Thanh Thanh - Chương 11: Nhớ nhung

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Thẩm Băng Thanh, tớ rất nhớ cậu. Ngay cả tớ cũng không biết tớ sẽ nhớ cậu đến vậy.”
 
—— Nhật ký của Tạ Trạch Dương
 
Sau khi Thẩm Băng Thanh chuyển trường, Tạ Trạch Dương nhận ra mình đã đánh giá hơi thấp khái niệm “hai năm” này.
 
Cậu từng nghĩ, họ chỉ xa nhau có hai năm thôi.
 
Dù sao cô ấy cũng nói, hai năm sau, cô ấy sẽ học ở Thực Nghiệm thành phố.
 
Nhưng giờ cậu bỗng phát hiện, hai năm là bảy trăm ba mươi ngày. Bảy trăm ba mươi ngày, hơn ba nghìn tiết học, hơn ba nghìn giờ nghỉ giữa giờ, gần một nghìn lần đi học và tan học.
 
Kể từ ngày đó, tiếng “Trạch Dương” ồn ào bên tai cậu mỗi ngày, cậu không còn được nghe nữa dù chỉ một khắc.
 
Kỳ thi thử đầu tiên năm lớp 9, lần đầu tiên cậu trượt thảm hại, tụt khỏi top mười toàn khối. Sau khi lấy bảng điểm từ văn phòng giáo viên chủ nhiệm, mấy bạn nam trong lớp vây quanh bàn cậu, nhìn thứ hạng của cậu với vẻ mặt kinh ngạc.
 
“Sao vậy lớp trưởng? Giờ không còn Thẩm Băng Thanh làm ồn cậu mỗi ngày nữa, sao cậu lại trượt thế này?”
 
“Phải giữ vững nhé lớp trưởng! Trường mình trông cậy vào cậu để lấy vị trí nhất, thi đậu Thực Nghiệm thành phố đấy!”
 
“Đúng vậy, đừng thấy giờ họ thi tốt hơn cậu mà lo, thực ra chẳng ai ‘cày cuốc’ hơn cậu đâu!”
 
“Cậu là vua ‘cày cuốc’ mà!”
 
Tim Tạ Trạch Dương khẽ run, cậu gật đầu: “Ừ.”
 
Lại đến Ngày của Mẹ, trên đường tan học về nhà, cậu thấy một cô bé buộc tóc hai bím đứng bán hoa trước cửa tiệm hoa ven đường.
 
Cô bé hỏi: “Anh ơi, mua hoa không?”
 
Cậu dừng bước, cúi xuống hỏi: “Còn bao nhiêu bông chưa bán hết?”
 
Cô bé đếm trên tay rồi nói: “Còn… bảy bông.” 
 
Tạ Trạch Dương cười, vừa trả tiền vừa nói với cô bé: “Được, bán hết cho anh đi, về nhà sớm nhé.” 
 
Cậu cúi đầu nhìn bó cẩm chướng trong tay, bỗng nhớ đến câu hỏi Thẩm Băng Thanh từng hỏi trước khi đi.
 
Cô hỏi: “Cậu sẽ nhớ tớ phải không?”
 
Sẽ nhớ cô ấy phải không?
 
Trong lớp không còn Thẩm Băng Thanh, hành lang không còn Thẩm Băng Thanh, đường tan học cũng không còn Thẩm Băng Thanh. Cả huyện này, nơi đâu cũng không còn cô ấy, nên những cảnh vật từng sống động giờ như mất đi sức sống, biến thành những vỏ rỗng vô nghĩa.
 
Cảm giác này chính là nhớ nhung sao?
 
Về đến nhà, cậu cắm bó cẩm chướng vào bình thủy tinh trên bàn trà phòng khách, nghe thấy tiếng ho của mẹ vọng ra từ trong phòng.
 
Dạo trước thời tiết đột ngột lạnh, cộng thêm làm việc quá sức, mẹ bị sốt cao nhiễm viêm phổi, nhưng vì tiếc tiền, cứ uống thuốc cầm cự, nhất quyết không chịu đi viện. Cậu rót cốc nước ấm, bước vào phòng đưa cho mẹ, khẽ nói: “Mai con đưa mẹ đi viện khám nhé, đừng trì hoãn nữa.”
 
Mẹ nói: “Được.” 
 
“Kết quả thi thử có rồi à?” 
 
Mẹ nhìn cậu, dò hỏi: “Thi không tốt?”
 
Cậu cúi đầu thừa nhận: “Vâng.” 
 
“Lại đây, ngồi cạnh mẹ chút.” 
 
Mẹ ngồi dậy kéo tay cậu ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng dịu dàng hỏi: “Dương Dương, nói thật với mẹ, có phải con thật sự rất muốn vào trung học Thực Nghiệm không?”
 
Cậu không nói gì, mắt cay xè, lòng đau nhói.
 
“Không sao, nếu con thật sự muốn vào Thực Nghiệm thành phố, dù phải học ké, mẹ cũng sẽ cố gắng kiếm tiền cho con đi.”
 
“Đừng tạo áp lực quá lớn.”
 
Mẹ nói xong, xuống giường đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thể thao mới mua: “Lại đây, xem hôm nay mẹ đi dạo mua cho con bộ quần áo mới này, mau mặc thử xem!”
 
“Sao lại mua quần áo cho con nữa?” 
 
Cậu vô thức nhìn nhãn giá, rất đắt.
 
“Chẳng phải trước đây mẹ kể với con, có một cô bé ở thành phố hay đặt giày ở chỗ mẹ sao? Gần đây giày bán được nhiều, mẹ vui, muốn sửa soạn cho con trai mẹ thật đẹp!”
 
Cậu nói: “Trường yêu cầu mặc đồng phục, mẹ mua quần áo cho con, con cũng chẳng mặc được. Mẹ mua cho mình vài bộ đi.” 
 
“Thì để dành cuối tuần với kỳ nghỉ đông hè mặc!” 
 
Mẹ nói, rồi hỏi: “Đúng rồi, đôi giày trước đây con bảo mẹ đưa cho, nói là để tặng bạn cùng lớp, cuối cùng có tặng không? Cô ấy có thích không?”
 
“Không ạ.” 
 
Cậu lẩm bẩm: “Cô ấy có đôi giày tốt hơn, người khác tặng cô ấy.”
 
“Cô ấy chắc… không muốn đôi giày đó đâu.”
 
“Con này! Người ta có giày khác hay không với việc con có tặng hay không là một chuyện sao?” 
 
“Với lại, còn chưa tặng giày mà, sao con đã dám chắc người ta thích hay không?”
 
“Mẹ còn không hiểu con sao? Nếu cô ấy là đứa ham hư vinh thật, chắc con cũng chẳng muốn làm bạn, còn nghĩ đến chuyện tặng quà cho người ta.”
 
Mẹ dặn: “Lần sau gặp, nhớ tặng đôi giày cho người ta!” 
 
Cậu đồng ý: “Vâng.” 
 
Ăn tối xong, Tạ Trạch Dương về bàn học bật đèn bàn, mở đề thi ra chuẩn bị viết phân tích. Cậu đưa tay lấy tập giấy nháp trên giá sách, bỗng chú ý đến hộp quà màu cam đặt trên cùng, lấy xuống, mở ra lấy khung ảnh bên trong.
 
“Chúc mừng sinh nhật nhé, bạn Trạch Dương!”
 
“Tặng cho nhà vật lý học xuất sắc nhất tương lai, kỹ sư Tạ Dương Dương!”
 
“Giấc mơ ban đầu, nhất định sẽ đạt được.”
 
“Tớ hy vọng Trạch Dương có thể thuận lợi thi đậu trung học Thực Nghiệm.”
 
“Điều ước thứ ba của tớ là hy vọng mọi điều ước của Tạ Dương Dương đều thành hiện thực.”
 
Ngón tay cậu khẽ chạm vào mặt kính lạnh lẽo, trong thoáng chốc, cậu như nhìn thấy qua nó hình ảnh “quả cam nhỏ” luôn mặc áo khoác cam, nhảy nhót chạy theo cậu.
 
Thẩm Băng Thanh.
 
Không biết cậu ngẩn ngơ nhìn khung ảnh bao lâu, cậu chậm rãi cầm bút, vô thức viết tên cô ấy lên giấy nháp.
 
“Thẩm Băng Thanh.”
 
Ánh mắt cậu dừng lại, rồi viết thêm một câu phía sau.
 
“Tớ rất nhớ cậu.”
 
Thẩm Băng Thanh, tớ rất nhớ cậu.
 
Ngay cả tớ cũng không biết tớ sẽ nhớ cậu đến vậy.
 
Còn cậu thì sao?
 
Có bạn thân từ nhỏ bên cạnh, chắc cậu vui lắm đúng không.
 
Cậu còn… nhớ đến tớ không?
 
Cậu lặng lẽ nhìn câu hỏi cuối cùng mình viết, đến khi khóe mắt cay xót không chịu nổi mới xé tờ giấy đó ra đặt sang một bên, bắt đầu viết phân tích đề thi trên tập giấy nháp.
 
Từ khi lên lớp 9, giáo viên ngữ văn sẽ gửi những bài văn điểm tối đa trong mỗi kỳ thi cho cán bộ nghiên cứu giáo dục thành phố. Các cán bộ sẽ biên tập những bài văn này vào một cuốn “Tuyển tập tác phẩm xuất sắc của học sinh trung học”.
 
Nghe nói trước đây chị Lâm Nhứ ở trường cậu từng đăng bài văn trên tuyển tập này, sau đó chị ấy vào trung học Thực Nghiệm học cấp ba. Chị Diệp Tiêu cùng khu với cậu cũng từng có bài đăng trên đó khi chị ấy ấy đỗ Thực Nghiệm với thành tích đứng nhất toàn thành phố.
 
Trước kỳ thi trung học, bài văn cậu viết trong kỳ thi thử được chọn đăng trên tuyển tập. Khi biết tin, cậu bỗng nhớ đến lời giáo viên ngữ văn từng nói, giáo viên ở Nhất Trung thành phố rất thích cho học sinh chép lại các bài văn điểm tối đa trong tuyển tập.
 
Thế là cậu bắt đầu không kìm được mà nghĩ, liệu Thẩm Băng Thanh có thấy tên cậu trong tuyển tập không.
 
Nếu thấy được, liệu có nghĩa là cô ấy sẽ không quên cậu quá nhanh.
 
Cậu sợ cô ấy sẽ quên cậu.
 
“Lớp trưởng, cậu đoán tớ thấy tên ai trong tuyển tập này không?”
 
“Thẩm Băng Thanh!”
 
“Lúc đầu tớ shock luôn, nhưng nhìn tiêu đề là chuyên mục hội họa.”
 
Bạn cùng bàn đưa cuốn tuyển tập vừa phát cho cậu: “Cậu đừng nói, cô ấy vẽ đẹp thật, cho cậu xem này!” 
 
Cậu nhận lấy, lập tức thấy ngay bức tranh dầu màu rực rỡ in ở đầu trang. Trong tranh có bốn người, bên dưới mỗi người ghi chú bằng phiên âm: “Guangguang, Xiaoming, Mengmeng, Wu Ayi.”
 
Quang Quang, Tiểu Minh, Manh Manh, dì Ngô.
 
Tiêu đề bức tranh là “Những người quan trọng nhất”.
 
Những người quan trọng nhất trong lòng cô ấy, chỉ có họ.
 
Không có ai khác.
 
Vì thành tích thi thử dao động quá lớn, giờ thể dục, cậu bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng nói chuyện. Cùng bị gọi còn có Giang Manh, người gần đây thành tích cũng không ổn định.
 
Trên đường từ văn phòng về lớp cùng Giang Manh, cậu hỏi cô ấy định thi trường cấp ba nào.
 
Giang Manh im lặng một lúc, dùng tay ra dấu bốn chữb“trung học Thực Nghiệm”.
 
Cô hỏi: “Còn cậu?” 
 
Sau khi im lặng hồi lâu, cậu nhếch môi: “Giống cậu.”
 
“Vậy chúng ta cùng cố lên.” 
 
Cô ấy cười, ra dấu “cố lên” với cậu.
 
Cậu nói: “Được.” 
 
Vào lớp, cậu lại lên tiếng hỏi cô ấy: “Tớ hỏi cậu một chuyện được không?” 
 
Giang Manh ra hiệu cậu cứ hỏi.
 
Cậu nói: 
 
“Tớ đọc bài văn lần này của cậu đăng trên tuyển tập.”
 
“Cậu viết, có những cảm xúc thoáng qua nhưng không uổng phí kiếp này. Còn có những người, gặp nhau chính là đoàn tụ.” 
 
Giang Manh nghe xong dừng lại một chút, lấy từ chỗ ngồi một tờ giấy ghi chú và một cây bút.
 
“Tớ nghĩ, đôi khi là như vậy.” 
 
Cô viết: “Ví dụ như một khoảnh khắc nào đó, cậu gặp một người, người ấy dẫn cậu bước vào một thế giới hoàn toàn mới.”
 
“Từ khoảnh khắc đó, cậu phát hiện cuộc đời cậu bỗng nhiên có một ánh sáng rực rỡ mới mẻ.”
 
“Dù sau này cậu không gặp lại người ấy, thậm chí người ấy không nhớ cậu, cũng không sao.”
 
“Vì cậu tin rằng, ở điểm giao nhau của hai thế giới, các cậu nhất định sẽ gặp lại.”
 
Tạ Trạch Dương lặng lẽ nhìn, hơi thất thần.
 
Cậu nói: “Hình như tớ hiểu ra nhiều điều rồi, cảm ơn cậu.” 
 
“Không có gì.” 
 
Giang Manh cười với cậu rồi bước lên bục giảng, cầm phấn bắt đầu viết “Câu nói hàng ngày” lên bảng.
 
“Trong tôi có một mùa hè bất khả chiến bại.”
 
Tạ Trạch Dương ngẩng đầu nhìn câu cô ấy viết, bỗng thấy quen quen. Về chỗ ngồi, cậu mở cuốn tuyển tập, chú ý đến phần dưới bài văn của Giang Manh là một chuyên mục giới thiệu câu nói truyền cảm hứng.
 
Nội dung chuyên mục đập vào mắt cậu.
 
“Trong tôi có một mùa hè bất khả chiến bại.”
 
Trích từ: “Tập mùa hè” của Camus
 
Người giới thiệu: Hứa Trừng Quang, lớp 9/7, trường Nhất Trung thành phố Y
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo