Thanh Thanh - Ngoại truyện của Thẩm Băng Thanh: Người không thể

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Người đầu tiên tôi thích là một người rất xuất sắc. Là một người dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp. Một người rõ ràng biết tôi không đuổi kịp cậu ấy, nhưng mãi mãi không dừng bước chờ tôi.”
 
“Manh Manh, trước đây… tớ từng rất thích một người.”
 
“Là ai thế?”
 
“Cậu biết mà, bạn cùng lớp bọn mình. Bạn học cấp hai.”
 
“Thẩm Băng Thanh, tiết thể dục không được đi! Ở lại lớp, làm lại toàn bộ bài kiểm tra buổi sáng!”
 
“Lớp trưởng, Tạ Trạch Dương! Cậu phụ trách kiểm tra và chấm bài cho em ấy, phải đảm bảo sửa hết mọi câu sai!”
 
Trước giờ thể dục, giáo viên chủ nhiệm để lại hai câu này rồi vội vàng ra hành lang tổ chức học sinh xếp hàng xuống sân tập thể dục.
 
Trong lớp học trống vắng, Thẩm Băng Thanh chán nản dùng đầu bút chọc vào đống bài kiểm tra buổi sáng trải đầy mặt bàn, nghiêng đầu lén nhìn lớp trưởng Tạ Trạch Dương ngồi phía trước chéo cô.
 
Cậu ấy rất trắng, ngũ quan thanh tú, cao lớn, đồng phục luôn sạch sẽ gọn gàng, không một nếp nhăn. Chẳng trách bí thư đoàn trường lại chọn cậu trong cả lớp để làm người dẫn chương trình hoạt động trường, còn để cậu làm phát thanh viên ở phòng phát thanh.
 
Giọng cậu ấy cũng rất hay, trầm ấm đầy sức hút, khi dẫn chương trình có giọng điệu phát thanh viên đậm chất, trừ… trừ những lúc cậu ấy không chút lưu tình đọc to “danh sách học sinh chưa hoàn thành bài tập” trong buổi chào cờ chiều.
 
Cô không hiểu, với một gương mặt đẹp như vậy, sao ngày nào cậu ấy cũng có thể vô cảm dùng ngôn ngữ lạnh lùng nhất để nói câu “Thẩm Băng Thanh chưa làm bài tập”.
 
Nhất là mỗi lần kiểm tra bài tập, khi cô chỉ còn thiếu chút xíu là hoàn thành, cậu vẫn lạnh lùng liếc cô một cái, viết lên sổ kiểm tra dòng chữ to “Thẩm Băng Thanh chưa hoàn thành bài tập”.
 
“Mình ghét Tạ Trạch Dương, siêu ghét!” 
 
Cô từng vô số lần cắn bút làm bài tập không xuể, tức tối hét lên, tạo một nhóm WeChat tên “Ai mà làm xong bài tập được”, rồi đổi tên nhóm thành “Đánh bại Tạ nào đó”.
 
Mấy cậu bạn chơi cùng từ hồi tiểu học nói: “Cần anh giúp cậu xử thằng đó không? Làm màu gì chứ, làm chị Thanh của bọn tao tức điên thế.” 
 
“Chiều mai tan học, tụi mày giúp tao dọa cậu ta một trận!” 
 
Thẩm Băng Thanh nói, lại mạnh miệng trong nhóm: “Chiều mai tan học tao sẽ khởi nghĩa! Nhất định phải đánh bại Tạ nào đó!”
 
Trong nhóm chat liên tục hiện lên những tin nhắn trả lời, là chuỗi biểu cảm đầu chó do Tề Huy và mấy người khác gửi.
 
【Đầu chó】
 
【Đầu chó】【Đầu chó】
 
【Đầu chó】【Đầu chó】【Đầu chó】
 
Thẩm Băng Thanh vứt mạnh điện thoại xuống bàn, tiếp tục tuyệt vọng vùi đầu vào đống bài tập.
 
Cô không ngờ rằng mấy cậu bạn kia thật sự ra tay với Tạ Trạch Dương, mà còn ê mặt hơn khi chẳng đánh lại được cậu ấy.
 
Cô đứng dưới bóng cây nghe bọn họ than vãn, bất chợt thấy Tạ Trạch Dương bước ra từ tiệm thuốc cách đó không xa rồi đi về phía cô.
 
Cậu ấy đến trả thù cô đúng không?
 
Chắc chắn là thế rồi?
 
Còn chưa đợi cô nghĩ ngợi gì, đám “anh em tốt” của cô đã chuồn mất dạng.
 
Loại gì vậy.
 
Cô nghiến răng chuẩn bị đối đầu, thấy cậu bất ngờ giơ tay, cô vội lùi lại mấy bước, định bụng đánh nhau một trận, nhưng má cô đột nhiên lạnh toát.
 
Cậu đặt một túi chườm đá lên mặt cô.
 
Không biết có phải vì túi đá quá lạnh không, mà trong khoảnh khắc, cô cảm thấy đầu óc mình cũng đông cứng.
 
“Tớ biết không phải lỗi của cậu, nhưng ra tay đánh người là sai.” 
 
Cậu ấy nhàn nhạt nói: “Chỉ có người ấu trĩ mới dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”
 
“Cậu mới ấu trĩ!” 
 
Cô phản bác theo bản năng, nhưng cậu ấy chẳng để ý, quay người bỏ đi.
 
Cô cúi đầu nhìn túi chườm đá trong tay, lòng bỗng dưng ấm áp.
 
Sau trận đánh trưa nay, ai cũng hỏi cô có biết mình sai không. Nhưng cậu ấy lại nói, cậu biết không phải lỗi của cô.
 
Cậu ấy là người đầu tiên nói cô không có lỗi.
 
Ngày hôm sau, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ đổi chỗ, để cô và cậu thành bạn cùng bàn.
 
Với nguyên tắc “đánh không lại thì lôi kéo”, cô quyết định thay đổi chiến lược, cố gắng lấy lòng người bạn cùng bàn mới này. Vì cô giáo đã nói rõ trong giờ sinh hoạt lớp, lời lớp trưởng chính là “thánh chỉ”, đặc biệt là khi cộng trừ điểm cho cả lớp.
 
Cô không muốn nhóm mình bị trừ điểm.
 
Cô bắt đầu dùng mọi loại đồ ăn vặt để hối lộ cậu ấy, nói dối rằng kẹo cam siêu ngon, cô thích ăn kẹo cam nhất.
 
Cuối cùng cậu ấy cũng nhận cây kẹo cam cô tặng.
 
Thế là trong mắt cô, kẹo cam mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng, trở thành biểu tượng cho việc hai người làm hòa.
 
Sau này, hôm khám sức khỏe, sau khi cô lấy máu xong, cậu ấy bất ngờ như làm ảo thuật, lấy ra một cây kẹo cam đưa cho cô.
 
Cậu ấy nói, kẹo cam cho công chúa cam ăn.
 
Cậu ấy gọi cô là công chúa.
 
Dù cô không hiểu sao trước công chúa lại phải thêm chữ “cam”.
 
Nhưng cô vẫn rất vui, sung sướng ngậm cây kẹo cam vào miệng.
 
Lúc đó cô mới phát hiện hóa ra kẹo cam ngon đến thế.
 
Dường như từ khoảnh khắc ấy, kẹo cam thật sự trở thành thứ cô thích ăn nhất.
 
Trong quá trình ở bên cậu ấy, cô dần nhận ra, cậu ấy thực sự là một người rất tốt. Chỉ là cậu không giỏi thể hiện, cũng ít cười, nên lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng.
 
Nhưng cậu sẽ nói dối để nhận lỗi thay khi cô vô tình làm rách sổ lớp, tặng cô chiếc đèn ngủ hình quả cam nhỏ từ giải thưởng cuộc thi, gọi điện cho mẹ cậu ấy đến đón cô đi bệnh viện khi biết cô bị sốt. Cậu ấy còn đi đường vòng mua kẹo cam cho cô, cho cô mượn áo khoác của mình, kéo khóa áo giúp cô, để cô nhét tay vào túi đồng phục của cậu ấy, đưa cô về nhà, và lúc chia tay còn nói với cô rằng mai gặp.
 
Không biết từ lúc nào, dường như cô không còn ghét cậu ấy nữa, thậm chí bắt đầu ngày càng thích ở bên cậu ấy.
 
Cô hy vọng ngày nào cậu ấy cũng vui vẻ, ngày nào cũng cười nhiều hơn một chút.
 
Cô còn hy vọng mọi điều ước của cậu đều thành hiện thực.
 
Trong quán trà sữa “Gặp gỡ”, cô hỏi cậu  muốn vào trường cấp ba nào, cậu ấy trả lời là Thực nghiệm Thành phố.
 
Cô không biết phải miêu tả tâm trạng của mình khi nghe ba từ đó thế nào.
 
Cô rất muốn mãi mãi ở bên cậu ấy.
 
Nhưng trong lòng cô biết rõ, nơi cậu ấy muốn đến, cô không đủ tư cách để đi.
 
Thế là khi thổi nến ước nguyện, cô lén ước một điều rất ích kỷ. Cô hy vọng cậu ấy không thi đỗ Thực nghiệm Thành phố để có thể tiếp tục ở lại bên cô.
 
Nhưng cô nhanh chóng sửa lại điều ước ấy.
 
Một người xuất sắc như cậu ấy, đáng ra phải đến những nơi cao hơn, xa hơn và mọi thứ đều nên được như ý nguyện.
 
Cô hy vọng cậu có thể thực hiện tất cả giấc mơ của mình, còn cô sẽ cố gắng đuổi theo cậu ấy.
 
Cô bắt đầu cố gắng học, dù bị chế giễu, dù có thể không thấy kết quả, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
 
Nhưng điều thực sự khiến cô sụp đổ là lá thư Đan Nghệ Địch viết cho cậu ấy.
 
Cô không muốn thừa nhận, thật ra cô có chút ghen tị với Đan Nghệ Địch. Nhất là mỗi lần Tề Huy nhắc đến Đan Nghệ Địch, cố ý mỉa mai châm chọc cô.
 
Nhưng cô là người rất giỏi giả vờ.
 
Cô cố ý tỏ ra phấn khích như đang hóng chuyện để che giấu nỗi buồn trong lòng, nhưng vẫn không kìm được, bật khóc khi cậu ấy trừ điểm cô.
 
Đầu bút của cậu ấy không làm cô đau, nhưng Tạ Dương Dương, cậu có thể đừng thích Đan Nghệ Địch được không?
 
Tớ sẽ cố gắng rất nhiều, dù tơa vẫn chưa đủ giỏi.
 
Nhưng tớ sẽ cố gắng.
 
Cô bắt đầu lạnh nhạt với cậu một cách kỳ lạ, mang theo lòng tự trọng khó hiểu. Một ngày nọ, cô trượt bài kiểm tra ngữ văn buổi sáng, giáo viên ngữ văn để Đan Nghệ Địch ở lại phòng học phụ đạo giúp cô làm lại bài kiểm tra. Hôm đó, Đan Nghệ Địch vừa đánh dấu đỏ sai trên bài cô, vừa hỏi: “Cậu biết Tạ Trạch Dương ghét nhất kiểu người thế nào không?”
 
“Cậu ấy ghét nhất loại người ồn ào mà chẳng biết gì.”
 
“Như cậu vậy.”
 
Cô muốn phản bác rằng mình không phải người như thế, nhưng bị một loạt câu hỏi của Đan Nghệ Địch chặn lại.
 
“Sách bài tập mỗi môn cậu để trống bao nhiêu? Thơ cổ cậu thuộc được mấy bài? Có bao nhiêu môn thi trượt?”
 
“Người như cậu sau này có thi nổi cấp ba không? Không thi được cấp ba thì cậu định làm gì?”
 
“Tôi và Tạ Trạch Dương từ hồi tiểu học đã hẹn cùng thi vào trường Thực nghiệm, rồi cùng thi Thanh Hoa. Cậu ấy thích nhất chuyên ngành vật lý, lớn lên chắc chắn sẽ làm việc ở thành phố lớn, cậu hiểu không?”
 
Cô không nói gì nữa.
 
Khi chuông tan học vang lên, Đan Nghệ Địch ôm sách rời đi, cô ở lại phòng học phụ đạo một mình, ngẩn ngơ nhìn cuốn sách bài tập trống trơn và bài kiểm tra đầy dấu đỏ trước mặt.
 
Lời của Đan Nghệ Địch như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào cô, khiến cô càng ngày càng tỉnh táo nhận ra, tương lai cô và Tạ Trạch Dương chắc chắn sẽ phải chia xa.
 
