Thanh Thanh - Chương 18: Thi bóng

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Cô ấy nói, cô ấy là người luôn đối xử công bằng với tất cả.”
 
—— Nhật ký của Tạ Trạch Dương
 
Học kỳ 2 lớp 10 bắt đầu, trường tổ chức một giải bóng rổ mùa xuân cho khối lớp 10.
 
Trận đấu đầu tiên là lớp 10 - 1 đối đầu lớp 10 - 16, địa điểm được ấn định tại sân bóng rổ phía trong sân trường. Trước khi trận đấu bắt đầu, ngoài sân bóng chật kín học sinh đến xem. Tiếng còi vang lên, trận đấu diễn ra sôi nổi, trong ngoài sân bóng náo nhiệt, tiếng hò hét liên tục, không khí căng thẳng và nóng bỏng.
 
Tạ Trạch Dương vừa vào sân không lâu thì nghe hai bạn nam đứng xem bóng gần đó trò chuyện.
 
“Trận này chắc chán lắm, lớp 16 thiếu mất một chủ lực. Đinh Tuấn Minh bảo cậu ấy không vui, không đánh được.”
 
“Sao vậy?”
 
“Hôm qua tớ với cậu ấy đánh bóng với mấy anh bên trường nghề ở nhà thi đấu thành phố, rồi cậu ấy đột nhiên biết tin nữ thần của mình có người khác rồi.”
 
“Nữ thần của cậu ấy? Ai vậy?”
 
“Thẩm Băng Thanh.”
 
“Không phải chứ? Nữ thần của cậu ấy là Thẩm Băng Thanh?”
 
“Nhưng Thẩm Băng Thanh thích ai vậy? Có phải cái Ngô gì đó bên trường nghề không… anh Dương!” 
 
Bạn nam chưa nói hết câu, nhíu mày hét lớn về phía sân.
 
Tạ Trạch Dương đang dẫn bóng, bị cuộc trò chuyện của hai người làm phân tâm, vô thức mất tập trung. Một thành viên lớp 16 đột nhiên từ phía sau đâm mạnh vào cậu, cậu không kịp phòng bị ngã xuống đất, đầu gối phải đập mạnh xuống nền xi măng, cơn đau xé lòng ập đến, trán cậu lập tức đẫm mồ hôi lạnh.
 
“Không sao chứ!” 
 
Các bạn cùng lớp đang xem trận đấu ùa lên đỡ cậu, mọi người tức giận, đồng loạt quát bạn nam kia: “Đánh bóng thì đánh, cậu đâm người làm gì?”
 
Trình Dũng lo lắng hỏi: “Chảy máu rồi anh Dương! Đứng được không? Có cần tớ gọi bác sĩ trường không?”
 
“Không sao…” 
 
Cậu nheo mắt, ánh nắng gay gắt trên đầu làm cậu chóng mặt, vết máu chói mắt trên đầu gối như chảy mãi trong tầm nhìn, màu đỏ ngập trời bao phủ lấy cậu, hóa thành một đôi tay vô hình siết chặt cổ họng, khiến cậu càng thêm ngột ngạt khó thở.
 
Đột nhiên, một bóng dáng màu cam chắn trước mắt cậu, trong cơn mơ màng, dường như cậu nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ lâu: “Trạch Dương!”
 
Là ảo giác sao?
 
Nửa năm gặp lại, cô ấy chưa từng gọi cậu như vậy lần nào.
 
Hơn nữa, chẳng phải cô ấy đã có người mình thích rồi sao?
 
Nếu đã có người thích, sao còn đến quan tâm chuyện của cậu.
 
Nhưng rõ ràng cậu nghe thấy người trước mặt đang dùng giọng nói quen thuộc lo lắng nói với cậu: “Trạch Dương, cậu mau nhắm mắt lại đi!”
 
“Đừng sợ, không sao đâu…”
 
Cậu nhắm mắt làm theo, vừa khép mi, ký ức ngày xưa ùa về như sóng trào trong đầu.
 
“Trạch Dương, cậu mau nhìn xem! Bây giờ trước mắt cậu là một lâu đài pha lê siêu to, xung quanh lâu đài có thật nhiều hoa tươi, trong lâu đài có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần!”
 
“Mắt nàng công chúa này to long lanh, da trắng muốt, mặc váy công chúa siêu đẹp…”
 
“Cậu đoán xem! Nàng công chúa này tên là gì?”
 
“Nàng công chúa này tên là — Thẩm, Băng, Thanh!”
 
Hơi thở cậu dần ổn định, cảm giác ngột ngạt ở ngực và cơn đau ở chân cũng giảm bớt phần nào.
 
“Thẩm Băng Thanh, cậu đến làm gì!” 
 
Đan Nghệ Địch đột nhiên xông lên hung hăng: “Người lớp cậu đâm lớp trưởng lớp tôi, cậu còn mặt mũi đến đây!”
 
Một bạn nam lớp 16 hét lên: “Cậu bị điên à! Đã bảo lớp chúng tôi không cố ý mà!” 
 
“Thôi đi!”
 
Tiếng cãi vã xung quanh không dứt, trong tầm nhìn mờ mịt, toàn thân Tạ Trạch Dương không còn sức, đột nhiên thấy Đan Nghệ Địch ra tay đẩy Thẩm Băng Thanh ngã xuống đất.
 
Đan Nghệ Địch quát cô ấy: “Cậu tránh xa cậu ấy ra! Đồ giả tạo!” 
 
“Tớ giả tạo thế nào?” 
 
Cậu thấy cô ấy cố đứng dậy nhưng cổ tay bị Đan Nghệ Địch giữ chặt, trong lúc giằng co, cô lại ngã thêm lần nữa.
 
Tiếng ù ù bên tai vang lên, cậu nghiến răng, dùng hết sức hét: “Đan Nghệ Địch!”
 
Cậu đau đến hít vào một hơi lạnh, giọng thấp đến mức như rít qua kẽ răng: “Cậu đừng đụng vào cô ấy!”
 
“Đừng cãi nhau nữa!” 
 
Thầy thể dục nghe tiếng chạy đến: “Hai người lại đây, đưa em ấy đến phòng y tế!”
 
Trong phòng y tế, hai bạn nam đưa cậu đến đã quay lại tiếp tục thi đấu. Bác sĩ trường xử lý vết thương xong, cậu tự đứng dậy bước ra cửa, vừa đẩy cửa đã thấy Đan Nghệ Địch đứng đó.
 
Cô ta hỏi: “Cậu bôi thuốc xong rồi? Không sao chứ?” 
 
Tạ Trạch Dương không nói gì, Đan Nghệ Địch bước tới chặn đường cậu: “Tớ hỏi cậu đấy! Sao cậu không trả lời?”
 
Cậu lạnh giọng hỏi: “Cậu đẩy Thẩm Băng Thanh làm gì?” 
 
Đan Nghệ Địch ngẩn ra: “Cậu…”
 
Tạ Trạch Dương ngẩng lên nhìn thẳng cô ta, biểu cảm lạnh nhạt đến cực kỳ, lặng lẽ chờ câu trả lời của cô ta.
 
Đan Nghệ Địch đột nhiên cong môi nói: “Cậu thích cô ta đúng không, Tạ Trạch Dương.” 
 
“Hồi trước cậu bênh cô ta vì cô ta cùng lớp cậu. Giờ tớ với cậu cùng lớp, cậu vẫn bênh cô ta!”
 
“Tớ thừa nhận cô ta khá xinh, nhưng loại người không não chẳng học hành gì như cô ta, có gì đáng để cậu thích?”
 
“Hai người vốn không cùng một đường.”
 
“Cô ta thích cái thằng trường nghề kia, mới là cùng một loại với cô ta.”
 
“Hơn nữa, dù là Đinh Tuấn Minh, Hứa Trừng Quang, Giang Manh hay bất kỳ ai lớp cô ta, ai chẳng quan trọng với cô ta hơn cậu?”
 
“Cô ta có bao giờ đứng về phía cậu chưa?”
 
“Không liên quan đến cậu.” 
 
Cậu nhàn nhạt nói: “Đi xin lỗi cô ấy.”
 
Mắt Đan Nghệ Địch đỏ hoe từ chối: “Không đời nào.” 
 
“Được, vậy cậu đi với tôi tìm thầy giám thị, để thầy giải quyết.” 
 
Cậu kéo tay cô ta, lôi về phía tòa nhà dạy học.
 
“Tạ Trạch Dương!” 
 
Đan Nghệ Địch bị cậu kéo đau cổ tay, cố giằng ra, hét lên: “Tớ đi xin lỗi cô ta! Được chưa!”
 
Cậu không nói gì nữa, thả cô ta ra, tiếp tục tập tễnh bước đi.
 
Những lời Đan Nghệ Địch vừa nói vẫn vang vọng bên tai, như từng mũi kim đâm vào lòng cậu. Thực ra đôi lúc cậu cũng tự hỏi mình, Tạ Trạch Dương, người nào với cô ấy mà chẳng quan trọng hơn mày?
 
Cô ấy thích ai, muốn đi cùng ai, liên quan gì đến mày?
 
Sao nghe tin cô ấy có người thích, mày lập tức hoảng loạn mới ngã bị thương chân?
 
Mày trao một trái tim đi, đối phương lại chẳng cần, nếu mày không kịp thu lại thì nó biết đặt ở đâu?
 
Nhưng một trái tim đã trao đi, còn thu lại được sao?
 
Hình như đã không thu lại được từ lâu rồi.
 
Vết thương ở đầu gối vẫn đau dữ dội, cậu bước đi khó nhọc, nhưng vẫn không nhịn được đi đường vòng, từ cửa phụ vào tòa nhà học, khi đi qua cửa lớp 16 thì dừng lại, nhìn vào trong.
 
“Tớ đã bảo cái này không dính, dễ bung mà!” 
 
Đinh Tuấn Minh nhíu mày, cẩn thận dán băng cá nhân lên tay cô: “Có cái chống nước không dùng, cứ đòi dùng cái này, chán chết, ai nhìn tay cậu có dán hình con thỏ không chứ?”
 
Dán xong, Đinh Tuấn Minh ném giấy gói vào túi rác, bực bội: “Chiều đừng viết gì nữa, không mồ hôi ra đau chết cậu.”
 
“Tớ không hiểu nổi, bọn con trai tụi tớ đánh bóng, Tạ Trạch Dương bị thương, liên quan gì đến cậu?”
 
“Tạ Trạch Dương bị thương thì liên quan gì đến cậu? Cậu chen vào làm gì?”
 
“Ngày nào cũng chỉ biết hùa theo gây rối.”
 
Sắc mặt Đinh Tuấn Minh không tốt, liên tục mắng cô ấy, Thẩm Băng Thanh cúi đầu, không nói lời nào.
 
Đinh Tuấn Minh đột nhiên hỏi: “Thật sự ở cùng cậu ta rồi?” 
 
Thẩm Băng Thanh ngẩn ra: “Cái gì?” 
 
Cậu bực bội bổ sung: “Ngô Hạo, con trai dì Ngô của cậu.” 
 
“Không có…”
 
Cô nói: “Tớ với cậu ta chẳng có quan hệ gì.” 
 
“Vậy mà cậu ta đi khắp nơi nói cậu với cậu ta đang yêu nhau?” 
 
Đinh Tuấn Minh nghiến răng: “Được, đợi tan học, xem tớ xử cậu ta thế nào.”
 
“Thôi đi, để tớ tự đi tìm cậu ta.” 
 
Cô lên tiếng ngăn cản: “Cậu đừng đi.”
 
“Thẩm Băng Thanh.”
 
Tạ Trạch Dương còn đứng ở cửa, phát hiện Đan Nghệ Địch không biết từ lúc nào đã bước vào lớp từ phía sau cậu.
 
Đinh Tuấn Minh ngẩng lên thấy Đan Nghệ Địch, lập tức sa sầm mặt: “Cậu lại muốn làm gì?”
 
Cậu đứng chắn trước Thẩm Băng Thanh, giọng không thiện chí: “Còn dám động vào cô ấy lần nữa, cậu cứ thử xem.” 
 
“Tớ đến để xin lỗi.” 
 
Đan Nghệ Địch nói: “Hôm nay tớ nhất thời bốc đồng, tớ không nên đẩy cậu. Xin lỗi.”
 
“Không sao.” 
 
Thẩm Băng Thanh nhún vai: “Dù sao tay cậu cũng bị tớ cào rách rồi, hai ta huề.”
 
“Nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu,” 
 
Thẩm Băng Thanh tiếp tục: “Lúc đó tớ chạy tới, là vì tớ quan tâm đến bạn học.”
 
“Trong mắt tớ, bất kỳ bạn học nào lớp các cậu hay lớp tớ cũng đều như nhau. Nên thấy bạn lớp cậu bị thương, tớ cũng sẽ giúp đỡ như vậy thôi.”
 
Thẩm Băng Thanh nhìn vào mắt cô ta, nói từng câu từng chữ: “Tớ luôn đối xử công bằng với mọi người, không bao giờ chia bè kéo cánh.”
 
“Tớ khác cậu.”
 
“Còn không đi à?” 
 
Thẩm Băng Thanh liếc ra cửa: “Bạn lớp cậu còn đang đợi cậu ngoài kia kìa.”
 
Tạ Trạch Dương bất ngờ chạm phải ánh mắt cô ấy nhìn sang, lông mày khẽ động, chưa kịp phản ứng thì thấy cô ấy đã thu ánh mắt về.
 
Công bằng với mọi người.
 
Cậu khẽ nhếch môi, như tự giễu.
 
Cô ấy đối tốt với tất cả, công bằng với mọi người, với Giang Manh, Hứa Trừng Quang và Đinh Tuấn Minh thì tốt hơn một chút, vì họ thân thiết hơn, là “người quan trọng nhất” trong lòng cô ấy.
 
Từng vì ghen tị với Đinh Tuấn Minh mà cậu tự ti, giờ cậu mới bàng hoàng nhận ra, dù Đinh Tuấn Minh với cô ấy chỉ là một người bạn rất quan trọng, cậu vẫn không thể so được với Đinh Tuấn Minh.
 
Cậu không phải bạn quan trọng của cô ấy, mà chỉ là “bất kỳ bạn học nào lớp cậu” mà cô ấy có thể đối xử công bằng.
 
Trái tim truyền đến từng đợt đau nhói dày đặc, cậu khập khiễng quay người rời đi, trong lòng thầm nhủ: Tạ Trạch Dương, mày đừng cố chấp nữa.
 
Mày nên dồn tâm trí vào việc học, làm những việc quan trọng hơn với bản thân.
 
Đừng cố chấp với người không thích mày nữa.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo