Thanh Thanh - Chương 12: Gặp lại

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Hôm nay tôi đến lớp 16, đến để đưa giấy làm văn cho Giang Manh. Nhưng thực ra tôi muốn đến gặp cô ấy hơn, tôi thật sự rất nhớ cô ấy.”
 
—— Nhật ký của Tạ Trạch Dương
 
Ngày Tạ Trạch Dương đến báo danh tại trường trung học Thực Nghiệm, trời quang đãng, nắng rực rỡ.
 
Kỳ thi trung học cậu đạt vị trí thứ nhất toàn thành phố, thuận lợi được nhận vào trung học Thực Nghiệm. Khi nhận được thông báo trúng tuyển, cậu khẽ chạm vào dòng chữ vàng trên bìa, bỗng nhớ đến điều ước Thẩm Băng Thanh từng cầu cho cậu.
 
Cô ấy nói, hy vọng Tạ Dương Dương có thể thuận lợi thi đậu trung học Thực Nghiệm.
 
Cô ấy còn nói, hy vọng mọi điều ước của Tạ Dương Dương đều thành hiện thực.
 
Khi nhìn thấy tên cô ấy trên danh sách phân lớp, cậu biết, mọi điều ước của cậu đã thành sự thật.
 
Vì tất cả điều ước của cậu đều liên quan đến cô ấy, và cuối cùng cô ấy cũng trở lại thế giới của cậu.
 
Cậu được phân vào lớp 10/1, Thẩm Băng Thanh vào lớp 10/16. Giang Manh cũng thi đậu trung học Thực Nghiệm, cùng được phân vào lớp 16.
 
Nghĩ đến đây, lòng cậu không khỏi ấm áp.
 
Được ở cùng lớp với Giang Manh, chắc cô ấy sẽ rất vui.
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 họ Từ, nghe nói là một giáo viên kỳ cựu, từng dẫn dắt nhiều lớp trọng điểm khoa học tự nhiên. Ghế trong lớp được sắp xếp ngẫu nhiên, bạn cùng bàn của Tạ Trạch Dương là người đứng thứ hai toàn thành phố trong kỳ thi trung học, và cái tên của người bạn cùng bàn này cậu đã quen thuộc từ lâu.
 
Bạn cùng bàn tên Hứa Trừng Quang, chính là anh họ cùng tuổi mà Thẩm Băng Thanh hay nhắc đến — Quang Quang. Ngồi trước cậu là hai bạn, một nam một nữ, lần lượt là Trình Dũng và Phù Hân Nhã. Họ cùng lớp cấp hai với Hứa Trừng Quang, đều đến từ Nhất Trung thành phố.
 
Buổi họp lớp đầu kỳ, mọi người lên bảng giới thiệu bản thân, giáo viên chủ nhiệm nhân cơ hội chọn ban cán sự tạm thời. Nhờ kinh nghiệm từ cấp hai, cậu lại được bầu làm lớp trưởng kiêm đại diện môn ngữ văn. Hứa Trừng Quang giỏi toán, được chọn làm đại diện môn toán.
 
Tối đầu tiên khai giảng là tiết tự học ngữ văn, nghe nói giáo viên ngữ văn chính của lớp đang nghỉ đẻ, sau kỳ nghỉ Quốc khánh mới quay lại, tháng này sẽ có một giáo viên thực tập mới dạy thay.
 
Chuông vào lớp vang lên, một bóng dáng nhẹ nhàng bước vào từ cửa lớp, kèm theo tiếng xôn xao sôi nổi xung quanh, Tạ Trạch Dương ngẩng đầu khỏi đề thi.
 
“Chào các em, cô là giáo viên ngữ văn của các em.”
 
“Cô họ Lâm.”
 
Cả lớp đồng thanh chào: “Chào cô Lâm!” 
 
Lâm Nhứ mặc một chiếc váy liền kiểu cổ điển, khuôn mặt baby, ngũ quan thanh tú, mắt to, tóc mái bằng, tóc đen dài buông vai, khí chất điềm tĩnh đoan trang như nữ sinh viên thời Dân quốc.
 
Nghe nói cô ấy cũng dạy ngữ văn cho lớp 16.
 
Trước mắt Tạ Trạch Dương bỗng hiện lên một hình ảnh, trong giờ ngữ văn lớp 16, Thẩm Băng Thanh chắc chắn sẽ sáng mắt khi thấy cô, đứng dậy hét to: “Cô ơi, cô đẹp quá!”
 
Có khi còn bắn tim nữa.
 
Nghĩ đến đây, khóe môi cậu bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ.
 
“Ê, cô giáo dạy thay lớp mình trông dễ thương phết.” 
 
Trình Dũng đột nhiên ngả người ra sau, nghiêng đầu nói với Hứa Trừng Quang: “Tớ đoán cô ấy chưa tốt nghiệp đại học đâu nhỉ? Nhìn chỉ lớn hơn tụi mình vài tuổi thôi.”
 
“Người ta là nghiên cứu sinh Bắc Đại.” 
 
Hứa Trừng Quang ngẩng lên từ đề toán: “Hơn nữa là đàn chị của Thực Nghiệm chúng ta, thi đại học 647 điểm, cậu không xem bảng vinh danh tốt nghiệp à.”
 
“Trời ơi, đỉnh vậy luôn.” 
 
Trình Dũng kinh ngạc, lại hỏi: “Không đúng, Quang Quang, sao cậu biết rõ thế?”
 
Phù Hân Nhã bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu cậu giống cậu ấy, thuộc làu danh sách trúng tuyển các trường danh tiếng của Thực Nghiệm gần mười năm qua, cậu còn biết rõ hơn.”
 
Trình Dũng lắc đầu cảm thán: “Đúng là người ác.”
 
Bài tập tiết tự học ngữ văn là hoàn thành một đề thi thơ văn cổ, Lâm Nhứ phát đề xong, lãnh đạo trường đột nhiên có việc tìm cô, cô nhờ Phù Hân Nhã làm kỷ luật viên trông lớp rồi rời đi.
 
Lâm Nhứ vừa đi, Trình Dũng lập tức ném đề sang bên, xoay người gác cằm lên lưng ghế, chán nản nhìn Hứa Trừng Quang cũng bỏ đề ngữ văn qua một bên, cắm cúi làm toán.
 
“Quang Quang, người ta chán lắm.”
 
“Ngày đầu khai giảng, chẳng muốn học chút nào.”
 
“Cậu đừng học nữa, nói chuyện với người ta một lát đi.”
 
“Quang con? Quang bảo bối? Tiểu Quang Quang…”
 
“Trình Dũng.” 
 
Phù Hân Nhã không chịu nổi, đặt mạnh bút xuống, nói với Trình Dũng: “Tiết tự học mà nói chuyện trừ hai mươi điểm. Nói nữa trừ một trăm.”
 
“Không phải chứ, bao nhiêu người nói chuyện, cậu chỉ trừ điểm tớ?”
 
“Người ta nói chuyện là nhỏ giọng thảo luận bài, cậu đang làm gì? Làm nũng với Tiểu Quang Quang của cậu à?”
 
Trình Dũng tức đến nghẹn lời: “Cậu…” 
 
“Hứa Trừng Quang.” 
 
Phù Hân Nhã quay sang, nghiêm túc: “Tớ hy vọng nếu Trình Dũng còn nói chuyện với cậu, cậu trả lại cậu ấy ba chữ, ‘Quay lại đi’.”
 
“Ba chữ nhiều quá, một chữ đủ rồi.” 
 
Hứa Trừng Quang vươn vai, lười biếng ngả ra ghế, vừa đọc đề vừa xoay bút.
 
Trình Dũng tò mò, hớn hở hỏi: “Chữ gì vậy?” 
 
Hứa Trừng Quang dừng tay, lặng lẽ nhìn cậu ấy, mỉm cười làm khẩu hình: “Cút.”
 
“Hứa Trừng Quang!” 
 
Trình Dũng bật dậy định bóp cổ cậu ấy, lại bị Phù Hân Nhã trừ thêm hai mươi điểm.
 
Cuối cùng Trình Dũng ngoan ngoãn quay lại, rút đề ngữ văn ra đập lên bàn, mở bút, ngậm nắp bút miễn cưỡng viết.
 
Đúng là một đám hề.
 
Mũi bút của Tạ Trạch Dương trên đề khẽ run, khóe môi tràn ra ý cười.
 
Một lúc sau, cô Lâm trở lại lớp, đứng ở cửa lớp hỏi: “Đại diện môn ngữ văn có đây không?”
 
Cô nhìn danh sách học sinh: “Tạ Trạch Dương?”
 
Cậu đứng dậy đáp: “Cô ơi, em đây.” 
 
“Tan tiết đến văn phòng cô lấy giấy làm văn, rồi giúp cô mang sang cho đại diện lớp 16 là Giang Manh nhé.”
 
Cậu nói: “Vâng, cô.” 
 
Tạ Trạch Dương vừa ngồi xuống, Trình Dũng lại quay đầu: “Ê, lớp trưởng, đại diện ngữ văn lớp 16 là Giang Manh có phải bạn cấp hai của cậu không?”
 
“Ừ.”
 
“Tớ nghe nói cô ấy không nói được, nhưng không phải người điếc, nghe được người khác nói, thật không?”
 
Tạ Trạch Dương lại “Ừ” một tiếng.
 
Trình Dũng kinh ngạc: “Nếu ngày nào cũng không cho tớ nói, tớ nghẹn chết mất…”
 
“Chẳng cần ngày nào.” 
 
Hứa Trừng Quang vừa cắm cúi tính toán vừa châm chọc: “Một tiết tự học không cho cậu nói cũng đủ làm cậu nghẹn chết rồi.”
 
“Hứa Trừng Quang cậu!” 
 
Trình Dũng nhảy dựng lên định đánh, đối diện ánh mắt sắc lẹm của Phù Hân Nhã, lập tức rụt tay, cười cầu xin: “Đại nhân ủy viên kỷ luật, nương tay, nương tay.”
 
Giọng cô Lâm lại vang lên từ cửa lớp: “Hứa Trừng Quang.” 
 
“Có ạ!” 
 
Hứa Trừng Quang vội đặt bút, luống cuống kéo đề ngữ văn vứt sang bên đè lên che đi cuốn “Ngũ tam” toán.
 
“Tan tiết em với Tạ Trạch Dương đến văn phòng cô, lấy thêm đề học toán nhé.”
 
“Dạ được cô! Không vấn đề!” 
 
Hứa Trừng Quang nhiệt tình đáp, nói xong đỡ mép bàn chậm rãi ngồi xuống.
 
Chuông tan tiết vang, Lâm Nhứ rời lớp, Trình Dũng vui vẻ quay đầu: “Xem Quang Quang sợ kìa, thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.”
 
“Lớp trưởng, cậu không biết đâu, chiến tích huy hoàng của bạn cùng bàn cậu đấy.”
 
“Lớp 9 có lần thi tháng, toán lý hóa cậu ấy toàn điểm tối đa, kết quả ngữ văn không đạt…”
 
Trình Dũng cười lớn: “Mà buồn cười nhất là, cậu ấy có một cô em họ, lớp 8 chuyển đến lớp bọn tớ, tổng điểm thấp hơn cậu ấy gần ba trăm điểm.”
 
“Kết quả lần đó điểm ngữ văn của cô ấy còn cao hơn cậu ấy.”
 
“Ê, Quang Quang, cậu đừng nói với Thẩm Băng Thanh nhé, không thì tớ chết chắc.”
 
Mũi bút của Tạ Trạch Dương đột nhiên run lên, vô tình làm rách giấy đề.
 
Chỉ nghe thấy tên cô ấy thôi, dây thần kinh căng cứng của cậu đã dễ dàng đứt phựt. Lúc này cậu mới giật mình nhận ra, trong một ngày ngắn ngủi, lòng cậu đã loạn không biết bao nhiêu lần.
 
Cậu không muốn kìm nén nội tâm mình nữa.
 
Cậu muốn đến lớp 16.
 
Cậu muốn… gặp cô ấy.
 
Ánh mắt cậu trầm xuống, nhìn chằm chằm mũi bút dừng trên giấy, cuối cùng đặt bút xuống, đứng dậy nói với Hứa Trừng Quang: “Đi thôi, đi lấy đề.”
 
Trên đường đến văn phòng, họ đi ngang góc cầu thang, tình cờ gặp Lâm Nhứ cũng đang quay lại văn phòng.
 
Hứa Trừng Quang gọi: “Cô Lâm!” 
 
Lâm Nhứ ngẩng lên thấy họ, cười: “Đi cùng cô nhé.”
 
“Cô giáo.” 
 
Hứa Trừng Quang bất ngờ nói: “Em hỏi cô một chuyện được không?”
 
“Được chứ, chuyện gì?”
 
“Cô có quen anh Diệp Phong không?”
 
Bước chân Lâm Nhứ trên bậc thang khựng lại, như thất thần, hồi lâu không nói.
 
“Nghỉ hè em tìm anh Diệp bổ túc ngữ văn.” 
 
Hứa Trừng Quang gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Sau mới biết cô với anh ấy cùng khóa, hơi tò mò.”
 
Lâm Nhứ ngạc nhiên hỏi: “Tìm cậu ấy bổ túc ngữ văn?” 
 
“Nói nhầm nói nhầm, bổ túc toán.” 
 
Lâm Nhứ cười: “Cô nói mà, sao lại tìm cậu ấy bổ túc ngữ văn được?”
 
“Quen, trước đây bọn cô là bạn học.” 
 
Cô trả lời câu hỏi của cậu, rồi hỏi tiếp: “Trạng nguyên môn toán thi lên cấp 3 cũng cần bổ túc à?”
 
“Em cũng không muốn bổ túc đâu, mẹ em ép em học, bảo em học trước chương trình cấp ba.” 
 
Hứa Trừng Quang bất đắc dĩ nhún vai: “Em đấu với bà ấy, thua rồi.”
 
Họ đến văn phòng, Hứa Trừng Quang hỏi Lâm Nhứ: “Cô giáo, lấy đề trong tủ ngoài cửa đúng không ạ?” 
 
“Ừ.” 
 
Lâm Nhứ đáp: “Đề toán chỉ lấy của lớp 1 thôi, đừng quên mang giấy làm văn sang lớp 16 nhé.”
 
Hứa Trừng Quang ôm luôn chồng đề toán lên: “Dạ được!” 
 
Tạ Trạch Dương ôm giấy làm văn, cùng Hứa Trừng Quang đi xuống cầu thang. Đến sảnh tầng một, cậu nói với Hứa Trừng Quang: “Tớ đi đưa giấy làm văn cho lớp 16, cậu về lớp trước đi.”
 
“Không sao, tớ đợi cậu một lát.” 
 
Hứa Trừng Quang nói xong, bước đến trước bảng vinh danh tốt nghiệp ngẩng đầu xem.
 
“Được.” 
 
Tạ Trạch Dương quay người, ôm giấy làm văn đi về phía lớp 16, mỗi bước gần hơn, nhịp tim càng đập mạnh không kiểm soát.
 
Lớp 16.
 
Thẩm Băng Thanh.
 
Cậu không biết “quả cam nhỏ” đó có cao lên không, có còn thích ăn kẹo cam nữa không.
 
Giờ cô ấy đang làm gì?
 
Đang ngủ sao?
 
Hay đang làm bài tập?
 
Hay đang nói chuyện với bạn?
 
Vô số câu hỏi tò mò chất đầy trong ngực, cậu ôm giấy làm văn đứng trước cửa lớp 16, tay mỏi nhừ, lòng bàn tay bị mép giấy hằn đỏ. Một cảm giác căng thẳng khó tả lan khắp người, cậu hít sâu một hơi.
 
Cậu đặt giấy làm văn lên bàn phụ đạo ở hành lang, định tìm bạn nào gọi Giang Manh ra thì bất ngờ nghe thấy hai giọng nữ không xa vang lên bên tai.
 
Một trong hai giọng nói quen thuộc đến chói tai.
 
“Ê, tớ nghe nói Phương Chấn Minh, cái tên trước đây hay quấy rầy cậu, tỏ tình bị cậu từ chối ấy, kỳ nghỉ hè lại đến cổng khu nhà cậu chặn cậu!”
 
“Rồi Đinh Tuấn Minh bảo với cậu ta, nếu còn dám xuất hiện, Đinh Tuấn Minh thấy lần nào đánh lần đó!”
 
“Sao cậu biết?”
 
Cô bạn nói: “Hứa Trừng Quang kể bọn tớ.”
 
Thẩm Băng Thanh cạn lời: “Đúng là đồ đáng ghét!”
 
Cô bạn kia lại phấn khích hét lên: “Thanh Thanh, cậu đỏ mặt rồi! Cậu xấu hổ đúng không!”
 
“Tớ xấu hổ á?” 
 
Cô phủ nhận: “Tớ nóng thôi!”
 
“Cậu xấu hổ thật mà!”
 
“Tớ không có!”
 
“Tớ không tin cậu không thích Đinh Tuấn Minh đâu! Tiểu Minh tốt thế nào chứ! Đẹp trai, thanh mai trúc mã với cậu, lại manly, lúc nào cũng đặt cậu lên đầu bảo vệ… hu hu hu…”
 
“Quách Tuyết Dao, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à?”
 
Hai người đẩy qua đẩy lại, Thẩm Băng Thanh mất thăng bằng, lảo đảo ngã về sau, đâm sầm vào lòng người phía sau. Tạ Trạch Dương cứng người trong thoáng chốc, nhận ra Thẩm Băng Thanh quay đầu thấy cậu thì ngây ra, rồi nhanh như chạm phải điện, bật dậy kéo giãn khoảng cách với cậu.
 
Xa nhau tròn hai năm, đây là lần đầu họ gặp lại.
 
Ánh nắng nghiêng chiếu sáng đường nét tóc cô, cô vẫn buộc tóc tròn, đeo kẹp tóc hình cam nhỏ, da trắng, mắt trong veo linh động, cười lên lộ lúm đồng tiền nhạt như phát sáng.
 
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cậu đã cảm nhận được sự yên tâm đã lâu không có. Như thể mọi cảnh vật từng mất đi sức sống được tái sinh, cuộc sống của cậu cuối cùng lại có màu sắc, trở nên rực rỡ sinh động.
 
Cuối cùng.
 
Cuối cùng cô cũng trở lại bên cậu.
 
“Chào!” 
 
Quách Tuyết Dao chú ý đến cậu, má ửng hồng, ngượng ngùng chào: “Cậu là Tạ Trạch Dương đúng không!”
 
“Trạng nguyên thi lên cấp 3 thành phố… trước đây tớ hay nghe nói về cậu! Cậu giỏi lắm… ừm, tớ là Quách Tuyết Dao.” 
 
Cô ấy nhiệt tình bắt chuyện, lại hỏi cậu: “Cậu đến lớp bọn tớ tìm ai à?”
 
“Chào cậu.” 
 
Cậu thu lại ánh mắt trên người cô ấy, trả lời Quách Tuyết Dao: “Tớ tìm Giang Manh.”
 
“Manh Manh bảo bối! Có người tìm!” 
 
Chưa kịp để Quách Tuyết Dao trả lời, Thẩm Băng Thanh đã hét to vào lớp, sau đó mặt vô cảm lướt qua vai cậu bước vào lớp.
 
Tạ Trạch Dương ngẩn người quay lại, muốn nói gì đó nhưng môi chỉ mấp máy, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng cô ấy. Cậu thấy Giang Manh đang đứng trước chỗ ngồi cau mày, bên phải là tường, bên trái là Đinh Tuấn Minh ngủ say như chết. Giang Manh đẩy Đinh Tuấn Minh mấy lần, vẫn không gọi dậy nổi.
 
Thẩm Băng Thanh đi đến chỗ Đinh Tuấn Minh, ghé sát tai cậu ta hét: “Kiểm tra bài tập toán rồi!”
 
Đinh Tuấn Minh giật mình tỉnh giấc: “Bài tập toán? Cậu viết chưa! Mau cho tớ chép với!”
 
Thẩm Băng Thanh lườm một cái: “Cậu mau dậy cho tớ!”
 
“Manh Manh đợi cậu bao lâu rồi? Mau nhường chỗ!”
 
Đinh Tuấn Minh bực bội nói: “Không đúng, gọi người thì gọi, cậu lấy bài tập ra dọa tớ làm gì?” 
 
“Lại đây, để tớ xem bài tập toán cậu viết chưa, giờ tớ mang bài cậu nộp cho cô chủ nhiệm luôn…” 
 
Đinh Tuấn Minh đứng dậy, định lấy vở trong ngăn bàn của Thẩm Băng Thanh, bỗng nhận ra cô ấy cứ mím môi, tâm trạng không tốt, động tác trên tay dừng lại.
 
“Sao vậy? Ai chọc cậu à?”
 
“Không có gì.”
 
Tạ Trạch Dương nhìn đến ngẩn ngơ, không để ý Giang Manh đã đứng trước mặt cậu.
 
Giang Manh đưa tay quơ quơ trước mắt cậu.
 
“Giấy làm văn lớp cậu đây.” 
 
Cậu tỉnh lại, đưa xấp giấy trên bàn phụ đạo cho cô ấy.
 
Giang Manh nhận giấy, một cơn gió từ ngoài thổi qua, vài tờ trên cùng rơi xuống, lộ ra mấy tờ đề toán lẫn trong đó.
 
“Sao lại lẫn đề toán?” 
 
Tạ Trạch Dương thắc mắc, nhặt giấy rơi dưới đất cùng cô ấy, nói: “Cậu đợi tớ chút, tớ sắp xếp lại rồi đưa cậu.”
 
Cậu đặt giấy lên bàn phụ đạo, cúi xuống cẩn thận tách từng tờ đề toán lẫn vào ra.
 
Khi sắp xếp xong ngẩng lên, cậu thấy Giang Manh đang nhìn về phía bảng vinh danh ở sảnh lớn mà thất thần. Theo ánh mắt cô ấy, cậu nhìn thấy Hứa Trừng Quang đang ôm chồng đề toán, ngẩng đầu chăm chú nghiên cứu thứ hạng trên bảng vinh danh.
 
Cậu gọi cô: “Giang Manh?” 
 
Giang Manh vội tỉnh lại, thu tầm mắt, nhận giấy làm văn từ tay cậu, ngượng ngùng cười.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo