Thiên Diệp - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

20. Cứ thế, bốn năm thoáng cái đã trôi qua. Tình cảm giữa tôi và Trang Chi Hiền vẫn nồng nàn như thuở ban đầu, thậm chí còn tính sẽ kết hôn sau khi tôi tốt nghiệp.

Giờ đây tôi đã tìm được công việc ổn định, ba mẹ tôi cũng đã gặp Trang Chi Hiền.
Lần anh về nhà tôi chơi, tuy em trai tôi suốt ngày trêu chọc, nhưng cũng phải công nhận rằng anh hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được.

Nó chỉ còn biết “bới lông tìm vết”, bĩu môi: “Đàn ông qua hai lăm là bắt đầu xuống dốc rồi, bạn trai chị cũng gần ba mươi rồi phải không? Haizz, lo mà tranh thủ đi thôi!”

Mi nói ai xuống dốc cơ!

Tôi liếc xéo nó: “Bạn trai chị còn tốt chán, chẳng cần mi lo! Lo cho bản thân mình đi kìa, hai mươi bốn tuổi đầu rồi, còn có một năm nữa thôi!”

“Tội nhất là, mi còn chưa có bạn gái kìa!”

Bị tôi chọc trúng chỗ đau, em trai giận phừng phừng: “Chị đúng là đồ mê trai quên em!”

Tôi cười hả hê, chẳng khác nào một kẻ tiểu nhân đắc ý.

Bố mẹ tôi thì cực kỳ hài lòng với Trang Chi Hiền, bảo anh gần như “full buff”: giảng viên đại học, gia cảnh tốt, lại đẹp trai, nhân phẩm cũng khỏi bàn, chuẩn con rể lý tưởng trong mắt họ.

Anh cũng rất quý bố mẹ tôi, nói gia đình tôi tràn ngập không khí vui vẻ.
Quả thật là vậy, nhà tôi tuy không giàu có, nhưng lúc nào cũng ngập tiếng cười, vì thế tôi với em trai đều là tuýp người lạc quan, vô lo.

Sau bữa cơm ở nhà tôi, tôi và anh cùng trở về.
Từ hai năm trước, khi mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước, hai chúng tôi đã dọn về sống chung, mà tình cảm cũng ngày càng khắng khít.

Vừa bước vào cửa, Trang Chi Hiền liền ép tôi vào tường, hôn cuồng nhiệt.
Tôi khẽ rên: “Bật đèn đã…”

Anh thở dồn dập, vừa hôn vừa thì thầm: “Em có biết lần mất điện mấy năm trước, anh đã muốn làm gì không?”

Tôi đưa tay vòng ra sau eo anh, giọng mập mờ: “Muốn làm gì?”

Anh bật cười, bế tôi lên, để đôi chân tôi quấn quanh hông anh.
Chúng tôi quấn chặt lấy nhau, anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Anh muốn thế này, thế kia, còn thế kia nữa…”

Tôi ôm cổ anh, khẽ liếm vành tai anh: “Thầy ơi, đừng bắt nạt em ~ em còn nhỏ ~ em sợ lắm đó~”

Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, cuối cùng không nhịn được nữa, bế tôi thẳng vào phòng.
Anh cúi xuống, giọng khàn nặng trĩu: “Giờ thầy bắt đầu tiết học đây…”

Quấn quýt cả đêm, hôm sau, hai đứa đều dậy muộn.

Thấy Trang Chi Hiền còn ngủ say, tôi xuống lầu mua bữa sáng.
Lúc về, vừa bước vào cửa, nghe thấy anh cũng đã tỉnh, đang trò chuyện với mẹ qua điện thoại.

Có lẽ vì tôi không ở đó, nên anh bật loa ngoài.

“Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tính chuyện kết hôn đi. Lần này mẹ tìm cho con một đối tượng rất tốt, con đi gặp thử xem?”

21. Xem mắt sao? Mấy năm nay, mẹ của Trang Chi Hiền luôn kiên trì bắt anh đi xem mắt. Đối tượng dĩ nhiên toàn là những tiểu thư con nhà giàu được bà tuyển chọn kỹ càng, nhưng Trang Chi Hiền đều từ chối.

Giọng anh tiếp tục vang lên: “Me, con đã nói rồi, con có người mình thích, còn định kết hôn với cô ấy. Đợi có thời gian, chúng ta cùng ăn một bữa, mẹ gặp cô ấy một lần.”

Giọng Mẹ Trang vang lên: “Gặp cái gì mà gặp! Mẹ nghe nói rồi, con thích một đứa sinh viên nghèo phải không? Có gì đáng để gặp chứ? Yêu đương thì thôi đi, chứ cưới thì tuyệt đối không được!”

Nghe những lời ấy, tim tôi không tránh khỏi chùng xuống.
Dù là ai, khi cưới đều hy vọng nhận được sự chúc phúc của cha mẹ.
Sao mẹ của Trang Chi Hiền chỉ nhìn thấy tiền thôi vậy?

Lúc này, Trang Chi Hiền phát hiện ra tôi, vội vàng cúp máy.
“Em yêu, đừng để bụng, bà ấy nói thế thôi, anh không để tâm đâu.” Anh xoa đầu tôi.

Tôi hơi nản lòng, nhưng vẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Dù hiểu rõ tấm lòng của anh, nhưng bị chê bai thế này vẫn thấy buồn buồn.

Để dỗ tôi vui, anh đặc biệt đưa tôi đi ăn món tôi thích, tối đến còn tận tình chăm sóc tôi một phen.
Hai hôm sau, tâm trạng tôi mới khá hơn.

Trong lúc dọn dẹp, tôi bất ngờ phát hiện trong tủ có một chiếc áo hoa nhí, kiểu “bà thím” mà trước đây tôi từng mặc.
Tôi lôi ra trước mặt anh: “Cái này ở đâu ra thế?”

Trang Chi Hiền hơi ngượng, tôi truy hỏi mãi anh mới nói: “… Anh mua.”

Tôi bật cười: “Là nhớ em nên mua về để “nhìn vật nhớ người” à? Không phải anh còn làm chuyện gì ‘không đứng đắn’ với nó chứ?”

Trang Chi Hiền: “…”

Tôi vừa cười vừa chạy vào nhà tắm, dùng kẹp nhiệt uốn thành quả đầu xoăn tít, sau đó mặc chiếc áo đó bước ra.

“Cậu Trang, hôm ni muốn ăn cái chi?”

Làm lại trò cũ cũng thú vị phết.

Trang Chi Hiền nhịn không nổi, ôm tôi ngồi xuống ghế sô-pha: “Anh muốn ăn em!”

Tôi xoay người đè lên anh, hung hăng bóp cằm: “Nói mau! Có phải anh bị phức cảm Oedipus không hả!”

Không thì sao hồi đó lại thích tôi cơ chứ!

Trang Chi Hiền đáp: “Anh khai thật, anh chỉ là thích em thôi, em thế nào anh cũng thích.”

Tôi cúi xuống, thì thầm: “Ừm, trả lời đúng, có thưởng.”

Nói xong, tôi khẽ chạm môi anh, nửa như trêu chọc, nửa như dụ dỗ.

Ngay khoảnh khắc hai người vừa chạm nhau, cửa nhà anh bỗng bật mở.

“Á á á!!!”

Mẹ Trang bất ngờ chứng kiến cảnh tình tứ “giới hạn độ tuổi này.

Bà trợn mắt to như chuông đồng, vội vàng xông tới, giận dữ: “Hiền! Đây… đây là chuyện gì! Cô ta là ai?”

Trang Chi Hiền thản nhiên kéo lại chiếc áo đã bị tôi cởi một nửa: “Đây là bạn gái con. Vừa hay gặp, tiện thể giới thiệu luôn.”

Mẹ anh gần như sụp đổ, trừng mắt quát tôi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô là ai?”

Ban đầu tôi còn thấy ngượng ngùng, nhưng trong đầu bỗng bật ra chữ “showtime”!
Giờ chính là lúc biểu diễn rồi!

Tôi để nguyên mái tóc xoăn tít, nói giọng địa phương đặc sệt: “Bác à, tuổi mụ con bốn mươi lăm rồi, là bạn gái cậu Trang nớ.”

Mẹ Trang: “Không thể nào! Không thể nào! Cô nói bậy! Tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Trong lòng tôi cười ngất, ngoài mặt lại ra vẻ thật thà: “Bác ơi, con với cậu Trang là thương nhau thật lòng. Bác cứ yên tâm, con sẽ cùng cậu Trang xây dựng cuộc sống cho tử tế, rồi đẻ con cái đàng hoàng. Bác nỏ phải lo mô, tuổi ni con vẫn đẻ được, ở quê con còn có hai đứa con nữa hầy!”

“……”

Mẹ Trang suýt nữa tức đến ngất xỉu.

22. Một tuần sau, khi tôi đang làm việc, Trang Chi Hiền gọi điện cho tôi. “Tối nay đi ăn với mẹ anh nhé.”

“Gặp nữa á?”
Lần trước suýt chút nữa còn phải gọi xe cấp cứu cơ mà.

Trang Chi Hiền nói: “Yên tâm, em cứ đến như bình thường, mẹ anh không nhận ra đâu.”

Nghe cũng có lý.

Tối đến, tôi trang điểm đơn giản một chút, rồi đến đúng giờ hẹn.
Vừa mở cửa phòng bao ở nhà hàng, mẹ anh đã lập tức đứng dậy, tươi cười nói: “Cháu là Tiểu Phùng phải không, mau vào đi, mau vào đi.”

Sự nhiệt tình của bà khiến tôi hơi hoảng.
Tôi nhìn sang Trang Chi Hiền, mấp máy môi hỏi: “Chuyện gì đây?”
Anh chỉ cười mà không nói.

Trong suốt bữa ăn, mẹ Trang cực kỳ thân thiết với tôi. Nghe nói tôi đã làm việc ở công ty lớn, bà liên tục gật gù khen ngợi.

“Nghe nói cháu còn có một cậu em trai nữa?”

Tôi đáp: “Vâng, em trai cháu năm nay cũng vừa tốt nghiệp đại học, mới thi đỗ công chức.”

Em trai tôi cũng rất nỗ lực, nó bảo sẽ trở thành chỗ dựa của tôi, không để ai vì nghe thấy tôi “xuất thân nông thôn”, “có em trai” mà ngần ngại.

Tôi xúc động nói với nó: “Em mãi là niềm tự hào của chị.”

23. Bữa cơm hôm ấy diễn ra rất vui vẻ, mẹ Trang hiền hòa, dịu dàng và vô cùng tâm lý. Ăn xong, bà còn đưa tôi một phong bao dày cộp làm quà gặp mặt, lại khách sáo nói: “Hôm nào bác mời bố mẹ cháu một bữa, chúng ta cũng nên ngồi lại bàn chuyện hôn sự rồi.”

Sau khi tài xế đưa mẹ Trang về, tôi vẫn chưa hoàn hồn, khều khều Trang Chi Hiền, hỏi: “Đây là tình huống gì vậy?”
Đổi tính rồi sao?

Trang Chi Hiền nhịn cười, đáp: “Lần trước em làm bà bị sốc, nên giờ bà không ép anh phải cưới tiểu thư nhà giàu nữa, chỉ cần không phải “bà dì 45 tuổi, hai đứa con” là được rồi.”

“Ha ha ha ha ha!”
Tôi ôm bụng cười nghiêng ngả, cười đến nỗi không dừng lại được.
Đúng là đỉnh cao, chỉ dùng một chiêu mà thu phục được cả mẹ lẫn con trai!

Trang Chi Hiền vừa dở khóc dở cười, vừa ôm tôi vào lòng, khẽ nói: “Phải chuẩn bị đám cưới thôi, bà xã.”

Tôi tựa đầu lên vai anh, cũng khẽ đáp: “Sau này nhờ anh lo cho em đó nha, ông xã.”

Bền lâu như trăng sáng, rực rỡ như mặt trời mọc.
Chúng tôi hôn nhau như một lời thề, từ nay sẽ càng yêu thương và sống bên nhau thật hạnh phúc!

 

 

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo