Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Gió trên sân thượng quá lớn, thổi vào mắt tôi khiến mắt tôi cay xè.
Điện thoại vẫn đang phát đoạn giọng nói của mẹ tôi:
“Con yêu, sinh nhật vui vẻ, mẹ rất khó xử khi để con phải đón sinh nhật một mình.”
“Nhưng con cũng biết đấy, chú của con tính tình không được tốt, nếu mẹ để con đến thì chú ấy sẽ không vui.”
“Con có thể hiểu cho mẹ, đúng không?”
Tôi muốn nói, con không hiểu.
Không hiểu tại sao lúc trước họ lại ly hôn.
Và tại sao nói yêu tôi, nhưng lại đều không muốn nuôi tôi.
Không hiểu tại sao vào ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, ba lại nhất quyết đưa đứa con trai nhỏ của ông ấy đi du lịch ở nơi khác.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhớ lại những lời ba đã nói với tôi trước khi ông ấy đi vào buổi sáng:
"Vé máy bay ba đã đặt trước nửa tháng rồi, giờ mà hủy thì lại mất phí thủ tục.
Con nghe lời chút, đợi ba về nhất định ba sẽ tổ chức sinh nhật bù cho con.”
Tôi đột nhiên muốn cười.
Tôi cười, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
Tôi đưa tay lên lau khóe mắt.
Thôi vậy!
Đời này, cứ thế này đi!
Nửa bàn chân của tôi bước ra khỏi mép sân thượng, tôi giang hai tay ra, tưởng tượng mình đang được tự do và giải thoát.
“Meo ~”
Một tiếng mèo kêu kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
Ngay sau đó, một thanh âm kỳ lạ vang lên từ phía sau: “Con người, bạn cũng bị vứt bỏ sao?
Nếu không vui thì có thể nói với mèo. Mèo có thể ôm bạn một cái, chỉ cần một hộp pate thôi.”
Giọng nói này như của một bạn nhỏ năm, sáu tuổi.
Tôi quay đầu lại.
Nhưng lại thấy một con mèo tam thể đang giơ cái chân của nó lên với tôi.
"Không được sao?
Vậy... một cây lạp xưởng cũng được.”
Tôi bị điên rồi, hay tôi đã chết rồi?
Tôi lại nghe thấy một con mèo đang nói chuyện với tôi.
Con mèo tam thể thấy tôi không để ý đến nó, nó buồn bã cúi đầu, giọng nói cũng ngày càng nhỏ lại.
“Nếu không có gì thì cũng không sao, mèo có thể ra ngoài bắt chuột.”
Nhưng cái bụng của nó lại không biết điều mà kêu ọc ọc.
Bây giờ là âm hai mấy độ, tuyết gần như ngập đến mắt cá chân.
Tôi chỉ đứng hơn mười phút, tay đã cứng đờ vì lạnh.
Lúc này làm gì có con chuột nào chạy ra ngoài chờ nó bắt chứ?
Tôi suy nghĩ một lát, rồi bước xuống khỏi sân thượng:
“Mèo con, chị không có pate và lạp xưởng.
Nhưng chị có một cái bánh kem, em ăn không?”