Ý tưởng ban đầu cho câu chuyện này bắt nguồn từ hai năm trước, vào một mùa đông tuyết rơi.
Lúc đó tôi vừa hoàn thành bản thảo "Chuyện buồn nhỏ mang tên yêu thầm", giữa mùa đông lạnh giá, những con phố quê nhà náo nhiệt lạ thường. Những chiếc đèn màu treo dọc đường như bộ áo mới rực rỡ, tô điểm cho thị trấn nhỏ phủ tuyết trắng xóa.
Tôi mặc áo lông vũ bước đi trên phố, tâm trí vẫn chìm trong câu chuyện vừa viết. Bỗng nhiên, tôi nghĩ mình có thể dùng cách viết truyện để lưu giữ một phần ký ức và việc biến câu chuyện này thành một cuốn tiểu thuyết được xuất bản thực sự là một cơ duyên kỳ diệu.
Khi còn trẻ tôi không đủ dũng cảm, nên khi trưởng thành tôi viết về những tiếc nuối.
Về nhà tôi mở Weibo, tình cờ thấy một câu mà một em gái độc giả gửi cho tôi, trích từ "Kinh Trúc Kiều":
“Cậu luôn chậm nửa nhịp, cũng chẳng thích nói thẳng. Nên cậu không lên chuyến xe đầu tiên, không cùng ngắm biển, nói yêu vào những thời điểm lệch nhịp.”
Như bị chạm trúng tâm sự, tôi nhìn màn hình điện thoại, ngẩn ngơ rất lâu.
Vì không đủ thẳng thắn, vì luôn chậm nửa nhịp nên quá nhiều tình cảm bị thời gian làm lệch lạc, khiến chúng ta không thể vừa cảm nhận tình yêu vừa nói ra yêu thương.
Khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt muốn viết một câu chuyện để bày tỏ tâm trạng lúc đó, thế là có cuốn sách này — "Thanh Thanh".
Trong lời mở đầu, tôi trích một câu từ bài hát "Từ từ Lạnh giá"-:
“Vì sao thứ ban đầu nồng nhiệt lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, còn thứ từ từ nóng lên lại không ngừng sôi sục.”
Những người hướng nội, chậm rãi dường như dễ bị một người hướng ngoại, nhiệt tình mở lối vào trái tim.
Trong câu chuyện này, Thẩm Băng Thanh chủ động bước vào thế giới của Tạ Trạch Dương, khiến hai con người vốn có tính cách trái ngược nảy sinh giao thoa nhờ sự gần gũi hồn nhiên, sôi nổi của cô ấy, thu hút lẫn nhau.
Thẩm Băng Thanh là người đến gần trước, nhưng cũng là người rời đi trước.
Tôi thường nghĩ, chưa chắc thứ cháy bỏng trước sẽ nguội lạnh trước, cũng chưa chắc thứ chậm rãi sẽ bền lâu hơn.
Có lẽ sự hợp tan của một mối duyên phụ thuộc vào việc tình yêu của hai người có đồng điệu hay không.
Thẩm Băng Thanh chọn buông tay và rời đi sớm hơn vì cô ấy không cảm nhận đầy đủ tình yêu từ đối phương. Còn Tạ Trạch Dương luôn yêu cô ấy sâu đậm, nhưng không kịp nói lời yêu vào những thời điểm cần thiết.
Nhìn từ một góc khác, Thẩm Băng Thanh nào có khác gì, cũng chưa từng nói ra tình yêu của mình?
Khoảng cách thời gian trong tình cảm không phải không thể vượt qua, chỉ là duyên phận ưu ái những người dũng cảm hơn, mà cả hai người họ lại đều là những kẻ nhát gan.
Thế nên tình yêu nảy nở mãnh liệt giữa họ bị nỗi sợ hãi và do dự cắt đứt, trở thành bí mật mãi mãi bị chôn vùi trong mùa hè ấy.
Khi bánh xe thời gian quay, có người tiếp tục bước đi, có người bị mắc kẹt trong mùa hè đó.
Như một câu khác trong bài "Từ từ lạnh giá" viết:
“Người từ từ lạnh giá, lại tự làm khổ mình.”
Trong "Phiên ngoại Tạ Trạch Dương", tôi viết một đoạn đối thoại giữa Tạ Trạch Dương và Giang Manh.
Giang Manh nói với Tạ Trạch Dương, cô Lâm từng bảo cô ấy: “Dũng cảm thêm chút nữa đi, Manh Manh. Vì sự dũng cảm có thời hạn.”
“Dũng cảm” là một lần “hạn định tuổi trẻ”, thời hạn chỉ vỏn vẹn vài năm.
Có lẽ chúng ta đều biết mình nên dũng cảm.
Nhưng sở dĩ vẫn chần chừ là vì dũng cảm quá khó.
Tình yêu thầm lặng luôn không nói ra được, một khi nói ra, nó không còn là yêu thầm nữa.
Tại sao không nói ra được?
Vì nó gắn với quá nhiều tự ti và sợ hãi trong lòng, những lo lắng và bất đắc dĩ liên quan chặt chẽ đến tính cách, trải nghiệm trưởng thành và môi trường sống của chúng ta.
Tôi đã viết bốn câu chuyện yêu thầm ở trường Thực nghiệm, trong đó có rất nhiều thiếu niên không đủ dũng cảm bày tỏ lòng mình.
Mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Qua họ, tôi thấy được chính mình của ngày xưa và cũng tha thứ cho chính mình của ngày xưa.
Tôi hiểu dũng cảm khó thế nào, nhưng cũng hiểu thiếu dũng cảm sẽ tiếc nuối ra sao.
Có lẽ chỉ cần dũng cảm thêm một chút, câu “Tôi thích cậu” đã có thể được đối phương nghe thấy.
Hy vọng chúng ta đều nắm bắt được thời hạn của dũng cảm, lấy hết can đảm mở tấm “phiếu thưởng hạn định tuổi trẻ” này.
Cuối cùng tôi muốn nói, cảm ơn rất nhiều đến những độc giả luôn đồng hành cùng tôi.
Cảm ơn các bạn đã ghé thăm góc nhỏ bí mật trong lòng tôi, cầm một chùm sáng huỳnh quang soi rọi nó, cũng soi sáng tôi.
Cuốn sách tiếp theo tôi định viết về câu chuyện của Giang Manh và Hứa Trừng Quang.
Hẹn gặp lại các bạn trong câu chuyện tới nếu có duyên.
Mạnh Chi Vãn.