Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
6.
Gã kia mặt cứng đờ, nghẹn lời. Không dám nói thêm một câu.
Tôi đưa mắt liếc qua mấy người còn ngồi quanh bàn. Một vài gương mặt quen, bạn chung trước đây, từng gọi là “bằng hữu”. Lúc này ngồi im thin thít.
Bỗng thấy buồn nôn.
Tôi bật cười lạnh, giọng hạ thấp, từng chữ như đâm vào mặt hắn:
“Chỉ bằng ngần ấy mà cũng dám lên mặt chê bai tôi? Anh không thấy mình quá rẻ mạt à?”
Gã kia mặt đỏ rực lên, tức thì lại tìm cách quay xe:
“Chu Sanh, anh sai rồi, là anh lỡ lời… Em tha cho anh một lần đi, anh không bao giờ nói bậy nữa.”
Tôi quát khẽ: “Câm miệng.”
Rồi không buồn nhìn hắn, tôi quay sang những người còn lại, “bạn bè cũ” của tôi. Bình thản nói:
“Tôi với hắn, chưa từng yêu đương. Mọi thứ hắn nói đều là bịa đặt. Là tôi mềm lòng giúp hắn giữ thể diện. Nhưng từ nay, tôi không nể mặt nữa.”
Không khí quanh bàn tụt hẳn vài độ.
Tên kia như bị tát liên tiếp vào mặt bằng sự thật. Vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ.
Hắn rít lên:
“Chu Sanh, cô đúng là độc ác.”
Tôi nhướng mày, cười nhẹ:
“Xưa giờ tôi vốn vậy.”
Rồi đứng dậy, liếc mắt một vòng:
“Diễn cũng diễn xong rồi. Sau này, núi cao sông dài, đừng gặp lại.”
Tôi chẳng còn hứng thú dây dưa. Mấy người ở đây, với tôi giờ chỉ là những cái tên mờ nhạt trong quá khứ.
Có người cố đỡ lời:
“Chu Sanh, tụi mình cũng có cản hắn mà… Nghe mình nói…”
Trình Lạc đang đứng khoanh tay như bà hoàng chờ xem diễn, khịt mũi cười lạnh:
“Thôi, đừng giải thích nữa. Trong lòng ai thế nào, tự biết.”
“Các người thấy Chu Sanh nổi tiếng, lại có chút nhan sắc, liền âm thầm lấy cô ấy ra làm đề tài giải trí cho mấy buổi nhậu. Núp dưới mác ‘bạn bè’, giả vờ thân thiết, thật ra toàn lũ ăn hôi danh tiếng người khác. Tởm.”
Có người phản ứng:
“Trình Lạc, cô hiểu lầm rồi. Tụi tôi thật lòng coi các cô là bạn mà…”
Tôi phẩy tay: “Không cần nữa. Mệt.”
Trước khi đi, tôi quay lại nhìn cô nàng đang ngồi kế gã kia. Gương mặt xinh, nhưng biểu cảm nhợt nhạt.
“À này, chị gái, cho hỏi một chút.”
Cô ta giật mình: “Gì cơ?”
Chắc cũng đang tiêu hóa xong đống lùm xùm vừa nãy, mặt tái mét.
Tôi nở nụ cười nhàn nhạt:
“Anh bạn trai chị ấy à, tuần trước còn dính đến một cô gái khác. Dính to nhé, phải đi phá thai. Tiền phá thai còn là tôi cho vay. Nếu tiện thì nhắc anh ta trả giúp tôi.”
“Cái… gì?” Mặt cô nàng tái như giấy, rồi lập tức gào lên: “Đồ cặn bã! Anh là loại người gì thế hả?!”
Bốp! Một cái tát vang dội giáng lên mặt hắn. Cô ta lật đật rời khỏi quán như chạy trốn dịch.
Tên kia nổi điên, bụm má, trợn mắt rít qua kẽ răng:
“Chu Sanh, mày dám?! Đồ tiện nhân! Chính mày mới là người có vấn đề, dụ dỗ đàn ông có vợ, bị bắt tạm dừng hoạt động, ngồi nhà giam ba tháng…”
Choang! Tôi cầm nguyên cái bình rượu tặng thẳng lên đầu hắn.
Quán bar hỗn loạn, người hét, người né. Máu hắn nhỏ tong tỏng.
Nửa đêm, tôi được thả ra khỏi đồn công an. Trình Lạc chờ sẵn ngoài cửa, đứng ngậm điếu thuốc: “Ổn hết chưa?”
Tôi gật đầu:
“Hắn không dám kiện. Chỉ bị phạt hành chính với đền tiền.”
“Về nhà tao không?”
“Không. Đưa tao về.”
Tôi mệt, chẳng còn tâm trạng đùa cợt. Chỉ muốn trở về chỗ nào yên tĩnh.
Trình Lạc đưa tôi về đến cửa chung cư.
Tôi rút chìa khóa ra, nhưng nhìn một lúc rồi lại nhét lại vào túi.
Không hiểu vì sao, tôi quay sang bấm chuông phòng Hoài Từ.
Chẳng phải vì nhớ, cũng không phải vì gì sâu xa. Tôi chỉ… cần một điểm tựa lúc này.
Cửa mở rất nhanh.
Hoài Từ đứng đó, gương mặt không có gì thay đổi, vẫn lạnh, vẫn xa cách. Chỉ có đôi chân mày nhíu lại khi thấy tôi.
“Gì?”
Tôi thấy mình lại bắt đầu lắm lời:
“Giờ này còn chưa ngủ? Không lẽ đang chờ tôi?”
Anh không đáp, định đóng cửa.
Tôi nhanh tay chặn lại, nhìn anh, giọng mềm hơn:
“Cho tôi vào đi. Tôi sai rồi.”
Hoài Từ hơi cúi mắt, hít một hơi. Có lẽ ngửi thấy mùi khói thuốc và rượu còn bám trên áo tôi.
Giọng anh khẽ nhưng đầy ngăn cách:
“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nghe xong, lòng tôi chùng hẳn xuống. Nhưng rồi tôi lại gượng cười, diễn vai đáng thương đến cùng:
“Tôi không mang theo chìa khóa… không vào được nhà.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giống như một con mèo lạc mất ổ.
7.
Có lẽ kỹ năng diễn xuất của tôi vẫn chưa đạt yêu cầu.
Bởi vì Hoài Từ hoàn toàn không cảm thấy thương hại, cũng chẳng mảy may mềm lòng. Không nói hai lời, rầm một tiếng, đóng cửa cái rụp.
Tôi đứng ngoài, cười khổ:
“Hoài đại họa sĩ thật tuyệt tình, thấy người ta chết rét ngoài đường mà không buồn chìa tay cứu vớt.”
Bên trong không có tiếng động, nhưng vài giây sau, cửa lại mở.
Hoài Từ lạnh như núi băng, giơ điện thoại về phía tôi, màn hình sáng rõ một hàng số:
“Mở khóa. Gọi dịch vụ 24/24.”
Té ra là anh ta quay lại để lấy điện thoại.
Tôi nhìn hàng số trên màn hình, trong lòng không biết nên thấy buồn cười vì sự vô tư hay tức giận vì độ ngây thơ của anh ta.
Tôi tựa hờ vào khung cửa, nhướng mày:
“Hoài Từ, tôi làm thế còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không cần gọi thợ khóa…”
Tôi nghiêng người tới gần, thì thầm:
“Tôi cần là anh, hiểu không?”
Hoài Từ bị tôi ép sát đến mức phải lùi lại một bước, ánh mắt anh lóe lên vẻ hoảng hốt, tai cũng bắt đầu đỏ.
Giọng anh có phần mất kiên nhẫn:
“Cô là con gái, có thể tự trọng một chút không?”
Tôi cười khẽ, bước lên thêm một bước:
“Tự trọng là sao? Không được thích người khác à? Vậy hay là… anh dạy tôi đi?”
Hoài Từ mặt càng đỏ, biểu cảm như một con thỏ bị ép vào góc.
“Chu Sanh, cô cút ngay!”
Giọng anh đầy giận dữ, nhưng không ai dọa nổi tôi bằng câu đó.
Sau này Hoài Từ từng nói, trong đời anh chưa từng gặp ai như tôi, như thể đến từ một thế giới khác, chẳng theo quy tắc hay logic gì cả. Khi nhìn tôi, ánh mắt như một con sói vừa đói vừa ngông.
Anh không thích. Nhưng anh cũng không chống đỡ nổi.
Tôi chớp mắt, làm ra vẻ vô tội:
“Tôi chỉ muốn học hỏi thêm thôi. Anh không dạy thì thôi, nóng nảy làm gì?”
“Tránh xa tôi ra.” Anh nghiến răng.
Tôi lại nghiêng gần, hít nhẹ một cái. Mùi hương lạnh lạnh dễ chịu. Đáng yêu thật.
Tôi cười tươi, giọng nhẹ nhàng:
“Thôi được rồi, đưa điện thoại đây.”
Hoài Từ nhìn tôi một cái, tỏ vẻ không muốn, nhưng vẫn đưa.
Tôi nhận lấy, bấm nhanh một dãy số. Ngay sau đó, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi nhếch mép:
“Không phải anh bảo tôi gọi người mở khóa sao?”
Hoài Từ giật lấy điện thoại, mặt bắt đầu đổi sắc. Ánh mắt anh như muốn thiêu đốt người đối diện.
Tôi cười càng rạng rỡ, vừa đi vừa nói vọng lại:
“Ngủ ngon nha~ Nếu nhớ tôi thì nhớ gọi lại.”
Anh đứng đó nhìn tôi móc chìa khóa thật ra từ túi, nhẹ nhàng mở cửa.
“Vô liêm sỉ!” Cánh cửa nhà anh rầm một tiếng đóng sầm lại.
Ngay trước khi khép hẳn, tôi còn cố quay đầu ném lại một nụ cười chói lóa.
Hoài Từ mặt tối như mây mưa, tôi thì cười sung sướng. Lòng nhẹ tênh. Một đêm ngủ như chết.
Sáng hôm sau, tôi hừng hực khí thế đi làm, như thể đêm qua chưa từng phá rối ai cả.
Vừa tới cửa thang máy thì… gặp anh.
Hoài Từ vừa ra khỏi nhà, đúng lúc.
Tôi không khách sáo, cười tươi:
“Hoài đại họa sĩ, chào buổi sáng ~”
Anh không nhìn tôi, mặt mũi lạnh lùng như thường. Nhưng sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ như đêm qua mất ngủ.
Không lẽ tôi đùa hơi quá?
Tôi định nói một câu nhẹ nhàng để làm dịu không khí, thì…
Điện thoại anh reo lên.
Anh bắt máy. Giọng thay đổi hẳn, dịu dàng đến mức tôi suýt trẹo chân:
“Ừ, em chuẩn bị ra sân bay à?”
Không cần bật loa, tôi vẫn nghe rõ đầu bên kia là giọng nữ dịu dàng, ngọt như kẹo.
“Ừ, anh cũng chuẩn bị đi. Gặp em ở sảnh đến nhé… Anh mua sẵn đồ ăn sáng cho em rồi.”
Thang máy mở. Anh bước vào, vẫn giữ điện thoại bên tai.
Tôi đứng yên như tượng. Mặt không biến sắc, nhưng lòng thì như bị ai tạt cho một xô nước lạnh.
Anh liếc nhìn tôi một cái, vẫn thản nhiên như không. Cánh cửa thang máy dần khép lại, ngăn cách tôi khỏi dáng người cao gầy đó.
8.
Tôi không ngăn cản.
Chỉ lặng lẽ nhìn con số đỏ trên bảng điều khiển thang máy dần hạ xuống. Sau đó, tôi lại ấn nút lần nữa. Không gấp. Anh đi đâu kệ anh. Tôi chạy bộ xong sẽ lại sống tốt phần tôi.
Buổi sáng về nhà, tôi ngủ thêm một giấc cho bõ. Đến gần trưa, tỉnh dậy, tắm rửa, trang điểm, ăn mặc gọn gàng để đi gặp đạo diễn cũ.
Lão gọi tôi ra gặp mặt, nói là “có chuyện muốn bàn”. Tôi biết là chuyện gì.
Khi tôi đến nhà hàng đã hẹn, ông ta đã ngồi sẵn.
Vừa thấy tôi, đạo diễn liền đứng lên cười niềm nở, chìa tay ra:
“Chu Sanh, lâu ngày không gặp, cô vẫn rạng rỡ như xưa.”
Tôi ngồi xuống không bắt tay, chỉ nghiêng đầu nói với phục vụ:
“Cho tôi ly soda. Cảm ơn.”
Không khí lập tức lạnh đi vài độ. Đạo diễn hơi gượng gạo, nhưng vẫn cố kéo chuyện.
“Gần đây cô bận gì thế?”
Tôi nhếch mép:
“Có thể bận gì? Ngồi nhà bị giam lỏng, tính là rảnh đi?”
Giọng tôi đầy châm biếm.
Ông ta vẫn cười gượng:
“Chu Sanh, cô vẫn thích đùa thật.”
“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ đùa với người không thân.”
Tôi không để ông ta có cơ hội lùi. Vài tháng trước, chính ông ta là người trực tiếp đá tôi khỏi kịch xã, chặt đường lui của tôi, dồn tôi đến chân tường. Giờ đến đây tỏ vẻ thân thiết? Đúng là hài.
Đạo diễn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cắn răng nói:
“Hồi đó Bạch tiểu thư ép quá, tôi không còn cách nào…”
“Không có cách?” Tôi cười nhạt. “Hay là ông chọn phương án có lợi nhất cho bản thân?”
Bạch tiểu thư, vợ của người đàn ông từng phản bội tôi, giận dữ vì tôi, gán cho tôi tội danh tiểu tam, trực tiếp tạo áp lực cho kịch xã. Còn ông đạo diễn này? Lập tức đá tôi không thương tiếc, nhanh chóng leo lên thuyền Bạch gia, hưởng đủ vinh hoa lợi ích.
Nếu không phải vì quyền thế, chẳng có chuyện tôi bị xua đuổi như tội phạm.
Giờ còn mặt dày ngồi đây.
“Tôi cũng là lo sợ, không địch lại được gia thế nhà cô ấy…” Đạo diễn tiếp tục ngụy biện.
Tôi nhìn ông ta, lạnh giọng:
“Tôi ở kịch xã sáu năm. Ông nghĩ tôi quên hết sao?”
Tôi vẫn nhớ rõ, từ khi tôi còn là sinh viên năm hai, tôi đã chọn cái kịch xã bé xíu ấy để bắt đầu. Sáu năm trời không quản ngày đêm, dốc hết sức lực, ròng rã hơn hai nghìn ngày.
Kết quả cuối cùng: bị đá như một món đồ hết hạn.
“Đúng đúng, Tiểu Sanh, tôi biết là có lỗi…” ông ta vội vàng níu lấy, “Thật ra chính nhờ cô mà kịch xã mới có được thành tựu hôm nay. Tôi vẫn luôn coi trọng cô.”
Tôi cười như không:
“Coi trọng? Ông biết rõ tôi bị vu oan câu dẫn người có vợ, còn là có thể phạm pháp đấy.”
“Tôi…”
“Vậy mà ông không chỉ ký quyết định sa thải, còn cho tôi thêm cái danh ‘tác phong cá nhân có vấn đề’ âm thầm để cả ngành đóng băng tôi.”
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười:
“Coi trọng như thế, đúng là khiến người ta cảm động.”
Lão Đỗ lau trán, cố nhẫn nhịn:
“Tôi sai rồi. Nhưng cô cũng đâu cần kéo hết nhà đầu tư của kịch xã đi… Cô ép chết bọn tôi rồi còn gì?”
Tôi bật cười:
“Lúc ông ép tôi rời khỏi thì thế nào? Quên rồi à?”
Tôi nhấn từng chữ:
“Những nhà tài trợ đó là tôi tìm. Tôi chỉ lấy lại thứ vốn là của mình.”
“Chẳng lẽ ông nghĩ mấy tháng nay tôi ăn no chờ chết?”
Lão nghẹn họng, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ bệnh.
“Tiểu Sanh… dù sao cũng từng thân thiết…”
“Không thân. Không còn gì cả.” Tôi ngắt lời, thản nhiên cười.
“Tôi là người nhớ lâu. Hôm nay đến đây, chỉ để nhìn xem bộ dạng ông thế nào thôi. Cũng tạm hài lòng rồi. Tạm biệt.”
Tôi đứng dậy, đặt ly soda còn nguyên lên bàn, không uống một giọt.
Quay lưng rời đi, sải bước qua hành lang nhà hàng. Vừa đi tới cửa, ánh mắt tôi bất ngờ chạm phải một bóng dáng quen thuộc.
Dưới ánh nắng tràn qua ô cửa kính lớn, Hoài Từ ngồi ngay ngắn, đối diện là một cô gái tóc dài mặc váy trắng.
Tôi không chút do dự, bước tới, nghiêng đầu mỉm cười thật tươi:
“Thật trùng hợp nha, Hoài đại họa sĩ ~”
Hoài Từ ngẩng lên, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt như thường.
Chưa kịp nói gì, cô gái đối diện anh đã lên tiếng:
“Hoài Từ, bạn của anh sao?”
Hoài Từ trả lời ngay, giọng nhàn nhạt như gió lạnh:
“Không phải bạn. Không thân.”
Tôi nhướng mày.
Cô gái kia hơi bối rối, cười nhẹ trách móc:
“Hoài Từ, anh đúng là…”
Tôi nhìn kỹ cô gái. Dáng vẻ thanh thuần, khí chất trong trẻo, tóc đen dài, váy trắng nhẹ nhàng. Đúng kiểu "nữ thần học đường" trong mộng của mấy tên nghệ sĩ.
Cô ấy quay sang tôi, cười dịu dàng:
“Chị đừng để bụng nhé. Hoài Từ vốn hay vậy, tính tình hơi lạnh thôi.”
Cô ta cười với tôi như thể đã rất thân quen với anh.
Tôi nhìn nụ cười ấy, ôn nhu, đoan trang, thập phần lý trí.
Tôi cũng mỉm cười, nhưng trong lòng đã âm thầm dựng lên một bàn cờ.
9.
Cô ta không hẳn là có ý gì sâu sắc.
Chỉ là, cô ta ra vẻ kiêu kỳ như thể là người trong gia đình, khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
Tôi cũng chỉ mỉm cười với cô ta, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoài Từ, "Có gì đâu mà phải để tâm, có thể là cô chỉ nhìn thấy bộ dạng của anh ấy lúc này, mới có thể nói thế thôi."
Nói vậy, tôi cũng có thể nói lại với cô ta.
Cô ta bị tôi nói vậy thì hơi nghẹn, mặt lộ rõ vẻ khó xử, ánh mắt bất lực nhìn về phía Hoài Từ.
Hoài Từ quay sang nhìn tôi, có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Chu Sanh, cô đi đi."
Anh đuổi tôi đi.
Nhưng tôi không định rời đi, lại còn làm bộ mặt đáng thương như thể đang kêu ca, "Em chưa ăn cơm mà, sáng nay em còn chưa ăn gì, đói lắm."
"Cô tự ăn đi." Hoài Từ hơi cau mày.
Anh lại bảo tôi tự ăn, có vẻ không muốn bận tâm đến họ.
Thật không hiểu tôi sao?
Tôi nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ửng, rồi nũng nịu nói, "Em ăn không vô, ngày thường là anh luôn bồi em ăn mà."
"Chu Sanh, cô đừng làm quá."
Hoài Từ có vẻ hơi nóng nảy.
Nhưng anh cũng không thể phản bác lại tôi được, vì dù sao tôi cũng là người thân thiết với anh, chẳng lẽ lại nói mấy lời cứng rắn với tôi?
Cô gái đối diện nhìn chúng tôi một lúc lâu, rồi cũng chẳng biết phải chen vào thế nào, chỉ đứng đó với vẻ mặt khó xử.
Tôi lại tiếp tục làm bộ làm tịch, nói với giọng nũng nịu, "Hoài Từ, em muốn ăn sườn heo chua ngọt."
"Cô muốn làm gì vậy?"
Hoài Từ nhìn tôi, ánh mắt có vẻ khó chịu, giọng nói cũng lạ lẫm.
Tôi cười ngọt ngào, "Em chỉ muốn ăn cơm cùng anh thôi."
Hoài Từ nhìn tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp, gọi phục vụ mang thêm bát đũa, rồi tiện thể gọi món ăn.
Tôi lại nở một nụ cười tinh quái, "Hoài Từ, em muốn uống nước chanh."
"Uống đi."
Hoài Từ không còn làm khó tôi nữa, chỉ đưa cho tôi một cốc nước chanh.
Tôi vui vẻ nhận lấy, tâm trạng tốt lên hẳn, miệng cũng cười tươi rói.
"Hoài Từ, anh không giới thiệu người này sao?"
Cuối cùng, cô gái đối diện cũng tìm được cơ hội lên tiếng, sắc mặt không mấy vui vẻ.
"Đây là Chu Sanh..." Hoài Từ liếc qua tôi, "Là hàng xóm."
Cô gái kia mỉm cười, "Chào Chu Sanh, tôi là Đường Khanh Khanh."
"Chào cô." Tôi cũng cười đáp, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Sau đó, họ lại tiếp tục trò chuyện. Tôi không cố tình làm phiền, chỉ lâu lâu góp vài câu khi cần thiết.
Nhưng chủ yếu là Đường Khanh Khanh nói, còn Hoài Từ thì ít lời.
Món sườn heo chua ngọt và các món ăn khác nhanh chóng được mang lên.
Tôi ăn sườn heo chua ngọt, cảm giác trong lòng như ngọt ngào hơn hẳn.
Sau bữa trưa, Hoài Từ muốn đưa Đường Khanh Khanh về.
Tôi đành về trước nhà.
Buổi chiều, khi tôi đang đứng dưới lầu cắt hoa thì tình cờ gặp lại Hoài Từ.
Anh vừa thấy tôi, ánh mắt thoáng có vẻ muốn tiến lại gần, nhưng khi nhìn thấy tôi đang ôm bó hoa trong tay, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh nhạt, không thèm để ý đến tôi nữa.
"Hoài Từ, anh về rồi à?" Tôi vẫn vui vẻ.
Hoài Từ không phản ứng gì, bước tới ấn nút thang máy.
"Chờ em một chút, em bỏ rác rồi sẽ lên ngay."
Tôi không để tâm, ôm bó hoa hồng vàng trong tay, đi đến thùng rác.
Khi quay lại, tôi nhận thấy Hoài Từ đã lên trước, anh không đợi tôi.
Tôi lên đến nhà, ấn chuông cửa.
Một lúc sau, Hoài Từ mới mở cửa, nhưng cũng không có ý mời tôi vào, "Có chuyện gì?"
"Anh không đợi em à?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Hoài Từ đáp lại bằng giọng lạnh lùng: "Không có chuyện gì, đừng làm phiền tôi."
"Anh không vui sao?"
"Không phải."
"Trưa nay ăn cơm vui vẻ mà, chẳng lẽ là vì Đường Khanh Khanh à?" Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, "Có phải có chuyện gì không?"
Hoài Từ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, "Chúng tôi vẫn ổn."
Chúng tôi? Có ý gì đây?
"Xin lỗi, trưa nay em thật sự hơi vô ý." Tôi khẽ cười, "Giờ anh đang muốn em cảm thấy ghen tuông à?"
Tôi không phải người không biết cách ứng xử, trưa nay có thể đã hơi quá khi chen vào giữa họ. Nghĩ lại, tôi nhận ra mình cũng chẳng cần phải lo lắng gì về việc anh ấy ở bên người khác, đó chỉ làm tôi thêm khó xử thôi.
Hoài Từ yên lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Đường Khanh Khanh là bạn học cũ của tôi, cũng là bạn gái cũ của tôi."
10.
Tôi cảm nhận được ý của Hoài Từ, nụ cười của tôi dần nhạt đi.
“Anh muốn nối lại tình xưa à? Nghĩ tôi hôm nay chỉ là một vướng bận?” Tôi hỏi, giọng có chút mỉa mai.
“Không phải.” Hoài Từ lập tức phủ nhận, ánh mắt anh đen như nước, sâu lắng nhưng lạnh lùng. "Tôi chỉ muốn nói rõ với em, tôi muốn một mối quan hệ ổn định lâu dài. Tôi không muốn sự ngẫu hứng, càng không muốn những trò đùa cợt vô nghĩa."
“Tôi không phải là con mồi của em.”
Tôi nghe ra ý nghĩa trong lời nói của anh. Anh không muốn nối lại tình cũ với Đường Khanh Khanh, mà chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và anh không ổn.
Tôi tự cười mình, nụ cười thoáng chốc trở nên buồn bã. “Vậy anh đang nói tôi là kẻ loạn đả, kẻ tùy tiện? Tôi chỉ là người chơi đùa cảm xúc của anh thôi sao?”
“Chu Sanh...”
Hoài Từ bỗng dưng gọi tên tôi, giọng điệu trịnh trọng và có phần nặng nề, nhưng rồi anh lại im lặng, không giải thích thêm lời nào.
Tôi nhìn anh, lòng cảm thấy nặng trĩu. “Hoài Từ, anh thật sự để ý tôi. Nhưng tôi không coi đây là một trò chơi, cũng không coi anh là con mồi của tôi.”
Hoài Từ sắc mặt có chút khó coi, anh cắn môi, giọng nói mang theo sự ngập ngừng: “Chu Sanh, tôi không phải…”
Tôi đợi anh nói tiếp, nhưng cuối cùng, anh vẫn im lặng.
“Anh cho rằng tôi quá tùy hứng, chỉ là một trò đùa thôi phải không?” Tôi cảm thấy cần phải giải thích, “Tôi không phải như anh nghĩ. Tôi thật lòng với anh.”
Hoài Từ nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi tôi, nhưng cũng như đang e ngại điều gì đó. Anh nghiêm túc nói: “Đó là yêu? Là thích? Hay chỉ đơn giản là ham muốn?”
“Anh muốn tôi trả lời thế nào?” Tôi hỏi lại.
“Tôi vừa mới nói rồi.” Anh nhìn tôi thật sâu, ánh mắt không hề lay chuyển.
Tôi cười nhẹ, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, “Anh nói đúng, tôi không thể mang đến sự ổn định lâu dài như anh mong muốn, và tôi cũng không thể đảm bảo được tương lai. Thực tế, tôi không phải là kiểu người anh cần."
“Vậy thì thôi đi.” Hoài Từ nói, giọng lạnh lùng.
Tôi không nói gì thêm, chỉ xoay người bước về phía cửa.
Dù tôi thật sự có cảm xúc, nhưng cảm giác không thể chịu đựng được sự khác biệt trong suy nghĩ giữa tôi và anh khiến tôi không thể tiếp tục. Anh muốn sự yên bình, còn tôi lại khát khao sự nhiệt huyết, sự đắm chìm.
Tôi chỉ có thể hứa với chính mình rằng sẽ toàn tâm toàn ý ở giây phút này, nhưng không thể cam đoan cho tương lai.
Hoài Từ không giống tôi. Anh cần một tương lai rõ ràng, ổn định, và đó là lý do anh cần một người như thế. Anh chọn yêu một người dựa trên sự ổn định, và đó cũng là lý do tại sao chúng tôi không thể hòa hợp.
Có lẽ, chúng tôi thực sự là hai mảnh ghép không phù hợp, như những miếng ghép trò chơi mà dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể khớp được.
“Chu Sanh.” Hoài Từ gọi tên tôi một lần nữa, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng có vẻ chân thành. “Tôi không có ý xấu. Thực sự xin lỗi.”
Tôi không trả lời anh, chỉ im lặng và khép cửa lại.