Chương 1
Kiếp trước, khi tan ca về nhà, cô bạn thân phát hiện trong tủ có một người đàn ông.
Tôi bảo cô ấy báo cảnh sát, nhưng lòng thánh mẫu của cô lại trỗi dậy.
“Cậu ta mới chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi thôi, cho cậu ta một cơ hội đi!”
Tôi vẫn kiên quyết báo cảnh sát, kết quả là người đàn ông ấy hận thấu xương.
Nửa đêm, hắn lén lút đột nhập vào nhà tôi, biến tôi thành một cái x/á/c n..á/t bươm, bị chó hoang x/é x/á/c.
Sau đó, tôi chỉ có thể nhìn bạn trai ôm bạn thân mình với vẻ lo lắng:
“Bảo bối, không trách em, chỉ là em quá lương thiện thôi!”
Được sống lại một lần nữa, tôi trở về đúng ngày bạn thân phát hiện người đàn ông đó.
“Thi Thi, bảo vệ vừa phát hiện trong tủ nhà mình có một gã đàn ông! Tớ sợ quá!”
Khóe môi tôi cong lên đầy ý cười:
“Đó chỉ là một đứa trẻ thôi, cậu có thể dùng tình yêu để cảm hóa hắn! Chẳng lẽ cậu còn định báo cảnh sát sao? Hắn mới chỉ là một đứa trẻ mà!”
1
Bạn thân bị lời nói của tôi làm cho thoáng chốc không biết phải đáp thế nào.
Cô ta mấp máy môi, muốn nói gì đó.
Cô ta theo bản năng cảm thấy phản ứng của tôi không nên là như vậy.
Phải rồi, kiếp trước tôi đúng là một con heo ngu ngốc.
Tôi coi bạn thân – Lưu Thanh Thanh – là tri kỷ.
Mỗi lần cô ta bị người khác làm khó, bắt nạt, tôi đều đứng ra bênh vực.
Rồi lần nào cô ta cũng sẽ đóng vai người rộng lượng, nhẹ nhàng nói với kẻ bắt nạt:
“Không sao, tôi tha thứ cho cậu, tôi chưa từng trách cậu .”
Thế nên lần nào tôi cũng rơi vào tình cảnh khó xử, bị cả hai bên ghét bỏ.
Kiếp trước, tôi nghĩ rằng bạn thân mình quá hiền lành, bao dung đến mức tôi hận sắt không thành thép.
Nhưng kiếp này tôi đã hiểu, cô ta đâu phải hiền lành, mà chỉ là một kẻ ích kỷ khoác lên mình lớp vỏ thánh mẫu.
Nghĩ lại lần trước, khi tôi kiên quyết đòi cô ta báo cảnh sát, đưa gã đàn ông lạ kia vào đồn, cô ta lại làm ra vẻ khó xử, khuyên nhủ:
“Đừng vậy mà, cậu ta mới 20 tuổi thôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, mình nên cho cậu ta một cơ hội.”
Tôi đã cố gắng phân tích rõ ràng cho cô ta nghe.
“Đây là một kẻ khủng bố có ý định phạm tội, nào phải trẻ con gì!”
“Cậu không thấy trong tay hắn còn có dây thừng và giẻ lau sao? Nếu bảo vệ không phát hiện kịp, chẳng phải cậu đã gặp chuyện rồi à?”
“Tha cho hắn chỉ khiến một người vô tội khác phải gặp họa thôi!”
Dù tôi nói thế nào, gương mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ không đành lòng.
Còn gã đàn ông đang bị bảo vệ giữ chặt kia, từ đó cũng sinh lòng oán hận với tôi.
Hắn lén thăm dò, đột nhập vào nhà tôi, ẩn dưới gầm giường, tàn nhẫn g/i/ế/t hại tôi.
Còn Lưu Thanh Thanh thì sao?
Trước mặt cư dân mạng, cô ta nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, rồi quay đầu lao ngay vào vòng tay bạn trai tôi.
Đến lúc c/h/ế/t, tôi mới biết thì ra mình luôn bị cắm sừng.
Nghĩ đến đây, tôi hận không thể lăng trì ba kẻ đó thành trăm mảnh!
Mà hiện tại, không có tôi làm nền, Lưu Thanh Thanh cũng khó lòng dựng nên nhân cách cao thượng.
Bảo vệ đứng bên cạnh hỏi có cần báo cảnh sát không.
Lưu Thanh Thanh mặt trắng bệch, liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn sang gã đàn ông kia.
“Nhưng… hắn có quay lại gây chuyện nữa không?”
Ánh mắt cô ta hướng về phía tôi, như thể đang mong tôi sẽ nói ra câu “báo cảnh sát”.
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Tôi nào quên tên bi/ế/n th/á/i đó vẫn còn ở đây, nói nhiều chỉ dễ để lộ sơ hở.
Lưu Thanh Thanh cắn răng, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Hay là thôi đi! Tôi tin hắn chỉ nhất thời nghĩ quẩn thôi. Hắn mới 20 tuổi, chắc chắn vẫn còn một tương lai tươi sáng hơn!”
Đến bảo vệ cũng phải cạn lời.
Còn tôi thì lại thấy khóe miệng gã đàn ông dưới vành mũ lưỡi trai hơi nhếch lên.
Tôi muốn biết, kiếp này không còn tôi đứng ra chịu thay, liệu Lưu Thanh Thanh còn có thể bình yên vô sự hay không!