Cậu sẽ để cô lại càng lúc càng xa, xa đến mức cô không thể đuổi kịp nữa.
 
Nhưng cô không muốn xa cậu.
 
Cô lau nước mắt, mở tập bài tập trên bàn bắt đầu làm, làm một lúc thì ngủ quên, bị bác bảo vệ khóa trong lớp học thêm.
 
Đêm khuya, cô đau bụng kinh dữ dội nhưng không ra được, dì Ngô đi vắng, chẳng ai đến tìm cô… Cô bất chợt rất nhớ dì Ngô, rất nhớ… Tạ Dương Dương.
 
Thế là cô ấy đành chịu đau, lặng lẽ đợi trời sáng, cầm bút làm bài để phân tâm.
 
Cô rất muốn làm bài, làm thật nhiều thật nhiều bài.
 
Cô rất muốn cùng cậu thi vào Thực nghiệm Thành phố.
 
Rất muốn cùng cậu, mãi mãi ở bên nhau.
 
Cuối cùng cũng đợi được trời sáng, bác bảo vệ mở khóa cửa, cô ôm sách về lớp. Cô gục xuống bàn một lúc, thấy cậu đến, lập tức ngồi dậy, hớn hở khoe với cậu tối qua mình học được bao nhiêu thứ, hỏi cậu xem cô có giỏi không.
 
Nhưng cậu lại không để ý đến cô.
 
Chẳng bao lâu, Đan Nghệ Địch đến tìm cậu, cậu lập tức đứng dậy đi.
 
Dường như ngay khoảnh khắc này, nỗi uất ức cô kìm nén cả đêm mới đột nhiên bùng nổ, bụng cũng muộn màng đau dữ dội. Cô gục lại xuống bàn, mũi cay xè, nước mắt không kìm được từng giọt rơi khỏi khóe mắt.
 
Cô ghét những lời Đan Nghệ Địch nói với mình.
 
Cô cũng ghét Tạ Trạch Dương.
 
Cô thật sự… rất ghét họ.
 
Gần tan học, cậu bị giáo viên đoàn ủy gọi đến văn phòng. Giờ giải lao, Manh Manh đến trò chuyện, cô uống thuốc, nói với Manh Manh, cô không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa.
 
Ngồi cùng bàn với cậu, cô không vui, chẳng vui chút nào.
 
Chuyển trường đến Nhất Trung Thành phố là quyết định cô cân nhắc kỹ lưỡng. Điểm học nhờ vào Thực nghiệm Thành phố ở huyện rất cao, nhưng ở thành phố sẽ thấp hơn chút.
 
Muốn thi vào Thực nghiệm Thành phố, đây là cách duy nhất của cô ấy.
 
Cô năn nỉ bố mãi, cuối cùng bố cũng đồng ý để cô chuyển trường đến Nhất Trung Thành phố vào kỳ sau. Khi thủ tục chuyển trường hoàn tất, lòng cô bỗng trống rỗng.
 
Chiều tan học, cô ngồi một mình trong lớp học vắng, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh.
 
Trên mặt bàn sạch sẽ không một hạt bụi, tập bài tập và vở được xếp gọn gàng ở góc bàn. Trên lưng ghế treo một chiếc áo khoác thể thao màu trắng tinh, là chiếc cậu từng cho cô mượn.
 
Cô khoanh tay trên bàn, áp má vào cánh tay, lặng lẽ nhìn chiếc áo khoác trắng trước mặt.
 
Hôm cô sốt, mẹ cậu đã khoác chiếc áo này lên người cô. Đêm từ bệnh viện về nhà, cậu đội mũ áo cho cô, kéo khóa áo lên đến tận cùng.
 
Mắt mờ sương, cô bỗng muốn khóc.
 
Hóa ra họ cũng từng gần nhau đến thế.
 
Cô bất chợt nghĩ, giá như cô gặp cậu sớm hơn.
 
Cô chắc chắn sẽ bắt đầu cố gắng từ sớm.
 
Thì giờ không phải xa cậu.
 
Ngày chia tay, cô lấy hết can đảm, hỏi cậu liệu có nhớ cô không.
 
Cậu đang đếm tiền lớp, Tề Huy lại bất ngờ chạy đến chen ngang, cậu không trả lời cô.
 
Hôm đó Đinh Tuấn Minh đến cổng trường đón cô, cô đứng trước lớp khóc, Đinh Tuấn Minh cách cửa kính làm mặt quỷ chọc cô vui. Cô cười, nhưng ánh mắt rơi trên người cậu, thấy cậu chẳng ngẩng lên nhìn cô, mũi cô lại cay.
 
Hóa ra vẫn buồn.
 
Rất buồn.
 
Trước đây mỗi lần cô buồn, chỉ cần Đinh Tuấn Minh chọc chút là cô có thể vui ngay.
 
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, Đinh Tuấn Minh không cứu được cô.
 
Sau khi đến Nhất Trung Thành phố, cô không thường nhớ đến cậu, chỉ là một ngày nọ, thấy trên cuốn tuyển tập tác phẩm của bạn cùng bàn in ba chữ “Tạ Trạch Dương”, cô vội vã tìm cuốn tuyển tập mình vứt qua một bên, lật đến trang bài viết của cậu, chăm chú đọc.
 
Lần đầu tiên khi lật giở một cuốn sách văn, cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình.
 
Sau đó cô xé trang bài viết của cậu, cho vào một chiếc hộp nhỏ màu cam. Trong hộp có một chiếc đèn ngủ hình quả cam, vài cây kẹo mút vị cam cậu tặng và một xấp bài kiểm tra sáng cậu từng sửa giúp cô.
 
Đã lâu không có ai tỉ mỉ sửa bài kiểm tra sáng cho cô.
 
Đã lâu không có ai khi cô buồn, như làm ảo thuật biến ra một cây kẹo cam cho cô.
 
Đã lâu cô không gặp Tạ Dương Dương.
 
Trong một tiết mỹ thuật, giáo viên để lại bài vẽ đề mở, đề bài là “Người _______ nhất”.
 
Cô vô thức nghĩ đến cậu.
 
Cô cầm bút vẽ, xếp sách ở góc bàn che tầm nhìn người xung quanh, lén dựa vào ký ức về cậu, hoàn thành bức tranh.
 
Cuối cùng, cô viết tiêu đề cho bức tranh.
 
“Người thích nhất”.
 
Nhưng không ngờ, gần tan học, cô giáo bất ngờ nói sẽ thu tranh.
 
Cô vội giấu bức tranh đã vẽ xong vào cặp, lấy một tờ giấy vẽ trống, suy nghĩ một lúc, vẽ một bức khác, đặt tên “Người quan trọng nhất”.
 
Trên bức tranh này, cô vẽ Quang Quang, Tiểu Minh, Manh Manh và dì Ngô.
 
Kỳ thi chuyển cấp kết thúc, điểm cô vượt chuẩn học nhờ thành phố hơn chục điểm, thuận lợi được nhận vào Thực nghiệm Thành phố. Rồi cô nghe nói, điểm thi trung học của cậu đứng nhất toàn thành phố.
 
Trước cổng Cục Giáo dục thành phố, sau khi xem điểm mình, cô đứng trước bảng xếp hạng xem điểm từng môn của cậu, bất ngờ một giọng chói tai vang lên sau lưng.
 
“Thẩm Băng Thanh?”
 
Đan Nghệ Địch liếc cô ấy: “Cậu đứng nhầm chỗ rồi đúng không? Điểm ở đây là top 10 toàn thành phố.”
 
“Cậu nên ra hàng cuối cùng.”
 
Cô hỏi: “Tôi đứng đây thì sao?” 
 
“Cậu chiếm chỗ người khác đấy!” 
 
Đan Nghệ Địch bực bội quát: “Chút tự trọng cũng không có!”
 
Phù Hân Nhã bước đến bên Đan Nghệ Địch nói: “Địch Địch, cậu chưa xem xong à? Tớ thấy anh Lượng Vũ cũng đến rồi, cậu có muốn qua đó với tớ không?” 
 
“Cậu đi trước đi!” 
 
Đan Nghệ Địch do dự: “Tớ còn phải giúp một bạn xem… cậu ấy nhờ tớ xem giúp.”
 
Phù Hân Nhã cười: “Cậu xem giúp ai thế? Tạ Trạch Dương?”
 
“Phiền không hả, mau đi tìm anh Lượng Vũ của cậu đi!” 
 
Khóe môi Đan Nghệ Địch nở nụ cười, vẫy tay giục Phù Hân Nhã.
 
Thẩm Băng Thanh không nói nữa, quay người rời đi.
 
Gần cuối kỳ nghỉ, thông tin phân lớp được công bố, cô được phân vào lớp 10 - 16.
 
Manh Manh và Tiểu Minh cũng ở lớp 16.
 
Cậu ở lớp 1, cùng lớp với Quang Quang.
 
Đan Nghệ Địch cũng ở lớp 1.
 
Cô không biết sao đầu óc mình vòng vo vài lần, cuối cùng lại nghĩ đến Đan Nghệ Địch.
 
Có lẽ vì Đan Nghệ Địch từng cười cô ngốc.
 
Cô không ngờ mình lại nhỏ nhen thế.
 
Ngày khai giảng, cô và Quách Tuyết Dao đi vệ sinh về, đùa nghịch một lúc ở cửa lớp. Cô không đứng vững, bất ngờ va vào ngực một người.
 
Rồi cô ngẩng mắt, thấy người trước mặt, tim bỗng hẫng một nhịp.
 
Cô thấy Tạ Trạch Dương.
 
Cậu cao hơn, tóc cắt ngắn hơn chút, da vẫn trắng, lông mày sâu, ngũ quan sắc nét, trông vẫn lạnh lùng như thế.
 
Cậu mặc đồng phục Thực nghiệm Thành phố, càng thêm nổi bật.
 
Quách Tuyết Dao chủ động chào cậu, hỏi cậu tìm ai.
 
Cậu nói, tìm Giang Manh.
 
Cô ấy gọi vào lớp: “Manh Manh bảo bối, có người tìm cậu”, rồi lướt qua vai cậu bước vào lớp.
 
Cô bỗng dưng hơi buồn.
 
Có lẽ vì cậu không đến tìm cô.
 
Nhưng nghĩ lại, tại sao cậu phải tìm cô chứ?
 
Hai năm trước, khi cô chuyển trường, cậu chẳng thèm ngẩng lên nhìn cô.
 
Hai năm qua, chắc cậu gần như quên mất cô là ai, sao có thể cố ý tìm cô.
 
Mùa hè, một nam sinh lớp bên tên Phương Chấn Minh cứ quấy rầy cô.
 
Sáng hôm sau cô đến lớp, bất ngờ nghe có người nói Đinh Tuấn Minh gọi Phương Chấn Minh đi. Cô lo sốt vó, Tiểu Minh làm việc luôn nóng nảy hơn cô, mới khai giảng, nếu Tiểu Minh vì chuyện của cô mà bị kỷ luật, hậu quả không tưởng tượng nổi.
 
Cô vội chạy đi tìm Tiểu Minh, phát hiện trong lúc đánh nhau, Tiểu Minh vô tình làm bẩn tác phẩm thư pháp cậu ấy chuẩn bị dự thi.
 
Chủ nhiệm hỏi ai làm, cô đỡ lời cho Tiểu Minh, nói là mình làm.
 
Đúng lúc chủ nhiệm bảo sẽ gọi phụ huynh, cô bất ngờ nghe cậu nói với chủ nhiệm, thôi bỏ qua.
 
Cậu không truy cứu, chủ nhiệm cũng không ép nữa.
 
Cậu quay người đi, cô đứng sau xin lỗi, cậu không để ý.
 
Trong giờ tự học sáng, cô được chủ nhiệm lớp cử đi văn phòng đếm bài thi, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai thầy cô trong văn phòng.
 
“Cô không biết à? Thủ khoa chuyển cấp toàn thành phố năm nay, Tạ Trạch Dương, cậu bé đó từ huyện thi lên. Nghe nói nhà em ấy khó khăn, vừa xin trợ cấp xong.”
 
“Thế à? Tôi thật không biết, chỉ thấy cậu bé đó khá trầm tính, không hay nói chuyện. Nhưng rất lễ phép, có thể thấy là một đứa trẻ có tâm hồn đẹp.”
 
“Tôi nghe chị Từ nói, em ấy viết thư pháp rất đẹp. Cuộc thi thư pháp học sinh trung học mùa hè, em ấy cũng đăng ký tham gia!”
 
“Ơ, tôi vừa nghe chủ nhiệm nói, bài thư pháp em ấy nộp cho cuộc thi bị người ta làm bẩn. Chủ nhiệm hỏi tôi nộp bổ sung còn kịp không.”
 
“Chẳng phải giải thưởng cuộc thi đó khá cao sao, chắc một hai vạn?”
 
“Đúng thế, cũng không biết ai làm bẩn.”
 
“Hình như là… Thẩm Băng Thanh lớp 16.”
 
“Con bé này mạnh bạo quá.”
 
“Tạ Trạch Dương nói sao?”
 
“Em ấy chẳng nói gì. Chủ nhiệm bảo sẽ gọi phụ huynh Thẩm Băng Thanh, em ấy còn ngăn chủ nhiệm không cho gọi!”
 
Lòng dạ cô rối bời, muốn khuyên cậu viết lại một bài nộp, nhưng biết tính cậu bướng bỉnh, vẫn đang giận cô và Tiểu Minh, chắc không chịu viết lại.
 
Cô không còn cách, định tự viết một bài dự thi, nghĩ nếu được giải thưởng sẽ đưa tiền cho cậu, nhưng khả năng có hạn, không thành công. Đúng lúc khai giảng và đổi mùa, cô đặt mấy đôi giày ở tiệm giày của mẹ cậu.
 
Từ khi đến thành phố, cô ấy thường đặt giày ở tiệm mẹ cậu. Cô mang giày tặng dì Ngô, tặng Quang Quang và Tiểu Minh làm quà, chính cô cũng đi.
 
Mỗi lần đặt giày cô đều đặt online, đôi khi nhắn tin trò chuyện với mẹ cậu. Kỳ hai lớp 9, có lần cô nghe mẹ cậu nói gần đây cậu không ổn, vì điểm thi thử giảm, cậu lo không thi nổi Thực nghiệm Thành phố.
 
Cô nói với mẹ cậu: “Cậu ấy nhất định làm được.”
 
Vì cậu là Tạ Trạch Dương.
 
Tạ Trạch Dương mãi mãi là người xuất sắc nhất, giỏi giang nhất trong lòng cô.
 
Ngày khai giảng, cô nghe nói cậu bị thương ở chân, xin nghỉ đến bệnh viện. Hôm sau, cô đến trường sớm, định lén qua lớp 1 đặt lọ thuốc tặng cậu lên bàn, nhưng thấy cậu đã ở trong lớp. Không chỉ cậu, Quang Quang và Trình Dũng cũng ở đó. Cô đứng ngoài cửa, ngượng không dám tìm cậu trực tiếp, đành giả vờ tìm Quang Quang. Cô muốn đưa lọ thuốc cho cậu, nhưng khi thấy bàn cậu đầy ắp thuốc, quà nhỏ và giấy ghi chú viết chi chít chữ, cô bỗng nghĩ, thôi bỏ đi.
 
Chắc cậu cũng không cần lọ thuốc cô tặng lắm.
 
Thế là cô nói dối Trình Dũng, bảo lọ thuốc này là trả lại cho Quang Quang.
 
Chẳng mấy chốc đến lễ hội nghệ thuật, sáng sớm, Manh Manh gặp tai nạn trên đường đến trường, bị đám côn đồ do Phù Hân Nhã gọi chặn lại. Cô nghe nói cô Lâm vì giúp Manh Manh mà bị thương ở tay. Cô tức điên, đến lớp 1 tìm Phù Hân Nhã tính sổ, lôi cô ta vào nhà vệ sinh nữ. Đồng phục cô rơi xuống đất, dây buộc tóc cũng bị Phù Hân Nhã giật mất, nhưng cuối cùng cô thắng, ép Phù Hân Nhã xin lỗi Manh Manh. Thấy Manh Manh đã có Quang Quang chăm sóc, cô đến văn phòng thăm cô Lâm. Ra khỏi văn phòng, cô chạm mặt cậu.
 
Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ cậu biết chuyện cô ấy tìm Phù Hân Nhã đánh nhau, đến bắt cô đến phòng giáo vụ nhận lỗi. Nhưng khi nghe có người nói chủ nhiệm sắp đến kiểm tra đồng phục, cậu bất ngờ nắm tay cô, kéo cô trốn vào cầu thang.
 
Cô bảo cậu trả đồng phục, cậu không chịu, cởi đồng phục mình ra, khoác lên người cô.
 
Sợ tớ làm mất mặt trường đến thế sao? Cô hỏi cậu.
 
Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo khóa áo đồng phục trên người cô chặt hơn chút.
 
Cảnh trước mắt trùng lặp với một khoảnh khắc mùa đông năm lớp 7, hôm ấy cô truyền dịch xong rời bệnh viện, cũng mặc áo khoác của cậu, cậu cũng kéo khóa áo cô chặt hơn chút.
 
Mũi cay xè, cô bất chợt muốn khóc.
 
Cô muốn buộc tóc nhưng phát hiện bị trẹo tay, cậu cầm dây buộc tóc của cô, bước ra sau, buộc cho cô một búi tròn.
 
Động tác cậu rất nhẹ, chẳng làm cô đau chút nào. Qua cửa kính, cô nhìn cậu đứng sau mình cẩn thận tập trung, mũi lại cay, nước mắt không kìm được rơi xuống.
 
Cô bỗng rất muốn nói với cậu, Tạ Dương Dương, nếu cậu không thích tớ, sau này cậu có thể đừng làm vậy nữa được không?
 
Chúng ta cứ làm người xa lạ được không?
 
Vì tớ thật sự sẽ rất buồn, rất rất buồn.
 
Học kỳ hai lớp 10 khai giảng, trường tổ chức giải bóng rổ mùa xuân, trận đầu là lớp 1 đấu với lớp 16.
 
Cô đứng ngoài sân bóng cổ vũ các vận động viên lớp mình, nhưng ánh mắt cứ không kiềm được mà rơi trên người cậu. Cô đang phiền lòng, bất ngờ thấy cậu bị một bạn nam va ngã, đầu gối chân phải đập mạnh xuống đất.
 
Cô nhớ lần trước cậu cũng bị thương chân phải.
 
Các bạn xung quanh xúm lại, đỡ cậu ngồi xuống đất. Vết thương ở đầu gối cậu chảy máu đầm đìa, dính đầy bụi và cát, người bình thường nhìn cũng thấy sợ, huống chi cậu bị sợ máu.
 
Đầu óc cô trống rỗng, chen qua đám đông, lao nhanh về phía cậu.
 
“Tạ Dương Dương, cậu nhắm mắt lại!”
 
“Không sao đâu! Đừng sợ!” 
 
Giọng cô run run như trước đây nói với cậu.
 
Cô định xem vết thương của cậu nhưng bị Đan Nghệ Địch xuất hiện chắn trước mặt.
 
Cô cãi vài câu với Đan Nghệ Địch, bị Đan Nghệ Địch đẩy ngã, lòng bàn tay trầy xước. Cậu được vài bạn nam cùng lớp đưa đến phòng y tế, Đan Nghệ Địch đi cùng họ.
 
Không biết sao, cô ngồi dưới đất, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ, bỗng lại muốn khóc.
 
Rõ ràng lòng bàn tay cô cũng không đau lắm.
 
Về lớp, Đinh Tuấn Minh vừa giúp cô xử lý vết thương vừa bực bội mắng.
 
Đinh Tuấn Minh chất vấn: “Tạ Trạch Dương bị thương thì liên quan gì đến cậu?” 
 
Đúng vậy, cô nghĩ, liên quan gì đến cô chứ?
 
Cậu là lớp trưởng lớp 1, là bạn lớp 1 chạy đến đỡ cậu, bênh vực cậu, dìu cậu đến phòng y tế. Như bây giờ, Đan Nghệ Địch còn đang ở phòng y tế với cậu.
 
Cô vừa nghĩ đến Đan Nghệ Địch, đã thấy Đan Nghệ Địch từ cửa lớp bước đến.
 
Đan Nghệ Địch nói đến xin lỗi cô.
 
Cô ngẩng đầu, thấy cậu đang đứng ở cửa lớp.
 
Chân bị thương nặng thế, còn cố ý đi đường xa đến đây chỉ để đi cùng Đan Nghệ Địch sao?
 
Cô thu tầm mắt, chấp nhận lời xin lỗi, nói với Đan Nghệ Địch, bạn cùng lớp cậu ấy còn đợi ở cửa.
 
Học kỳ một lớp 11, một buổi chiều cuối tuần, cô đợi Ngô Hạo ở cổng trường nghề, tình cờ gặp cậu và Trình Dũng.
 
Họ định về trường làm thí nghiệm, Trình Dũng nói muốn dẫn cô đi cùng, cô vô thức nhìn phản ứng của cậu.
 
Thấy cậu không có ý dẫn cô theo, cô từ chối.
 
Sau khi họ đi, một đám côn đồ tìm đến Ngô Hạo.
 
Cô không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng không ngờ đám côn đồ mang dao. Khi lao lên, tay cô bị một tên chém một nhát.
 
Cô cũng không biết sao mình lại bốc đồng thế.
 
Có lẽ vì có lần cô giận bố bỏ nhà đi, suýt bị xe máy đâm, dì Ngô chạy đến đẩy cô ra, còn mình bị thương phải nhập viện.
 
Nếu có người quan trọng đến mức cô có thể dùng mạng sống để bảo vệ, thì dì Ngô chắc chắn là một trong số đó.
 
Mà Ngô Hạo là người quan trọng nhất trong lòng dì Ngô.
 
Dù Ngô Hạo luôn nói ghét cô ấy, bảo cô cướp mất dì Ngô, nhưng cô ấy sớm đã coi Ngô Hạo như em trai mình.
 
Nên cô không nghĩ nhiều, theo bản năng bảo vệ Ngô Hạo.
 
May mắn vết thương không nặng, nhưng vẫn rất đau. Lúc khâu vết thương, Đinh Tuấn Minh mắng cô suốt, sau cô đau đến khóc, Đinh Tuấn Minh cuối cùng cũng im lặng.
 
Cô không biết sao mình lại khóc nhiều thế, có lẽ vì cuộc sống của mình rối tung, vô cớ bị chém một nhát. Hoặc có lẽ vì cô bất chợt nghĩ đến cậu.
 
Cuộc sống rối loạn của cô, dường như khiến cô và cậu càng lúc càng xa.
 
Khi Hứa Trừng Quang chạy đến, vội vàng nói: “Cả ngày hôm nay toàn chuyện gì đâu!”
 
“Bạn cùng bàn tớ làm thí nghiệm làm vỡ ống nghiệm, mảnh thủy tinh cắt vào tay. Cậu ấy sợ máu, nặng lắm, vừa được đưa đi cấp cứu.”
 
“Cậu ấy ở đâu?” 
 
Cô lập tức đứng dậy hỏi, đau đến xuýt xoa, bị Đinh Tuấn Minh ấn ngồi xuống.
 
Hứa Trừng Quang nói: “Ở phòng cấp cứu, đã qua nguy hiểm rồi. Nhưng chắc còn phải ở lại phòng bệnh một lúc, quan sát thêm.” 
 
Cô nói: “Em muốn đi thăm cậu ấy.” 
 
“Cậu dám!” 
 
Đinh Tuấn Minh gào lên: “Cậu mà dám đi, giờ hai đứa mình tuyệt giao, ký giấy cắt đứt quan hệ. Tớ nói thêm một câu với cậu, tớ là chó!”
 
“Để anh đi.” 
 
Hứa Trừng Quang nói: “Anh đi nộp phí lấy thuốc cho em rồi qua thăm cậu ấy.”
 
Hứa Trừng Quang dặn trước khi đi: “Lão Đinh, chăm sóc em ấy cho tốt.” 
 
Sau đó, cô vẫn tìm cách đuổi Hứa Trừng Quang và Đinh Tuấn Minh đi, lén chạy đến phòng bệnh của cậu. Thấy cậu không ở đó, cô ngồi trên ghế dài hành lang lặng lẽ đợi.
 
Khi cậu về, cô giả vờ hắng giọng, nói với cậu: “Biết mình sợ máu còn không cẩn thận.”
 
Nhưng cậu không cảm kích, kéo cô bảo về phòng bệnh. Lực tay cậu không lớn, nhưng vô tình chạm đúng chỗ cổ tay cô bị thương, cô đau đớn hét lên, thế là cãi nhau với cậu.
 
Cậu nói, Thẩm Băng Thanh, người mà tự cam chịu sa đoạ thì không cứu được.
 
Khoảnh khắc nghe câu này, lòng cô bất chợt rất buồn.
 
Cô không biết trong lòng cậu, mình lại như thế.
 
Cô nhặt chiếc gối trên ghế, ném mạnh vào lưng cậu, lau nước mắt chạy về phòng bệnh.
 
Cô thề sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa.
 
Chẳng bao lâu, cô đại diện trường đến Bắc Kinh dự thi hát, ngồi cùng một xe với cậu.
 
Cậu ngồi ghế bên cạnh, cô không nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu.
 
Tối thi xong, cô bất ngờ lạc đường, xung quanh không có đèn đường, cô không may va vào cây, trẹo chân, mặt cũng bị cào xước chảy máu.
 
Phản ứng đầu tiên của cô là liệu mình có bị hủy dung không.
 
Cũng trong khoảnh khắc này, cô nghĩ đến cậu.
 
Cô gọi đến số ký túc xá trung tâm huấn luyện, nói với cô quản lý là tìm Hứa Trừng Quang. Cô nghĩ, nếu Quang Quang không có đó, cô ấy sẽ tìm Trình Dũng đến đón.
 
Dù sao cô cũng không tìm cậu.
 
Nhưng cô không ngờ, người nghe máy lại chính là cậu.
 
Có lẽ chính vì cậu nghe máy, cô  vốn không định khóc, nhưng khoảnh khắc nghe giọng cậu, nước mắt bất chợt rơi xuống.
 
Cô nghe cậu nói ở đầu dây bên kia, không sao, đừng sợ.
 
Cậu nói, cậu sẽ đến tìm cô ngay.
 
Cô ôm gối co ro dưới gốc cây, trong lòng cứ nghĩ, lát nữa gặp cậu, liệu mình có thể dùng khăn quàng che mặt không.
 
Cô không muốn cậu thấy gương mặt bị xước của mình.
 
Chắc chắn rất xấu.
 
Nhưng khi cuối cùng cậu xuất hiện trước mặt, nước mắt cô bất chợt lại tuôn trào, cô cũng quên mất phải che mặt.
 
“Đừng khóc.” 
 
Cậu nói: “Trên mặt có vết thương.”
 
Cậu kiên nhẫn dỗ cô: “Giờ chúng ta đi bệnh viện. Không khóc nữa, được không?”
 
Chưa từng có ai dùng giọng điệu dịu dàng thế này nói với cô.
 
Cô càng muốn khóc hơn.
 
Cậu cởi áo lông vũ khoác cho cô, cõng cô đến bệnh viện. Cô phát hiện cậu đi khập khiễng, bèn tụt xuống khỏi lưng cậu, vén ống quần cậu lên xem chân, thấy những vết sẹo loang lổ và máu trên đầu gối.
 
Nước mắt cô lập tức trào ra.
 
Đồ ngốc.
 
Cô gào thầm trong lòng.
 
Cô vừa lớn tiếng hỏi cậu bị thương thế nào, vừa không ngừng khóc. Cậu đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng đau cực kỳ, ngất đi trong lòng cô.
 
Sau đó, Hứa Trừng Quang và Trình Dũng chạy đến, đưa họ đến bệnh viện. Ở bệnh viện, cô nói với cậu, Tạ Dương Dương, đợi tập huấn xong, tớ dẫn cậu đến một nơi nhé.
 
Đêm tập huấn kết thúc, đúng vào đêm Giáng sinh. Cô đưa cậu đến Đại học Thanh Hoa.
 
Cô luôn cảm thấy, đã có cơ hội đến Bắc Kinh, cô nhất định phải dẫn cậu đến Đại học Thanh Hoa xem.
 
Vì đây là nơi cậu mơ ước.
 
Cô hy vọng cậu có thể thực hiện giấc mơ của mình.
 
Cô chụp cho cậu một bức ảnh trước cổng Thanh Hoa, gửi ảnh cho cậu rồi lén lưu bức ảnh vào điện thoại, đặt tên là — “Mặt trăng”.
 
Cậu biết không, Tạ Dương Dương?
 
Cậu luôn là tấm gương của tớ.
 
Cậu và ước mơ của cậu đều là mặt trăng xa vời nhất trong lòng tớ.
 
Kỳ nghỉ hè học kỳ hai lớp 11, họ cùng đến thành phố L làm thực tập xã hội mùa hè.
 
Nửa đêm, trước khi đi ngủ, Trình Dũng cầm một chiếc điện thoại đến tìm cô, nói điện thoại của lớp trưởng hỏng, Quang Quang và Manh Manh không có đó, hỏi cô có sửa được không.
 
Cô nhận điện thoại, nhớ ra mẹ cậu đang bệnh, nếu lúc này điện thoại hỏng, không liên lạc được với dì, chắc chắn cậu sẽ rất lo.
 
Hơn nữa, chắc chắn cậu sẽ rất áy náy.
 
Nghĩ đến đây, cô rời lều, muốn tìm một chỗ sửa điện thoại còn mở cửa để sửa máy cho cậu.
 
Cô từng đến thành phố L một lần, trong trí nhớ, hình như gần đây có một cửa hàng sửa điện thoại mở suốt đêm. Cô dựa vào ký ức tìm trên đường, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng, sửa xong điện thoại.
 
Khi chuẩn bị về, cô phát hiện cậu đến tìm mình. Cậu lao tới ôm cô một cái, tim cô bỗng hẫng một nhịp.
 
Cô bảo cậu gọi lại cho dì rồi kéo cậu ra bờ biển ngắm sao băng.
 
Khi sao băng lướt qua bầu trời đêm, cô thành kính nhìn sao băng, lặng lẽ ước nguyện.
 
Sao băng thân yêu, bạn nghe thấy điều ước của tôi không?
 
Tôi thích Tạ Trạch Dương.
 
Tôi hy vọng, Tạ Trạch Dương cũng sẽ thích tôi.
 
Tôi muốn mãi mãi ở bên Tạ Trạch Dương.
 
Tôi hy vọng, chúng tôi có thể năm này qua năm khác, mãi không xa nhau.
 
Mùa hè, cô bắt đầu học nhóm cùng cậu ở thư viện thành phố.
 
Mỗi sáng cậu đều đến rất sớm, giữ chỗ cho cô, mua sẵn bữa sáng.
 
Trên bàn cô mỗi ngày đều có một viên kẹo cam cậu mang đến.
 
Thỉnh thoảng học mệt, cô nghiêng đầu gối lên gối ôm, ngậm kẹo cam, chăm chú ngắm cậu cắm cúi làm bài.
 
Khi không mặc đồng phục, cậu thích áo sơ mi trắng hoặc xám, áo luôn được là phẳng phiu sạch sẽ, không chút vết bẩn hay nếp nhăn.
 
Trong khoảnh khắc mơ hồ, qua chàng trai 17 tuổi trước mặt, cô như thấy lại cậu bé 13 tuổi trong ký ức.
 
Năm năm trôi qua trong chớp mắt, cô nhận ra cậu thiếu niên của mình đã lớn lên rất nhiều.
 
Còn tương lai?
 
Cô bỗng rất muốn thấy Tạ Trạch Dương của năm năm sau.
 
Năm năm sau, họ học đại học.
 
Mười năm sau, họ tốt nghiệp và đi làm.
 
Cậu sẽ trở thành một kỹ sư rất giỏi, còn cô sẽ là một đại minh tinh.
 
Cô bỗng rất muốn chạy đến tương lai để xem.
 
Để xem, nếu bây giờ cô đủ nỗ lực, liệu khi lớn lên có đủ tự tin đứng bên cạnh cậu, trở nên xuất sắc rực rỡ như cậu không.
 
Cậu dừng bút, nhìn cô hỏi: “Đang nghĩ gì?” 
 
“Chủ siêu thị bảo kẹo cam hết hàng rồi.” 
 
Cô đánh trống lảng: “Tớ nghe nói thành phố bên có bán kẹo cam đóng hộp thủy tinh, chắc không có cơ hội mua.”
 
Cậu nói: “Học bài trước đã.” 
 
Cô gối cằm lên gối ôm, lí nhí nói: “Biết rồi.” 
 
Cô không ngờ chỉ vô tình nhắc thế mà cậu thật sự đến thành phố bên mua kẹo cam hộp thủy tinh cho cô, còn viết một câu chúc phúc hoặc động viên lên mỗi tờ giấy gói kẹo.
 
Cô mở từng tờ giấy kẹo, khóe mắt ươn ướt, nghiêng đầu lén nhìn cậu.
 
Cậu đang viết, nhận ra ánh mắt cô, ngòi bút dừng lại.
 
Cậu hỏi: “Sao thế?” 
 
Cô hít mũi, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là bất chợt rất muốn vượt qua cậu.”
 
Cậu cười, nói với cô: “Thế thì cố lên.”
 
Cô gọi tên cậu: “Tạ Dương Dương.” 
 
“Hả?”
 
Nếu tớ đã rất cố gắng nhưng vẫn không đuổi kịp cậu, cậu sẽ đợi tớ chứ?
 
Hay là cậu sẽ đi trước một mình.
 
Cô im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ cười nói: “Cùng cố gắng nhé.”
 
Cậu nói: “Được.” 
 
Tháng mười hai, cô đến Bắc Kinh thi phỏng vấn nghệ thuật. Trên đường về, cô thấy nhóm bạn cấp hai hiện lên vài tin nhắn mới.
 
“Lớp trưởng mình được bảo gửi vào Viện Công nghệ, mọi người biết chưa?”
 
“Hả? Không biết à? Chuyện khi nào thế?”
 
“Cách đây không lâu! Cô chủ nhiệm lớp 1, cô Từ là bạn học với bố tớ. Mấy hôm trước cô Từ nói với bố tớ.”
 
Ngón tay cô khựng lại, cảm thấy chắc chắn mình nhìn nhầm.
 
Hoặc là họ nói bừa.
 
Lớp trưởng gì, cô Từ gì.
 
Cô run run mở khung chat với Trình Dũng, gửi một tin nhắn.
 
“Cậu có đó không? Muốn hỏi chút chuyện.”
 
Đối phương trả lời ngay: “Có đây, chuyện gì?”
 
Chỉ một tin nhắn đơn giản, cô sửa đi sửa lại mấy lần mới đánh đúng chữ, nhấn gửi: “Tạ Trạch Dương được gửi vào Viện Công nghệ à?”
 
“Đúng rồi.”
 
Cô ngẩn ngơ nhìn hai chữ Trình Dũng trả lời, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, làm ướt màn hình điện thoại.
 
“Sao thế?”
 
“Đang định hỏi cậu, phỏng vấn thế nào?”
 
“?”
 
Tin nhắn của Trình Dũng liên tục gửi đến, màn hình hiện “Trình Dũng vỗ vai bạn”.
 
Chẳng bao lâu, Trình Dũng gọi voice tới.
 
Cô vội nhấn từ chối, cuối cùng không kìm được, ôm điện thoại khóc nức nở.
 
“Tín hiệu trên xe kém.” 
 
Đợi bình tĩnh lại, cô lau khô màn hình, trả lời Trình Dũng: “Về sẽ nói với cậu.”
 
Xe đến bến, cô thấy cậu đứng đợi ngoài bến xe.
 
Cô ngẩng đầu kìm nước mắt, bước đến trước mặt cậu, hỏi sao cậu lại thất hẹn.
 
Rõ ràng họ đã hẹn rồi.
 
Rõ ràng cô đã cố gắng hết sức để giữ lời hẹn.
 
Sao cậu lại lặng lẽ bỏ cô l một mình, để cô bị giấu trong bóng tối như kẻ ngốc.
 
Cô muốn cậu giải thích.
 
Cô muốn nghe cậu giải thích.
 
Nhưng cậu không giải thích mà chất vấn cô: “Cậu dám chắc cậu nhất định thi đậu Bắc Ảnh sao?”
 
Cô không biết sao mình lại buồn đến thế.
 
Buồn vì cậu không tin cô.
 
Có lẽ cậu chưa từng tin cô.
 
Không tin, không quan tâm, lời hẹn với cô cũng chỉ là nói cho có.
 
Cậu có tính toán của riêng mình, sẽ đưa ra quyết định của cậu vào thời điểm thích hợp.
 
Cậu không thấy cần phải nói những quyết định này với cô.
 
Cậu luôn đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình.
 
Từ đầu đến cuối, mọi tình cảm giữa họ, chỉ là cô đơn phương.
 
Thật ra từ năm năm trước, cô đã bắt đầu đơn phương.
 
Tạ Trạch Dương, hóa ra cậu chưa từng đợi tớ.
 
Nhưng không sao.
 
Sau này, tớ sẽ không đuổi theo cậu nữa.
 
Hôm đó cô sốt cao, đêm khuya truyền nước ở bệnh viện, mê man trong cơn sốt. Khi tỉnh lại, cô thấy dì Ngô ngồi cạnh giường, đưa tay lau nước mắt cho cô, hỏi sao cô khóc.
 
Nước mắt lại trào ra, cô  khàn giọng nói với dì Ngô: “Dì, cháu có một người mình rất thích.”
 
“Nhưng cậu ấy không thích cháu.”
 
“Thế thì chúng ta cũng không thích cậu ta nữa.” 
 
Dì Ngô nhẹ nhàng vén tóc dính mồ hôi trên trán cô: “Đợi sau này lên đại học, chúng ta nhìn quanh xem, xem có chàng trai nào phù hợp mà cháu sẽ thích không.”
 
Cô hỏi: “Sẽ có sao ạ?” 
 
Dì Ngô nói: “Đứa ngốc, chắc chắn sẽ có.” 
 
Cô chậm rãi nhắm mắt, để nước mắt tuôn trào từ khóe mắt. Trong lòng cô tự nhủ, đợi lên đại học, cô nhất định phải yêu một mối tình rực rỡ, thích một người thật thật tốt.
 
Một người không để cô mãi đuổi theo.
 
Một người sẵn sàng dừng bước đợi cô.
 
Một người rất rất yêu cô.
 
Học kỳ hai lớp 12, cô bắt đầu học điên cuồng. Cậu không đến trường nữa, cô cũng cố gắng không nghĩ đến cậu.
 
Thi đại học xong, cô được nhiều trường nghệ thuật nhận cùng lúc.
 
Điểm số của cô vẫn hơi thiếu so với ngưỡng Bắc Ảnh, cô bất chợt muốn đi phía Nam, chọn Đại học Z ở Quảng Châu.
 
Kỳ nghỉ Quốc khánh, cô đến Bắc Kinh tìm Giang Manh chơi, chụp ảnh check-in trước cổng Bắc Ảnh.
 
Không biết sao, trong lòng cô nghẹn một hơi, như muốn chứng minh với cậu, cô có thể thi đậu Bắc Ảnh.
 
Cậu dựa vào đâu mà nói cô chưa chắc thi nổi.
 
Đêm khuya, bạn cùng phòng của Giang Manh rủ cô đi hát karaoke, cô uống cạn một ly rượu, cuộn mình ở góc sofa, mượn men rượu thì thầm với Giang Manh: “Manh Manh, tớ kể cậu một bí mật.”
 
“Trước đây… tớ có một người mình rất rất thích.”
 
Giang Manh hỏi: “Ai thế?” 
 
“Cậu biết mà, bạn cùng lớp bọn mình.”
 
Cô bổ sung: “Bạn cấp hai.” 
 
Giang Manh im lặng, hồi lâu sau xoa đầu cô ấy hỏi: “Cậu ấy biết không? Rằng cậu thích cậu ấy?”
 
Cô lắc đầu.
 
“Thế giờ cậu còn thích cậu ấy không?”
 
Cô lại lắc đầu.
 
“Manh Manh, cậu biết tớ bắt đầu thích cậu ấy từ khi nào không?”
 
“Lúc vừa khai giảng lớp 7.”
 
“Lúc đó cậu ấy mở miệng ở buổi họp chiều là nói ‘Thẩm Băng Thanh không làm bài tập’, khi đó tớ nghĩ, sao trên đời lại có người đáng ghét thế!”
 
Giang Manh cười.
 
“Nhưng sau này, làm bạn cùng bàn với cậu ấy, tớ thấy cậu ấy rất tốt, tốt hơn tớ tưởng, đối với tớ cũng rất tốt…”
 
“Nhưng cậu ấy không thích tớ.”
 
“Cậu có muốn hỏi cậu ấy không?”
 
“Không! Đừng nói với cậu ấy.”
 
Cô nói: “Vì tớ mệt lắm… tớ đã… không muốn thích cậu ấy nữa.” 
 
Đêm đó, cô ngắt quãng kể cho Giang Manh rất nhiều câu chuyện, nắm tay Giang Manh nói: “Manh Manh, không phải cậu nói gần đây cậu đang viết một kịch bản phim sao?”
 
“Nếu câu chuyện của tớ có thể truyền cảm hứng cho cậu, cậu có thể viết nó vào… có lẽ, khi nó thật sự trở thành một câu chuyện, tớ sẽ buông được.”
 
“Được.” 
 
Giang Manh bất ngờ nói: “Thật ra, tớ cũng luôn có… một người rất rất thích.” 
 
“Để tớ đoán!” 
 
Thẩm Băng Thanh ngẩng phắt đầu: “Có phải Hạ Lượng Vũ không?”
 
Thẩm Băng Thanh ngơ ngác: “Nhưng hình như cậu nói không phải Hạ Lượng Vũ…” 
 
Giang Manh mỉm cười: “Không phải cậu ấy.” 
 
“Thế là ai?” 
 
Cô mơ màng ngủ thiếp đi, không đợi được câu trả lời của Giang Manh, chỉ mơ hồ cảm nhận Giang Manh dùng ngón tay vẽ nhẹ một hình trên lòng bàn tay cô.
 
Là một vầng trăng.
 
Kỳ nghỉ kết thúc, cô về trường, vừa học vừa liên tục đi thử vai. Đầu tháng mười hai, một đạo diễn từng hợp tác với cô nói chuẩn bị làm một bộ phim về chủ đề thầm yêu tuổi trẻ, hỏi cô có muốn thử vai không.
 
Sau khi được thông báo trúng tuyển, cô nhận được kịch bản hoàn chỉnh, phát hiện biên kịch là Giang Manh.
 
Bộ phim tên là 《Thanh Thanh》.
 
“Trùng hợp quá.” 
 
Giang Manh biết chuyện, nói với cô: “Tớ không ngờ sẽ là cậu diễn.”
 
Giang Manh hỏi: “Cậu diễn chứ?” 
 
Thẩm Băng Thanh kiên định gật đầu: “Ừ, diễn xong sẽ buông.”
 
Cô không biết sao mình đã quyết tâm buông bỏ, nhưng khi đạo diễn nhắc muốn quay ở Đông Bắc và nhờ cô gợi ý một thành phố, cô lại đề xuất thành phố L.
 
Cũng như cô không biết tại sao trong lúc nghỉ quay, dù đi xe buýt ngang qua Viện Công nghệ mấy lần, cô không xuống xe tìm cậu, thậm chí cố ý ngoảnh đầu tránh nhìn ra cửa sổ, đến cả cổng trường Công nghệ trông thế nào cũng không biết.
 
Tại sao cứ phải là cô cúi đầu trước?
 
Cô nghĩ.
 
Rõ ràng người đầu tiên từ bỏ cô là cậu, người nói lời cay nghiệt làm tổn thương cô cũng là cậu.
 
Nếu cậu thích cô dù chỉ một chút, quan tâm cô, sao có thể không liên lạc với cô cả năm.
 
Cuộc sống đại học sôi động phong phú, cậu ấy sẽ gặp bao người xuất sắc tài giỏi.
 
Chắc cậu đã quên cô từ lâu.
 
Tối quay phim xong, cả đoàn làm tiệc ở một khách sạn gần Viện Công nghệ.
 
Cô đang cúi đầu uống rượu, bất ngờ có người đề nghị chơi trò thật hay thách, trùng hợp thay, chai bia xoay vòng đầu tiên chỉ ngay cô.
 
“Bọn tớ nói một chữ cái bất kỳ, cậu chọn một người trong danh bạ có họ bắt đầu bằng chữ cái đó, gọi hỏi xem giờ họ có thể đến đón cậu không.”
 
“Vậy thì… X!” 
 
Có người nói: “Họ bắt đầu bằng X, cậu chọn một người!”
 
Cô bất đắc dĩ mở danh bạ, chỉ thấy ba cái tên. Hứa Trừng Quang đang ở nước ngoài, bạn cùng trường Tiêu Dật Ninh và Tạ Trạch Dương.
 
Ngón tay dừng lại trên ba chữ “Tạ Trạch Dương”, cô thất thần hồi lâu, cuối cùng dời ngón tay, gọi cho Tiêu Dật Ninh, người bạn cùng trường không quá thân.
 
Cậu ta vừa đến thành phố L dự thi, xem vòng bạn bè cậu ta vừa đăng, giờ này chắc đang ở sân bay, chuẩn bị bay về Quảng Châu.
 
“Chào! Tớ là Thẩm Băng Thanh.” 
 
Cô gọi điện, ngượng ngùng hỏi: “Ừm… giờ cậu, có tiện đến đón tớ không?”
 
Tiêu Dật Ninh ngừng một lúc, nói: “Được. Cậu đang ở đâu?”
 
“Không phải chứ? Chẳng hỏi gì đã đồng ý?” 
 
Người xung quanh khó tin: “Cứ… dễ dàng qua ải thế à?”
 
Cô ấy xấu hổ giải thích, rồi vội cúp máy: “Đoàn bọn tớ đang chơi trò, làm phiền cậu rồi, cậu mau lên máy bay đi! Bình an nhé!” 
 
Tiệc tan, cô không về khách sạn, một mình cầm lon bia ra biển ngắm cảnh đêm.
 
Sóng biển vỗ vào bờ, hơi mặn chát ập đến.
 
Ký ức trở về năm lớp 11, cô từng ngồi trên bãi biển này, đối diện sao băng ước nguyện.
 
Cô hy vọng mình và Tạ Trạch Dương có thể năm này qua năm khác, mãi không xa nhau.
 
Thủy triều cuốn trôi ký ức, phai màu.
 
Hóa ra sao băng không nghe thấy điều ước của cô.
 
Uống cạn lon bia, cô định quay về, Tiêu Dật Ninh bất ngờ xuất hiện bên cạnh.
 
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến?” 
 
Tiêu Dật Ninh hỏi ngược lại: “Chẳng phải cậu hỏi tớ có đến đón cậu được không sao?” 
 
Cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tớ đã bảo là bọn tớ đang chơi trò sao?”
 
“Tớ biết.” 
 
Tiêu Dật Ninh nói: “Nhưng tớ nghe giọng cậu, cảm thấy cậu không vui.”
 
“Nên tớ đổi vé.”
 
“Cậu…” 
 
Thẩm Băng Thanh hơi lúng túng, không biết đáp lại thế nào.
 
Tiêu Dật Ninh hỏi tiếp: “Sao cậu không vui?”
 
“Bất chợt nhớ lại vài… người và việc trước đây khiến mình không vui.” 
 
Thẩm Băng Thanh ngẩng mắt nhìn mặt biển sâu thẳm vô tận, gió biển thổi tung mái tóc cô: “Chúng như một cái gai, cắm sâu trong tim tớ. Tớ không thấy cái gai, tưởng đã nhổ nó ra. Nhưng có những lúc nó bất ngờ đau trở lại, nhắc tớ nó vẫn còn…”
 
“Nhưng tớ không tìm được nó ở đâu, nên dù thế nào… cũng không nhổ ra được.”
 
Cậu nói: “Thế thì đừng nhổ.” 
 
Thẩm Băng Thanh sững sờ.
 
“Nhổ không ra thì thôi, nó đau của nó, cậu vui của cậu. Có những lúc cậu không nghĩ đến nó, nó sẽ không đau nữa.”
 
“Cuộc sống vốn nên như biển cả trước mắt, tự do bao la, cậu muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.”
 
“Một cái gai thì nhằm nhò gì.”
 
Thẩm Băng Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên chăm chú quan sát chàng trai trước mặt.
 
Họ thêm WeChat đầu kỳ, bạn cùng ký túc xá bảo cậu đẹp trai, tính tốt, cô chẳng để tâm lắm.
 
Đây là lần đầu cô cảm nhận được sự trưởng thành và thấu đáo từ một chàng trai.
 
Và cả… sự ấm áp đã lâu không thấy.
 
“Ngày mai cậu bay thẳng về trường à?” 
 
Cậu hỏi: “Có muốn đi chơi đâu không?”
 
Cậu nói tiếp: “Tớ không muốn về trường vội, nếu cậu muốn đi chơi, hai đứa mình có thể làm bạn du lịch.” 
 
“Được!” 
 
Cô cười, lấy điện thoại ra: “Tớ có nhiều chỗ muốn đi lắm, để tớ lên kế hoạch lộ trình…”
 
Cô và Tiêu Dật Ninh dần thân thiết, về trường, Tiêu Dật Ninh tỏ tình với cô.
 
Đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy dường như là chuyện tất nhiên. Lý do rất đơn giản, vì khi ở bên cậu ấy, cô thực sự rất vui.
 
Cô đi qua nhiều thành phố, phát hiện mình thích Thượng Hải nhất nên nói với cậu ấy. Họ hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ cùng đến Thượng Hải làm việc và sinh sống.
 
Sau này họ cũng quyết định tổ chức đám cưới ở Thượng Hải.
 
Đám cưới của cô xong, Manh Manh và Quang Quang cũng sắp kết hôn.
 
Khi Quang Quang về nước, cô mới biết người Manh Manh luôn thích là Quang Quang. Manh Manh cũng chữa khỏi chứng rối loạn căng thẳng trong thời đại học, có thể nói chuyện trở lại.
 
“Sao cậu không nói sớm với tớ? Tớ còn giúp cậu!” 
 
Cô xót xa nói với Manh Manh: “Sao cứ im lặng chịu đựng, khổ sở thế.”
 
“Hứa Trừng Quang, tên ngốc đó, kéo dài mãi mới về nước tìm cậu, tức chết tớ!”
 
Giang Manh cười: “Trong tình cảm, nhất định phải tự mình học cách dũng cảm.”
 
Cô ngừng một lát, đồng tình: “Cậu nói đúng.”
 
Một thời gian sau đám cưới, bộ phim 《Thanh Thanh》 cô đóng năm nhất cuối cùng cũng được công chiếu. Bộ phim vì vài lý do bị trì hoãn mấy năm, trước khi ra mắt, cô nhận phỏng vấn từ một hãng truyền thông.
 
MC hỏi cô có mối tình đầu không.
 
Cô nhớ lại đoạn yêu thầm thời thiếu nữ, kể ra như một câu đùa.
 
Sau đó MC hỏi cô có tiếc nuối không.
 
Cô nói không tiếc.
 
Tình yêu đơn phương thời niên thiếu không thành, chỉ là tự cô ảo tưởng.
 
Tình yêu thật sự phải là cả hai cùng chạy về phía nhau.
 
Nên cô không tiếc.
 
Cô không nghĩ có ngày sẽ gặp lại Tạ Trạch Dương, càng không ngờ cảnh họ tái hợp là vô tình chạm mặt ngoài rạp chiếu phim của Viện Công nghệ.
 
Khuôn mặt xa cách bất ngờ hiện ra trước mắt, ký ức tuổi trẻ ngủ yên bao năm bỗng được đánh thức, như cuốn phim cũ tua lại từng cảnh trong đầu.
 
Chỉ là qua bao năm, những khung hình xưa bị quá nhiều ký ức mới phủ lấp, hồi ức hiện ra chập chờn khiến cô khó thấy rõ.
 
Sau bao năm, cuối cùng cô không thể thốt ra câu “Tạ Dương Dương” nữa.
 
Người quản lý giục cô rời đi, người hâm mộ vây quanh cửa sảnh đợi cô lên xe.
 
Trong lúc vội vã chia tay, cô nghe cậu đứng sau lưng gọi: “Đại minh tinh! Tân hôn vui vẻ!”
 
Cô cười, quay lại vẫy tay chào tạm biệt.
 
Cô tưởng ký ức về mình trong lòng cậu đã mờ nhạt, không ngờ cậu vẫn nhớ, giấc mơ của cô là trở thành đại minh tinh.
 
Nghe Quang Quang nói, năm tư cậu được gửi đi nghiên cứu sinh Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cậu ở lại làm việc tại một công ty phát triển công nghệ ở Bắc Kinh.
 
Biết tin này, cô chân thành vui thay cho cậu.
 
Cuối cùng cậu thực hiện được mọi giấc mơ, hái được vầng trăng treo cao trong lòng cậu.
 
Vậy thì tạm biệt nhé, kỹ sư Tạ Dương Dương.
 
Chàng trai mà tôi từng yêu sâu đậm thời niên thiếu.
 
Người “không thể” mà tôi chôn giấu mãi trong lòng không dám nói ra.
 
Tạ Dương Dương.
 
Hy vọng cậu sớm tìm được một người cậu rất thích.
 
Hy vọng cậu mãi bình an thuận lợi, hạnh phúc vui vẻ.
 
Mong cậu cả đời dũng cảm, cả đời ngay thẳng.
 
Cuối cùng—
 
Hy vọng mọi điều cậu mong đều thành sự thật, mọi việc đều như ý.
 
Phiên ngoại Tạ Trạch Dương: Nếu tôi tuổi trẻ thành công
 
Sau khi xem buổi chiếu thử phim, Tạ Trạch Dương hẹn gặp Giang Manh ở một quán cà phê gần đó.
 
“Tớ không biết cậu mang vali đến…” 
 
Giang Manh dò hỏi: “Cậu… thấy cuốn nhật ký đó rồi?”
 
“Ừ.”
 
“Tớ có một câu hỏi luôn muốn hỏi cậu.” 
 
Giang Manh ngừng một lát, mở lời: “Cậu từng thích Thanh Thanh không?”
 
“Tớ rất muốn lừa cậu là không có.” 
 
Cậu nhếch môi, cười khổ: “Nhưng tớ bất chợt lại rất muốn nói thật lòng với một người.”
 
“Tớ sẽ không nói những lời này với cô ấy.”
 
“Cũng không nói với bất kỳ ai.”
 
“Nên tớ quyết định nói với cậu.” 
 
Giọng cậu bình thản, không chút gợn sóng: “Tớ thích cô ấy, luôn rất thích. Bao năm qua, tớ chỉ thích cô ấy.”
 
Giang Manh sững sờ: “Tớ hoàn toàn không biết…”
 
“Vậy có phải tớ giấu giỏi hơn cậu không?” 
 
Cậu cười, trêu cô ấy: “Dù sao tớ đã sớm biết cậu thích Hứa Trừng Quang.”
 
“Trước khi cô ấy thi nghệ thuật, sao cậu không nói với cô ấy là cậu được tuyển thẳng Viện Công nghệ, còn nói những lời làm cô ấy tổn thương?”
 
“Lúc đó… nhà tớ có chuyện, cần tiền.”
 
“Cộng thêm điểm thi thử không như ý, khi danh sách tuyển thẳng Viện Công nghệ được công bố, tớ nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất.”
 
“Tớ không muốn nói với cô ấy chuyện nhà tớ.”
 
“Cũng lo nếu nói trước về việc tuyển thẳng sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của cô ấy.”
 
“Nên đã lỡ lời.”
 
“Lúc đó đúng là tớ từ bỏ cô ấy trước.” 
 
Ánh mắt cậu lóe lên, rồi cụp mi xuống.
 
“Sau đó thì sao? Thi đại học xong, cậu có nghĩ đi tìm cô ấy không?”
 
“Ngày bọn mình lên trường, ở ga tàu, tớ do dự rất lâu không biết có nên lên tàu tìm cô ấy không. Sau thấy xe cô ấy đi, tớ đạp xe đuổi theo.”
 
“Nhưng dọc đường toàn gặp đèn đỏ, tớ không đuổi kịp.”
 
“Nên tớ nghĩ, thôi vậy đi.”
 
“Có lẽ tất cả là ý trời.”
 
“Cậu xem bộ phim Hàn nào chưa, tên là 《Hồi đáp 1988》?” 
 
Giang Manh nói: “Trong phim có một câu thoại: ‘Không phải đèn đỏ, không phải thời điểm, mà là vô số lần do dự của tôi.’”
 
Tạ Trạch Dương lắc đầu, vẻ mặt lộ vẻ chua xót.
 
“Sau khi đến Bắc Kinh, cô Lâm mời tớ một bữa cơm. Cô ấy nói một câu mà tớ nhớ mãi.”
 
“Cô ấy nói, dũng cảm thêm chút nữa đi Manh Manh.”
 
“Vì sự dũng cảm có thời hạn.”
 
Tạ Trạch Dương ngẩng mắt nhìn cô ấy, khóe môi cong lên: “Ừ, nên tớ rất vui cho cậu và Hứa Trừng Quang. Hai người đã nắm bắt được thời hạn của sự dũng cảm.”
 
Giang Manh nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Lần sau dũng cảm hơn nhé.” 
 
“Được.” 
 
Tạ Trạch Dương đáp rồi nói tiếp: “Hứa Trừng Quang bảo tớ dẫn cậu ra biển. Cậu ấy bay đến sớm, nói muốn cùng cậu đón giao thừa. Cậu ấy không nói thẳng với cậu, chắc là chuẩn bị bất ngờ.”
 
“Đúng là chịu anh ấy.” 
 
Giang Manh bất đắc dĩ: “Vừa xuống máy bay đã bày trò, không biết nghỉ ngơi chút.”
 
Cậu cười nói: “Đi thôi.” 
 
Họ cùng đến bãi biển từng đến trước đây, gặp Hứa Trừng Quang, Trình Dũng, cô Lâm và anh họ Giang Manh — Giang Diệc Phong.
 
Trình Dũng nhìn sóng biển lấp lánh dưới ánh trăng, cảm thán nói: “Không ngờ sau bao năm, mấy người bọn mình còn có thể tụ họp lại ngắm biển.” 
 
Tạ Trạch Dương nói: “Đón giao thừa ở biển cũng lãng mạn đấy.” 
 
Trình Dũng bất ngờ lên tiếng: “Giá mà Thẩm Băng Thanh cũng ở đây.” 
 
Hứa Trừng Quang nói: “Em ấy ở Thượng Hải rồi, chắc giờ đang ăn cơm với bố mẹ chồng.” 
 
“Haiz, thôi được.”
 
“Vậy anh Dương, hai ta nương tựa nhau…” 
 
Trình Dũng vừa nói vừa nhích lại gần cậu, chuông điện thoại reo, cậu ta lập tức khựng lại, hào hứng nghe máy.
 
“Cậu về thành phố L rồi?”
 
“Tớ đang chơi ở biển với vài người bạn! Cậu có muốn đến không?”
 
“Tớ gửi định vị cho cậu!”
 
“Thôi thôi, muộn thế này không an toàn! Cậu đang ở đâu? Tớ đến đón ngay!”
 
“Quang Quang!” 
 
Trình Dũng gọi Hứa Trừng Quang: “Tớ có một đàn em muốn đến cùng đón giao thừa, giờ tớ đi đón cô ấy nhé!”
 
Hứa Trừng Quang vẫy tay: “Đi đi! Đi đi!” 
 
“Anh Dương! Cậu quen thuộc thành phố L thế, không muốn mời ai đến đón giao thừa à?”
 
Tạ Trạch Dương quay đầu nói: “Không, đi mau đi!” 
 
“Không phải tớ nói chứ anh Dương, cậu phải chủ động chút! Đàn em tớ đúng là người bản địa, đến lúc đó bảo em ấy giới thiệu vài người bạn cho cậu! Chờ tớ nhé!” 
 
Trình Dũng nói xong vội vàng chạy đi.
 
Bờ biển, Hứa Trừng Quang phát cho mỗi người một cây pháo hoa cầm tay rồi giúp họ châm lửa.
 
Nhìn mặt biển bao la vô tận, cậu bất chợt muốn hỏi biển, đến hôm nay, liệu mình đã có thể bước ra khỏi ký ức chưa?
 
Có lẽ sẽ bước ra.
 
Có lẽ mãi mãi không thể.
 
Sóng biển rì rào, đại dương không trả lời cậu.
 
Trên bãi cát, cô Lâm và anh Diệc Phong bắt đầu tất bật nướng đồ ăn cho mọi người.
 
Hứa Trừng Quang vẫn kiên trì hỏi Giang Manh đã ước gì cho năm mới.
 
Có người bước vào mùa thu mát mẻ dễ chịu, có người tiếp tục mùa hè sôi nổi rực rỡ.
 
Còn có người ôm bó pháo hoa đã cháy hết, vẫn dừng lại trong mùa đông tuyết rơi ấy.
 
Nhưng cậu thấy không sao.
 
Nếu cả đời người chỉ gặp một mùa đẹp khắc cốt ghi tâm.
 
Vậy mãi dừng lại trong mùa đông này, dường như cũng chẳng có gì không ổn.
 
Phiên ngoại Đinh Tuấn Minh: Lấy danh nghĩa bạn bè
 
“Sao cậu không dám nói với Thẩm Băng Thanh?”
 
“Nếu cậu thật sự không dám, tớ có thể giúp cậu!”
 
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Trừng Quang không biết đã nói với cậu câu này bao nhiêu lần.
 
“Nếu cậu dám hành động bừa bãi, hai ta tuyệt giao!” 
 
Lần nào cậu cũng cảnh cáo Hứa Trừng Quang như thế.
 
Trong ký ức, cậu và Thẩm Băng Thanh lớn lên cùng nhau. Nhiều người lớn nói, hai đứa từ nhỏ đã rất giống nhau. Cùng có phụ huynh vô trách nhiệm, cùng không thích học, cùng tính nóng nảy, cùng thích thẳng thắn, chẳng giấu được gì.
 
Năm lớp 6, bố mẹ muốn chuyển nhà vào thành phố, cậu không muốn đi, cãi nhau ầm ĩ với bố mẹ.
 
Sau bố mẹ nói Thanh Thanh cũng sẽ chuyển đến thành phố, lại ở cùng khu học, tương lai chắc chắn sẽ học cùng trường cấp hai.
 
Cậu mới đồng ý rời đi.
 
Nhưng bố mẹ lừa cậu.
 
Thẩm Băng Thanh mãi không chuyển đến.
 
Cuộc sống cấp hai buồn chán, may mà có Hứa Trừng Quang học cùng lớp. Hứa Trừng Quang là anh họ Thẩm Băng Thanh, hồi nhỏ cậu và Thanh Thanh không ít lần đến nhà Hứa Trừng Quang ăn cơm chùa nên giữa họ cũng khá thân.
 
Cậu thường giả vờ vô tình hỏi Hứa Trừng Quang về tình hình gần đây của Thẩm Băng Thanh, than phiền rằng Thanh Thanh hay không trả lời tin nhắn. Hứa Trừng Quang nói, Thanh Thanh bảo muốn học hành nghiêm túc, ít xem điện thoại.
 
Khác với cậu và Thanh Thanh, Hứa Trừng Quang luôn đứng nhất lớp, còn đặt mục tiêu thi chuyển cấp đứng nhất thành phố, vào Thực nghiệm Thành phố. Cậu chưa thấy ai mê học như Hứa Trừng Quang, dần dần cũng không muốn làm phiền cậu ấy nhiều.
 
Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, nếu có chút gợn sóng, chẳng qua là làm không hết bài tập bị giáo viên phê bình, hoặc đánh nhau ở trường bị gọi phụ huynh.
 
Cậu thấy chẳng sao, thỉnh thoảng bị giáo viên mắng nặng, cậu bị đuổi ra khỏi lớp, đứng phạt ở hành lang. Mỗi lần đứng phạt, nhìn cửa kính đối diện, cậu bỗng nghĩ hôm nay Thẩm Băng Thanh có làm bài tập không, nếu không làm liệu có bị gọi phụ huynh không, bố cô ấy có mắng cô ấy không.
 
Khi cậu chơi bóng rổ, có bạn nữ đến xem, thậm chí có người tỏ tình trực tiếp.
 
Cậu ngượng ngùng từ chối, trong lòng hơi đắc ý, không nhịn được nhắn tin hỏi cô ấy: “Bao giờ đến trường bọn tớ chơi? Xem anh cậu chơi bóng rổ, đẹp trai ngút trời luôn.”
 
Cô ấy trả lời: “Đến ngay đây, tin không?” 
 
Cậu sững sờ, thấy Thẩm Băng Thanh nhắn trong nhóm ba người “Hôm nay ăn gì” của cậu, cô ấy và Hứa Trừng Quang.
 
“Nữ hoàng đây! Kỳ sau! Sẽ chuyển trường đến trường các cậu!”
 
Cậu kinh ngạc hỏi liên tiếp mấy câu: 
 
“Thật hay đùa?”
 
“Sao tự nhiên chuyển trường?”
 
“Cậu gây chuyện gì rồi?!!!” 
 
Thẩm Băng Thanh trả lời bằng một biểu tượng cười.
 
“Vì tớ nhớ cậu.” 
 
Cô ấy gửi một tin thoại, kéo dài giọng nói: “Sáng nhớ chiều mong, đêm không ngủ nổi, tương tư thành bệnh.”
 
Chẳng mấy chốc, Hứa Trừng Quang gửi hai tin nhắn trong nhóm:
 
“…”
 
“Hay tớ rời nhóm nhé.”
 
Cô vốn miệng lưỡi sắc bén, cậu đã quen. Nhưng khoảnh khắc này, cậu không kìm được sự phấn khích trong lòng, lập tức khoác áo chạy ra khỏi nhà.
 
“Cậu nghỉ ngày nào?”
 
“Ngày mai.”
 
“OK, chờ tớ đến đón.”
 
Cậu vừa nhắn tin cho cô vừa chạy ra phố đi bộ, nghĩ mai đón cô nên mang quà gì, có nên mua thêm bó hoa không.
 
Cậu đứng trước cửa hàng đồ thể thao, nhắn tin cho Hứa Trừng Quang: “Mai Thẩm Băng Thanh nghỉ, tớ đón cô ấy qua chơi nhé.”
 
“OK. Tớ đi cùng không?”
 
“Không cần. Cậu ở nhà chuẩn bị ít đồ nướng? Chiều tớ đi mua nguyên liệu mang qua cho cậu.”
 
“Được.”
 
“Trong tiệm còn trà đào đá không?”
 
“Không nhiều, gần đây chưa nhập hàng.”
 
“OK, biết rồi.”
 
“Chiều tớ mua một thùng, chiều mai cậu ướp lạnh vài chai. Nhất định phải chiều mai mới ướp, không thì lạnh quá cô ấy không uống được.”
 
Cậu dặn Hứa Trừng Quang.
 
Ngày cậu đón cô đến thành phố, tâm trạng cô không tốt, có lẽ vì vẫn đắm chìm trong cảm xúc chia tay, mãi không vui.
 
Họ ăn nướng xong, Hứa Trừng Quang dọn bàn trong tiệm, cậu đi cùng cô ra bờ sông hóng gió.
 
Cô ấy bất ngờ nói: “Tiểu Minh, cậu biết không? Tớ có một… người cực kỳ ghét.” 
 
Cậu hỏi: “Ai thế? Bạn cùng lớp cậu à?” 
 
“Ừ.”
 
“Lại là tên bạn cùng bàn phiền phức cậu nói trước đây?” 
 
Cậu vội hỏi: “Cậu ta bắt nạt cậu à?”
 
Thẩm Băng Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Cậu ấy không… bắt nạt tớ.”
 
“Thế sao cậu ghét cậu ta?”
 
“Vì… cậu ấy không thích tớ.”
 
“Sao phải quan tâm cậu ta có thích cậu không? Chẳng phải cậu luôn tự nhận mình là người ngầu nhất thế giới, ai không thích cậu, cậu cũng chẳng thèm thích họ sao?”
 
Thẩm Băng Thanh lắc đầu: “Tớ không ngầu nữa.”
 
Cô lặp lại, giọng trầm: “Chẳng ngầu chút nào nữa.”
 
Cậu ngây ra.
 
Học kỳ một lớp 9, một bạn nam lớp bên viết thư cho cô gái cậu ta thích, vì thế cô gái đó để ý đến cậu ta, hẹn cùng thi một trường cấp ba.
 
Cậu bất chợt nghĩ, hình như cậu chưa từng viết thư cho Thẩm Băng Thanh.
 
Nếu cậu cũng viết một lá thư tỏ bày lòng mình…
 
Nghĩ vậy, trong giờ tự học, cậu lật một tờ giấy thư, không suy nghĩ nhiều mà đặt bút, nhưng không dám viết lời chào.
 
Cứ xem như luyện tập thôi, cậu tự nhủ, đằng nào cũng chưa chắc đã đưa thư cho cô ấy ngay.
 
Có thể đợi sau kỳ thi chuyển cấp hoặc khi họ lên cấp ba?
 
Dù sao cũng chỉ là luyện thôi.
 
Luyện tập thôi mà.
 
Nghĩ vậy, cậu viết vài câu, Hứa Trừng Quang bất ngờ gọi từ cửa, nói  chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng…
 
Chắc lại là giáo viên phát hiện cậu không làm bài tập.
 
Cậu bực bội úp tờ thư xuống, đứng dậy đi đến văn phòng cấp.
 
Khi lấy tập bài về định làm bù bài tập, cậu thấy Thẩm Băng Thanh đứng trước chỗ ngồi của cậu, xem lá thư đó.
 
Cậu lập tức nghẹn thở, chưa bao giờ căng thẳng thế.
 
“Sao cậu lục đồ tớ lung tung?” 
 
“Tớ đi ngang làm rơi, nhặt lên cho cậu, ai ngờ là thư tỏ tình…” 
 
Thẩm Băng Thanh nhìn cậu cười: “Không ngờ nha… bạn Tiểu Minh nhà ta có tâm sự rồi!”
 
“Thành thật khai báo! Viết cho bạn nữ nào?”
 
Cậu giật lại lá thư: “Chẳng viết cho ai!” 
 
“Không nói với tớ! Đúng là chẳng ra gì! Tớ còn giúp cậu tìm mấy lỗi sai chữ nữa! Nếu cậu nói cho tớ biết cô ấy là ai, biết đâu tớ còn giúp được cậu!”
 
Cô ấy làm nũng: “Cậu nói tớ nghe đi mà!” 
 
Cậu bỗng thấy hơi buồn, lại nghe cô ấy hỏi: “Là Quan Nghê à?”
 
Quan Nghê là hoa khôi trường, có lần cô ấy bị chặn ở cổng trường, cậu ngứa mắt giúp cô ấy một tay. Từ hôm đó, trường bắt đầu đồn đại, nói cậu thích Quan Nghê.
 
Cậu không nói, cô ấy lại tưởng cậu ngại ngùng, im lặng là ngầm thừa nhận.
 
“Thật à?”
 
“Thế thì cái cậu viết chắc chắn không ổn! Thành tích môn văn của Quan Nghê đứng nhất toàn khối!” 
 
Nói xong, cô ấy ngồi xuống bên cậu: “Để tớ sửa cho, cậu tham khảo nhé!”
 
“Đừng sửa nữa, tớ đói rồi.” 
 
Cậu giật lại tờ thư: “Ăn cơm, đi không?”
 
Cô ấy nói: “Đi! Đi thôi!” 
 
Họ vừa bước ra khỏi tòa nhà học đã thấy Quan Nghê đứng cùng Hứa Trừng Quang.
 
“Hứa Trừng Quang, tớ thích cậu.”
 
Hứa Trừng Quang gãi đầu: “Xin lỗi nhé, cảm ơn! Nhưng… tớ không yêu sớm.”
 
“Không sao, không sao. Đừng nhìn! Đừng nhìn!” 
 
Thẩm Băng Thanh chạy đến che mắt cậu, vừa đi lùi trước mặt vừa an ủi.
 
Cậu đưa tay kéo tay cô ấy: “Cậu nhìn đường chút đi! Đừng ngã!” 
 
“Thế cậu đừng buồn! Không thì tớ không buông tay!”
 
Cậu bất đắc dĩ nói: “Tớ không buồn, thật mà.” 
 
Lúc này cô mới nở nụ cười yên tâm, vỗ vai cậu: “Thế thì tốt!”
 
Cậu khẽ nhếch môi, lòng tràn đầy cảm giác đắng chát.
 
Làm sao tớ không buồn được.
 
Nhưng vì sao tớ buồn, Thẩm Băng Thanh, cậu có biết không?
 
Chiều hôm đó cậu định ra sân bóng chơi, Hứa Trừng Quang bất ngờ chặn đường: “Lão Đinh, tớ không thích Quan Nghê đâu, cậu đừng hiểu lầm!”
 
Cậu nhíu mày hỏi: “Tớ hiểu lầm gì? Liên quan gì đến tớ?” 
 
Hứa Trừng Quang nói: “Thẩm Băng Thanh bảo tớ nói với cậu, em ấy nói cậu thích Quan Nghê.” 
 
Cậu trầm giọng: “Tớ không thích Quan Nghê.” 
 
“Tớ biết mà, cậu thích Thẩm Băng Thanh đúng không? Tớ thật không hiểu nổi mạch não em ấy thế nào, chuyện này mà cũng không nhìn ra.” 
 
Cậu trừng mắt hỏi Hứa Trừng Quang: “Ai nói tớ thích Thẩm Băng Thanh?” 
 
“Cậu không thích Thẩm Băng Thanh?” 
 
Hứa Trừng Quang ngơ ngác: “Cậu cũng không thích Quan Nghê…”
 
“Rốt cuộc cậu thích ai!?”
 
“Tớ phải thích ai mới được à?” 
 
Cậu bực bội: “Tớ chẳng thích ai không được sao?!”
 
Thi chuyển cấp xong, họ cùng vào Thực nghiệm Thành phố.
 
Đầu năm học, để dạy cho Phương Chấn Minh một bài học, cậu vô tình làm bẩn bài thư pháp Tạ Trạch Dương dùng dự thi.
 
Thủ khoa chuyển cấp thành phố Tạ Trạch Dương.
 
Bạn cùng bàn cấp hai của Thẩm Băng Thanh, Tạ Trạch Dương.
 
Tạ Trạch Dương, người mà Thẩm Băng Thanh nói không thích cô ấy, khiến cô ấy buồn bã đến thế.
 
Chủ nhiệm hỏi ai làm bẩn bài thư pháp, Thẩm Băng Thanh nhận tội thay cậu.
 
Sau đó, ở siêu thị nhà Hứa Trừng Quang, vì chuyện bài thư pháp, cậu và Tạ Trạch Dương cãi nhau.
 
Tạ Trạch Dương quay đi, cậu thấy Thẩm Băng Thanh nhìn theo bóng lưng cậu ta rất lâu.
 
Đó là lần đầu cậu thấy cô nhìn theo bóng lưng một người lâu đến thế.
 
Cũng là lần đầu cậu thấy cô thất thần như vậy.
 
Thật ra không phải lần đầu.
 
Lần đầu cô thất thần thế này là ngày cô chuyển trường năm lớp 7.
 
Cậu luôn nghĩ, nếu Thẩm Băng Thanh chỉ xem cậu là bạn thì cậu cũng có thể lùi một bước, chỉ làm một người bạn tốt, lặng lẽ nhìn cô ấy hạnh phúc.
 
Nhưng người cô ấy thích nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
 
Tạ Trạch Dương không phải người đó.
 
Một người có thể khiến cô ấy hạnh phúc, không nên luôn làm cô ấy buồn.
 
Cậu ghét Tạ Trạch Dương lúc nào cũng lạnh lùng, không nói chuyện tử tế, kiêu ngạo, dù Hứa Trừng Quang từng bảo cậu hiểu lầm Tạ Trạch Dương quá nhiều.
 
Trình Dũng cũng nói, thật ra Tạ Trạch Dương là người rất tốt.
 
Lần thực sự khiến cậu thay đổi cái nhìn về Tạ Trạch Dương là khi cậu nghe nói hôm Thẩm Băng Thanh đi Bắc Kinh dự thi, bị xước mặt và trẹo chân. Cô ấy không liên lạc được với Hứa Trừng Quang, dù chân Tạ Trạch Dương đang bị thương vẫn bất chấp đi tìm, cõng cô ấy đến bệnh viện, cuối cùng đau đến ngất đi.
 
Đó là lần đầu cậu nghĩ, liệu Tạ Trạch Dương có thật sự là người đáng để cô ấy thích.
 
Cũng là lần đầu cậu nghĩ, liệu người cô ấy thích có khi cũng thích cô ấy.
 
Mùa hè năm lớp 11, cậu phát hiện Thẩm Băng Thanh không ở nhà nữa, bắt đầu cùng Tạ Trạch Dương đến thư viện thành phố học nhóm.
 
Cô ấy hỏi cậu có muốn đi học cùng không, cậu lắc đầu từ chối.
 
Đó là lần đầu cô ấy nghiêm túc nói với cậu, Tiểu Minh, chúng ta nói chuyện nhé.
 
Cậu hỏi: Nói gì? 
 
Nói về tương lai chúng ta muốn làm gì, muốn trở thành người thế nào.
 
Rồi nói về ý nghĩa của sự nỗ lực.
 
Lần đầu tiên cậu thấy một Thẩm Băng Thanh như vậy, điềm tĩnh, kiên cường, hoàn toàn khác trước, giống một ai đó đến lạ.
 
Cậu cười, có khoảnh khắc rất vui cho cô ấy.
 
Thỉnh thoảng cậu học cùng cô. Học mệt, cậu thấy trên bàn có một hộp kẹo cam, hỏi cô ấy có ăn được không.
 
Cô ấy giật ngay hộp kẹo, đẩy một hộp kẹo khác cho cậu, cười nói: “Cái này cho cậu hết, ăn thoải mái.”
 
“Đột nhiên không muốn ăn nữa.” 
 
Cậu nói: “Ăn nhiều kẹo thế, không sợ hỏng răng à!”
 
“Hộp kẹo này không phải để ăn.” 
 
Cô ấy ôm khư khư hộp kẹo cam như báu vật.
 
“Tạ Trạch Dương cho cậu?” 
 
Cậu hỏi: “Sao cậu ta cho cậu nhiều kẹo thế?”
 
“Tớ học xong rồi.” 
 
Cô cẩn thận đặt hộp kẹo cam về chỗ cũ, không trả lời cậu.
 
Cậu lặng lẽ nhìn cô, cổ họng khô khốc.
 
Giữa hai người, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện tớ không biết?
 
Tớ thậm chí còn không biết cậu thích ăn kẹo cam từ bao giờ.
 
Ngày cô ấy thi nghệ thuật, cậu bất ngờ nhận tin, cô ấy vì nhịn ăn lâu ngày sức đề kháng yếu, lại bị lạnh, đêm sốt cao không hạ.
 
Cậu còn nghe nói, Tạ Trạch Dương được tuyển thẳng vào Viện Công nghệ.
 
Mà cô ấy biết tin này từ Trình Dũng, Tạ Trạch Dương không chủ động nói với cô ấy.
 
Cậu vội đến bệnh viện, thấy Tạ Trạch Dương cũng ở đó.
 
Cậu kéo Tạ Trạch Dương ra hành lang bệnh viện, không kìm được đấm cậu ta một cái.
 
Cậu rất muốn hỏi Tạ Trạch Dương, ngày ngày cô ở bên cậu, sao cậu không quan tâm cô nhiều hơn?
 
Cô mong chờ được cùng cậu đến Bắc Kinh, cố gắng học hành đến thế, sao cậu được tuyển thẳng Viện Công nghệ mà không nói với cô ấy?
 
Tại sao?
 
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, cậu đã định yên tâm giao cô ấy cho cậu ta.
 
Chỉ thiếu chút nữa.
 
May mà còn thiếu chút nữa, còn kịp.
 
“Tôi không biết cậu có thích cô ấy không.” 
 
Cậu lạnh lùng nói với Tạ Trạch Dương: “Nhưng tôi muốn nói, cậu không xứng thích cô ấy.”
 
Thi đại học xong cậu ở lại thành phố học đại học, cô ấy đến Đại học Z ở Quảng Châu.
 
Học kỳ hai năm nhất, cậu nghe nói cô ấy yêu.
 
Đôi khi cô ấy chia sẻ chuyện tình cảm với cậu, ban đầu cậu kiên nhẫn nghe, sau dần dần đổi chủ đề, thậm chí hét to: “Tớ xin cậu, đừng hành hạ cẩu độc thâm nữa!” rồi cúp voice call.
 
Lý do cậu làm vậy rất đơn giản, ban đầu cậu chịu khó nghe cô ấy nói dù không thoải mái, là muốn xác nhận bạn trai cô ấy có đáng tin không. Sau khi xác nhận xong, thấy không còn gì phải lo, cậu không muốn tự làm mình khó chịu nữa.
 
Thời gian trôi nhanh, một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy bất ngờ nhắn trong nhóm chat: “Hai người bạn thân yêu, thông báo tin quan trọng, tớ sắp cưới!”
 
Khoảnh khắc thấy tin nhắn, cậu ngẩn ra rất lâu rồi dần tỉnh táo lại.
 
Đúng vậy, yêu lâu thế rồi, cũng nên cưới.
 
Hứa Trừng Quang lập tức trả lời: “Chúc mừng chúc mừng!” 
 
Thẩm Băng Thanh gửi voice: “Anh ấy nói nghỉ sẽ cùng tớ về nhà. Đến lúc đó bọn tớ tìm hai cậu chơi, bao giờ hai cậu về?”
 
Hứa Trừng Quang nói: “Cuối tháng bảy anh về.” 
 
“OK.”
 
“Còn bạn Tiểu Minh? Gọi bạn Tiểu Minh…” 
 
Thẩm Băng Thanh vỗ vai cậu trong nhóm.
 
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mắt cay, mũi cay, đến hơi thở cũng cay.
 
Cậu không biết mình đang cay cái gì, chỉ cảm thấy khóe mắt bỗng ướt, đưa tay sờ, chạm phải nước mắt.
 
Cô ấy cưới mà cậu lại khóc.
 
Cậu tự hỏi: Cậu khóc gì chứ? 
 
Ngay cả tỏ tình cậu còn chưa từng.
 
Cậu còn mặt mũi khóc sao.
 
Nghĩ vậy, cậu thấy trên màn hình, cô ấy gọi voice cho cậu.
 
Cậu hít mũi, nhấn nghe.
 
Cô ấy hỏi: “Cậu làm gì đấy? Mãi không trả lời.” 
 
Cậu đè giọng mũi nói: “Hả? Chẳng làm gì.” 
 
“Giọng cậu sao thế? Cảm lạnh à?”
 
“Ừ, hơi hơi.”
 
“Cậu uống thuốc chưa? Có cần tớ gọi Meituan giao thuốc không?”
 
Cậu im lặng rất lâu mới trả lời: “Uống rồi, yên tâm đi.”
 
Cậu nói thêm: “Không sao, đừng lo. Tớ ngủ một giấc là ổn.” 
 
Cô ấy nói: “Vậy cậu mau nghỉ ngơi cho khỏe!” 
 
“À… chúc mừng nhé, cuối cùng cũng thành đôi.” 
 
Cậu lau mặt: “Mau chóng dẫn người về gặp hội bạn thân đi.”
 
“Biết rồi!” 
 
Cô cười hỏi: “Bao giờ cậu về?”
 
“Cùng với Quang Quang, cuối tháng bảy.”
 
“OK, đến lúc đó tớ dẫn cậu ấy về gặp các cậu.”
 
“Cậu nghỉ đi! Cố mà hết cảm sớm nhé!”
 
“OK, cúp đây.”
 
Ngày cưới Thẩm Băng Thanh, cậu mặc một bộ vest đen tham dự.
 
Từ nhỏ đến lớn, hầu như cậu chẳng mặc vest bao giờ.
 
Đây là lần thứ hai cậu mặc vest.
 
Cậu mơ hồ nhớ một ngày hồi tiểu học, hai người phải cùng diễn tiết mục, cần đến phòng hóa trang chọn quần áo trước. Giáo viên đặc biệt dặn không được động vào tủ đồ phía sau dành cho người lớn biểu diễn, nhưng cả hai đều quá tò mò, lén chạy đến mở tủ, thấy mấy bộ vest và váy cưới treo ngay ngắn.
 
Nhân lúc cô không để ý, cậu lén mặc một bộ vest, còn giúp cô ấy buộc khăn voan trắng lên tóc.
 
Cô ấy hỏi: “Đẹp không?” 
 
“Đẹp.” 
 
Cậu nói: “Giá mà mang điện thoại theo, tớ còn chụp ảnh cho cậu.”
 
Cậu vừa nói vừa giơ tay, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một khung hình, cười gọi: “Thẩm Băng Thanh! Nhìn ống kính!”
 
Cô nhìn cậu, cậu giữ khung tay, nói: “Tách!”
 
“Chụp xong rồi!” 
 
Cậu giả vờ ngắm “tấm ảnh”, khen: “Đẹp lắm!”
 
“Thế tớ cũng chụp cho cậu một tấm!” 
 
Cô ấy bị chọc cười, cũng giơ tay tạo khung hướng về cậu.
 
Cô bất ngờ nói: “Tiểu Minh.” 
 
“Sau này lớn lên, chúng ta nhất định phải thật sự mặc váy cưới và vest một lần.”
 
Cậu trả lời: “Được.” 
 
Màn hình lớn bắt đầu chiếu những khoảnh khắc yêu thương của cô ấy và Tiêu Dật Ninh trong bảy năm.
 
Giữa sân khấu, cô mặc váy cưới trắng, đứng trước Tiêu Dật Ninh, nghe MC hướng dẫn họ đọc lời thề.
 
Tiêu Dật Ninh quỳ một gối, cầm nhẫn cưới, hỏi cô có muốn cưới anh không.
 
Cô rưng rưng gật đầu, nhìn anh ấy đeo nhẫn cho mình.
 
Bạn bè dưới khán đài vỗ tay reo hò nhiệt liệt.
 
Cô và Tiêu Dật Ninh trao nhau nụ hôn trong tiếng hoan hô.
 
Một cô ngồi bên bất ngờ ghé hỏi cậu: “Chàng trai, cháu là gì của Thanh Thanh thế?” 
 
Cậu ngừng một lát, trả lời: “Bạn thân.”
 
“Cháu và cô ấy… là bạn rất rất thân.”
 
Từ nhỏ đến lớn, khoảng cách giữa họ chưa từng thay đổi.
 
Chưa từng tiến thêm, cũng chưa từng lùi bước.
 
Họ là bạn thân mãi không xa nhau.
 
Vậy nên hôm nay, Thẩm Băng Thanh.
 
Tớ cố ý mặc vest đến dự đám cưới cậu, chỉ để hoàn thành lời hẹn thuở nhỏ của chúng ta.
 
Mong rằng có thể lấy danh nghĩa bạn bè chúc phúc cho tình yêu của cậu.
 
Tân hôn vui vẻ, Thẩm Băng Thanh.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo