Thanh Thanh - Chương 17: Tiệc chia tay

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Tôi thấy cô ấy chở một bạn nam về nhà. Họ đi cùng kiểu giày thể thao."  
 
—— Nhật ký Tạ Trạch Dương  
 
Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa kết thúc, cuối tháng mười đã đến cùng với kỳ thi giữa kỳ. Tối hôm thi xong, cô Từ thông báo với cả lớp rằng cô Lâm sẽ trở về Bắc Kinh vào tuần sau, từ mai sẽ có giáo viên Ngữ văn mới đến dạy.  
 
Tan học tối, Tạ Trạch Dương nhận được tin nhắn từ Hứa Trừng Quang, hỏi cậu có muốn cùng tổ chức một buổi tiệc chia tay cho cô Lâm không.  
 
Cậu mang laptop ra siêu thị tìm Hứa Trừng Quang, thức trắng đêm lên kế hoạch chi tiết cùng cậu ấy, viết lời dẫn và thông báo mọi người chuẩn bị quà tặng cô Lâm.  
 
Trời đã sáng lúc nào không hay. Họ ăn sáng qua loa rồi đến lớp sớm chuẩn bị. Sau khi được cô Từ đồng ý, cậu copy file PowerPoint vào máy tính, còn Hứa Trừng Quang đến văn phòng mời cô Lâm.  
 
Khi cô Lâm bước vào, cả lớp đồng loạt vỗ tay reo hò.  
 
"Mọi người ngồi yên, giữ trật tự!" 
 
Hứa Trừng Quang dẫn chương trình: "Vì cô Lâm sắp về Bắc Kinh, hôm nay chúng ta cùng tổ chức tiệc chia tay, chúc cô Lâm thuận buồm xuôi gió trên con đường học tập và sự nghiệp!"  
 
Lời Hứa Trừng Quang vừa dứt, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của các bạn học lại vang vọng khắp phòng học.
 
“Trước tiên, tớ sẽ phát cho mọi người xem một đoạn video.” 
 
Hứa Trừng Quang nói xong, mở máy tính trên bàn, vào thư mục “Đêm hội Nguyên Đán” trên server và nhấp vào một video.
 
"Chào các em, anh là Diệp Phong, cựu học sinh Trung học Thực nghiệm khóa 2012, hiện là nghiên cứu sinh năm ba Đại học Phúc Đán. Hôm nay được cô Từ mời đến chia sẻ phương pháp học tập."  
 
Hình ảnh của đàn anh Diệp Phong xuất hiện trong video, lập tức khiến cả lớp sôi nổi, các bạn học xì xào bàn tán.
 
Lâm Nhứ đứng ở một bên bục giảng, lúc này đang chăm chú nhìn màn hình, khóe mắt hơi ướt.
 
 
 
Diệp Phong cười xấu hổ: em"Hay kể một câu chuyện nhé! Không phải của anh, mà là của một đàn chị của các em."  
 
Hứa Trừng Quang tạm dừng video: "Đố mọi người đàn chị này là ai?" 
 
“Thực ra anh ấy mà, đúng là không biết phương pháp học gì đâu.” 
 
Đàn anh Diệp Phong trong video gãi đầu cười, các bạn học cũng cười theo. Mi mắt Lâm Nhứ khẽ run, cũng nở nụ cười.
 
“Hay là anh kể cho mọi người một câu chuyện nhé! Nhưng không phải chuyện của anh, mà là của một đàn chị của các em, câu chuyện của cô ấy.”
 
Hứa Trừng Quang bất ngờ tạm dừng video, cố tình gây tò mò hỏi: “Bây giờ là phần câu hỏi, xin hỏi đàn chị này là ai? Bạn nào biết thì giơ tay nhé!”
 
"Cô Lâm!" 
 
Cả lớp đồng thanh trả lời, có bạn nam thì thầm "Em gái Lâm".  
 
Hứa Trừng Quang nhấn nút phát video: “Trả lời chính xác! Bây giờ mời mọi người xem tiếp.” 
 
“Cô ấy từng tặng anh một câu nói, câu nói này đã đồng hành cùng anh nhiều năm, mang lại cho anh rất nhiều động lực nên giờ anh muốn gửi lại câu nói này cho các em.”
 
"To win the world - Hãy chiến thắng thế giới này."  
 
“Nếu không hài lòng với thế giới mà mình đang sống lúc này, hãy tự tạo ra một thế giới mới, dùng nó để đánh bại thế giới hiện tại.”
 
“Anh nói xong rồi, cảm ơn mọi người.”
 
Video kết thúc, nhưng các bạn học vẫn đắm chìm trong đó, ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn màn hình lớn.
 
Mãi đến khi có người dẫn đầu vỗ tay, mọi người mới giật mình tỉnh lại, không kìm được mà vỗ tay theo.
 
Hứa Trừng Quang đứng trước bục giảng tiếp lời: “Phát video này là để mong mọi người ghi nhớ câu nói mà đàn anh Diệp Phong gửi tặng chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể như cô Lâm và đàn anh Diệp Phong, đi làm những điều mình thực sự muốn, theo đuổi những giấc mơ tưởng chừng không thực tế. Dùng thế giới do mình tạo ra để đánh bại thế giới hiện tại.”
 
“Tiếp theo tớ tuyên bố, buổi tiệc chia tay chính thức bắt đầu!”
 
“Mọi người tích cực phát biểu đi, có gì muốn nói với cô thì có thể đứng lên nói thẳng nhé.”
 
“Cô ơi!” 
 
Một bạn nữ đứng dậy: “Em muốn ôm cô!”
 
Lâm Nhứ mỉm cười trong nước mắt, bước đến chỗ bạn ấy, dang tay ôm bạn một cái thật chặt.
 
“Cô ơi, em cũng muốn ôm!”
 
“Em cũng muốn ôm!”
 
“Cô ơi, em cũng muốn!”
 
Hứa Trừng Quang vội vàng hét lên: “Đừng tranh nhau! Giữ trật tự nào! Từng người từng người một!” 
 
Một bạn nam đột nhiên đứng dậy nói, nói xong cúi gập người thật sâu: 
 
“Cô ơi, em muốn xin lỗi cô. Có lần cô bảo em sửa bài kiểm tra ngữ văn, em quên sửa, còn lừa cô là làm mất bài."
 
"Sau đó cô đưa em tờ mới để làm lại, còn chấm lại cho em lần nữa. Em không biết lúc đó tay cô bị thương, vẫn quấn băng gạc chấm bài cho bọn em. Cô ơi, em xin lỗi!” 
 
Một bạn nam khác đứng lên nói: “Cô ơi, còn em nữa! Em không nên chép bài tập ngữ văn.” 
 
“Cô ơi, còn em! Em không nên ngủ trong giờ tự học ngữ văn…”
 
“Cô ơi, bọn em sẽ nhớ cô!”
 
“Cô ơi, có thời gian cô nhất định phải về thăm bọn em nhé!”
 
“Cô ơi, bọn em yêu cô!”
 
Các bạn học lần lượt đứng dậy từ chỗ ngồi, từng người từng người bày tỏ sự áy náy và lòng biết ơn. Lâm Nhứ chăm chú lắng nghe, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, nhận lấy giấy ăn từ bạn học gần đó, lau đi vệt nước mắt trên mặt.
 
Tạ Trạch Dương cảm thấy lòng chua xót, thấy Hứa Trừng Quang bước về bục giảng, bắt đầu tuyên bố phần tiếp theo.
 
“Tiếp theo là phần đọc thơ, tất cả các bạn đứng dậy nào!”
 
Các bạn học đồng loạt đứng lên, ngay ngắn gọn gàng.
 
“Mọi người cùng nhìn bài thơ trên màn hình lớn. Bài thơ này do lớp trưởng của chúng ta, cũng là đại diện môn ngữ văn — bạn Tạ Trạch Dương viết.”
 
Hứa Trừng Quang vẫy tay với cậu: “Lão Tạ! Cậu lên dẫn đọc đi!” 
 
Cậu bước lên bục giảng, dẫn đầu: “Ân sư như núi, một hai!”
 
“Ân sư như núi, khắc ghi trong tim…”
 
Bài thơ đọc xong, các bạn học không ngồi xuống mà cùng nhau cúi chào cô Lâm lần nữa, đồng thanh hét: “Cô ơi, cô vất vả rồi! Bọn em yêu cô!”
 
Mắt Lâm Nhứ mờ lệ, nghẹn ngào nói với họ: “Cảm ơn các em, cô cũng rất yêu các em. Mọi người ngồi xuống đi!”
 
Cậu nhường chỗ trên bục cho Lâm Nhứ: “Cô ơi, cô nói vài lời đi.” 
 
“Cảm ơn các em rất nhiều, cô thật sự… rất cảm động. Từ đầu năm học khi cầm danh sách làm quen với các em đến khi hết nửa kỳ chỉ ngắn ngủi hai tháng, nhưng đã để lại trong cô ấn tượng sâu sắc về từng người.”
 
“Cô muốn nói với các em, mỗi người trong các em đều là ngôi sao độc nhất, sẽ tỏa ra ánh sáng riêng biệt của chính mình. Vì vậy, cô hy vọng các em tiếp tục cố gắng, đón nhận một tương lai rực rỡ nhất thuộc về các em.”
 
Lâm Nhứ nói với Hứa Trừng Quang: “Xong rồi, cô nói xong rồi.” 
 
Các bạn học liên tục đáp lại:
 
“Cảm ơn cô giáo!”
 
“Cảm ơn cô giáo!”
 
“Cảm ơn cô giáo!” 
 
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phần cuối cùng, chụp ảnh tập thể và tặng quà.” 
 
Hứa Trừng Quang đến trước máy tính, đổi nền màn hình lớn thành một bức ảnh, trên ảnh có dòng chữ tiếng Anh — “To win the world.”
 
Mọi người tranh nhau chen lên trước bảng đen chụp ảnh cùng cô Lâm, rồi đặt những món quà đã chuẩn bị lên bục giảng.
 
“Tạ Trạch Dương, Hứa Trừng Quang!” 
 
Cô Từ bước lên từ hàng ghế sau: “Hai đứa giúp cô Lâm mang mấy món quà này về văn phòng nhé.”
 
Hứa Trừng Quang ôm quà, đồng thanh đáp: “Vâng ạ!” 
 
Họ đến văn phòng khối, thấy trên bàn cô Lâm đã chất đầy quà.
 
“Chắc là của lớp 16 gửi, tớ thấy của Thẩm Băng Thanh rồi.” 
 
Hứa Trừng Quang nói: “Lá thư này em ấy thức đến nửa đêm qua mới viết xong, còn quả cầu pha lê này, tối qua sau giờ tự học, em ấy chạy khắp các cửa hàng quà gần đây mới tìm được cái ưng ý. Cậu xem cô gái nhỏ trên này có giống cô Lâm không?”
 
Ánh mắt Tạ Trạch Dương dừng lại trên quả cầu pha lê trong suốt lấp lánh, khẽ “ừ” một tiếng.
 
Trên đường tan học, cậu bước ra khỏi cổng trường, để ý thấy Thẩm Băng Thanh đang ngồi trên ghế ở bến xe buýt đối diện, tựa vào bảng hiệu ngủ gà ngủ gật. Cậu bất giác nhớ đến lời Hứa Trừng Quang, tối qua cô ấy gần như thức trắng đêm.
 
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô ấy rơi xuống đất, Tạ Trạch Dương định bước tới nhặt giúp thì thấy một bạn nam mặc đồng phục trường nghề xuất hiện trước mặt cô ấy, đưa tay ra vò rối tóc cô ấy một cách mạnh bạo.
 
Thẩm Băng Thanh bị đánh thức, ngẩng đầu bực bội hỏi: “Cậu làm gì vậy!” 
 
“Điện thoại cậu rơi kìa.” 
 
Bạn nam cúi mắt ra hiệu, nhưng không nhặt lên giúp cô ấy.
 
Thẩm Băng Thanh chẳng thèm để ý cậu ta, cúi xuống nhặt điện thoại. Ánh mắt Tạ Trạch Dương theo đó nhìn xuống, nhận ra Thẩm Băng Thanh và bạn nam này đang đi cùng một đôi giày thể thao giống hệt nhau, trông rất giống kiểu giày tình nhân.
 
Bạn nam hỏi cô: “Về nhà cùng không?” 
 
Mặt Thẩm Băng Thanh vô cảm từ chối: “Không cùng được, không tiện đường.” 
 
Bạn nam nói: “Tớ vừa chơi bóng bị trật chân, không đi được. Vậy tớ gọi mẹ đến đón tớ nhé.” 
 
Thẩm Băng Thanh dừng lại một chút, hỏi cậu ta: “Xe cậu đâu?”
 
Bạn nam chỉ tay về chiếc xe đạp dựng bên đường.
 
Thẩm Băng Thanh đứng dậy nói: “Đi thôi, tớ chở cậu.” 
 
Chiếc xe khá to, nam sinh lại cao lớn, cô ấy đạp bàn đạp, đạp rất vất vả, đường đi phía trước loạng choạng ngoằn ngoèo.
 
“Thẩm Băng Thanh! Nếu cậu làm tớ ngã, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đấy!” 
 
Thẩm Băng Thanh bực bội nói: “Câm miệng đi.” 
 
Bạn nam lại hỏi: “Thẩm Băng Thanh, cậu đối tốt với tớ thế này, có phải cậu thích tớ không?” 
 
“Cậu có tin nếu cậu nói thêm một câu nữa, tớ lập tức làm cậu ngã.”
 
Tạ Trạch Dương lặng lẽ đi theo sau họ, thấy nụ cười trên mặt nam sinh, cậu ta duỗi thẳng tay giơ điện thoại lên nói với cô ấy: “Nếu cậu dám làm tớ ngã, tớ sẽ quay video làm bằng chứng ngay! Gửi cho mẹ tớ xem!”
 
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, bước chân cậu theo họ cũng vô thức nhanh hơn. Hai đôi giày thể thao trắng giống hệt nhau không ngừng đâm vào mắt cậu, móng tay cậu cắm vào lòng bàn tay, một cơn đau dâng lên từ đáy lòng.
 
Cậu vốn không cùng đường với họ, cũng không định đi theo xem họ, nhưng vẫn lo cô ấy vốn đạp xe không vững, tối qua lại không ngủ, lỡ ngã thật thì sao. Thế là cậu đi theo hướng của họ suốt chặng đường, thấy cô ấy thả bạn nam xuống giữa đường rồi thấy cô ấy dừng xe dưới khu nhà, bóng lưng khuất vào hành lang, cậu mới quay người rời đi.
 
Trong đầu cậu bất chợt hiện lên câu nói của đàn anh Diệp Phong trong video tại buổi tiệc chia tay hôm nay đã gửi tặng họ.
 
Dùng thế giới do mình tạo ra để đánh bại thế giới hiện tại.
 
Liệu có ngày nào đó, cậu thật sự thoát khỏi những gông xiềng trói buộc mình, vượt qua sự tự ti sâu thẳm trong lòng, có đủ tự tin đứng trước mặt cô ấy, thoải mái bày tỏ tình cảm của mình không?
 
Cô sẽ đợi cậu đến ngày đó chứ?
 
Ngày thu tiêu điều, cậu nhìn những chiếc lá không ngừng rơi trước mắt, cảm thấy dường như mình mãi mãi không tìm được câu trả lời.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo