời từ quỳ chuyển sang ngồi, tay vừa duỗi ra, mỗi người cầm một con sò lớn.
Trương Thự Quang cạn lời nhìn hai người họ một cái.
Một người trung niên bụng phệ, một người thanh niên cường tráng, có thể đáng tin cậy hơn một chút không!
Hùng Khuê móc từ trong miệng ra một viên ngọc trai màu trắng có lẫn chút vân hồng, nhìn nhìn, "Cái này cũng đẹp."
Tê Tam liếc mắt nhìn, hiến kế cho ông, "Tặng cho Hoa, chị ấy sẽ sinh thêm cho ngài hai đứa con."
Mắt Hùng Khuê sáng lên, "Đúng, cậu nói đúng." Đứa con nhỏ nhất của ông cũng đã mười mùa tuyết (mười tuổi), bây giờ đều theo đội săn bắn ra ngoài rèn luyện rồi, cũng nên có thêm mấy đứa nhỏ chơi đùa.
Vu Minh trừng mắt nhìn Trương Thự Quang, hừ một tiếng: "Con cứ tiếp tục đi chứ! Làm thần sứ tốt biết bao!"
"Tốt chỗ nào?" Trương Thự Quang đỡ ông ngồi xuống, "Hơn nữa, lời lừa người của ngài cũng giả quá rồi, còn thần ban cho, ngài gặp thần rồi à?”
Vẻ mặt Vu Minh đặc biệt nghiêm túc, gõ gõ vào trán cậu, "Đừng nói bậy, thần thú là có thật."
Trương Thự Quang bĩu môi, quay mặt dùng đũa lật lật cái thùng đá còn đang nấu ốc, thấy gần được rồi, liền gắp từng con ốc ra.
Cậu dùng que gỗ nhỏ chọc một con ốc ra, chỉ giữ lại thịt, gan và các thứ khác đều vứt đi, đưa lên miệng thổi thổi, cắn một miếng.
Nghiêng đầu nếm thử, phát hiện vị thịt ốc gần giống thịt sò, nhưng dai và có độ đàn hồi hơn, chỉ là hơi cứng, không hợp với người già răng yếu như Vu Minh, nhai sẽ mệt.
Dùng dao xương cá cắt thành miếng nhỏ đưa cho Vu Minh, Trương Thự Quang nói: "Con thực sự không làm được thần sứ, con cảm ơn ngài đã yêu quý con, dù con không mang danh thần sứ, con cũng sẽ dạy lại cho mọi người những gì con biết."
Hùng Khuê nhìn cậu, Vu Minh thở dài, Tê Tam lau lau tay ướt trên váy da thú, nói với Trương Thự Quang: "Cậu xứng đáng với danh hiệu thần sứ."
Trương Thự Quang cười nhẹ, "Chuyện sau này hãy nói, chúng ta xem muối nấu thế nào rồi đã."
Cậu chuyển chủ đề, không muốn nói chuyện với ba người này nữa, tránh cho sơ ý bị họ lừa vào tròng.
Trong thùng đá đang nấu nước biển, nước đã gần cạn, Trương Thự Quang dùng đũa khuấy khuấy bên trong, một lớp muối ướt rất dày, phơi khô ít nhất cũng được một cân. Độ mặn của nước biển rất cao, cao hơn cậu dự kiến nhiều.
"Nấu thêm một lát nữa để nguội là xong."
Ba người đứng dậy đi đến bên thùng đá, cứ nhìn chằm chằm vào nồi đang sôi, rồi khi nước chỉ còn lại một lớp dưới đáy, Trương Thự Quang tắt lửa.
"Còn nước mà, không nấu nữa sao?" Vu Minh khó hiểu hỏi.
Trương Thự Quang gật đầu "Không nấu nữa, chỗ còn lại sẽ có một ít tạp chất, con lấy chỗ này ra phơi trước.”
Muối ướt kết tinh màu trắng được đổ ra lá chuối lớn, cậu đặt lá ở nơi thoáng gió, trải muối ra phơi.
Vu Minh đứng bên cạnh không rời mắt nhìn chằm chằm, ông muốn chứng kiến sự kỳ diệu xuất hiện.
Gió biển lớn, muối ướt trải trên lá lớn, rất nhanh đã bị gió thổi khô rồi cứng lại.
Trương Thự Quang dưới ánh mắt của ba người, bẻ một ít từ tảng muối kết tinh lớn đưa cho họ, "Nếm thử?" Cậu cũng véo một chút nếm thử, khẽ nheo mắt.
Vị này, tươi, mặn!
"Con không phải thần sứ, con là thần tử! Chỉ có thần tử, mới được thần sủng ái, mới có thể biến nước biển thành muối!"
Tiếng hô của Vu Minh lại vang lên, lần này ông không quỳ, nhưng còn nghiêm túc hơn cả lần quỳ vừa nãy.
Trương Thự Quang trong mắt vị lão Vu này, không còn thấy sự tính toán nữa.
Thôi xong, cậu gặp rắc rối rồi!