Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 2: Bọn ta đang nhìn ngươi
“Là… Quỷ sao?”
Cơn mưa lạnh lẽo xối mạnh lên cửa sổ, lòng của hai người họ như ánh đèn dầu, chập chờn bất định.
“Tôi… Tôi không biết nữa.” Người phụ nữ nuốt nước bọt: “Có cần phải báo cho chấp pháp viên biết không?”
“Bà điên rồi!”
Nghe thấy ba chữ chấp pháp viên, người đàn ông bị dọa sợ cuối cùng cũng khôi phục chút lý trí.
“Nếu để chấp pháp viên nhúng tay vào thì chuyện chúng ta làm chắc chắn sẽ bại lộ… Nhất định không được!”
“Vậy… Phải làm gì với nó đây?”
Người phụ nữ dừng lại một lát rồi nói: “Ông nói xem… Liệu có phải là tai ương bám lên người A Linh không?”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, lần nữa im lặng.
Lát sau, người đàn ông giống như quyết tâm, lấy từ cửa xuống một cái áo mưa màu đen, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ông tính đi đâu vậy?”
“Tới chỗ chúng ta chôn xác!”
“Bây giờ? Đi làm gì?”
“Kiểm chứng.” Nước mưa xối lên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, ông ta khàn giọng nói: “Không cần biết thứ trong phòng là gì… Nó chắc chắn không thể nào là A Linh! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy thi thể của nó.”
“Tôi đi chung với ông!”
Không ai muốn ra ngoài vào lúc mưa giông như thế này, nhưng so với việc ở cùng phòng với thứ không biết là gì đang ngủ say trong phòng ngủ kia thì người phụ nữ thà đi ra ngoài còn hơn.
Trong cơn mưa lớn, hai bóng người mặc áo mưa vội vã rời đi.
…
Phòng ngủ.
Trần Linh đang chìm vào giấc ngủ say, lông mi bất ngờ run nhè nhẹ, dường như đang gặp ác mộng.
Trong lúc mơ ngủ, ý thức của hắn liên tục rơi xuống, giống như rơi vào một hang động không đáy. Không biết qua bao lâu, hắn đáp xuống một phần đất cứng, cuối cùng cơ thể cũng dừng lại.
Cạch… Cạch… Cạch… Cạch…
Tiếng máy móc cứng ngắc vang lên, ngay sau đó một chùm sáng như thanh kiếm xé rách bóng tối, tụ lại trên bóng người áo đỏ.
Trần Linh theo bản năng dùng tay che mắt lại.
“Nơi này là… Đâu?”
Ý thức hỗn loạn của Trần Linh từ từ tỉnh táo lại, mãi đến khi hắn dần thích nghi với ánh sáng mạnh mẽ này thì hắn mới hoang mang quan sát xung quanh.
Bên trong phạm vi của chùm sáng, hắn chỉ có thể thấy bản thân mặc một bộ hí bào màu đỏ, dưới chân hắn là một sàn nhà gỗ cũ kỹ, sau lưng là một tấm màn che màu đen được một chùm sáng chiếu sáng một góc… Bên ngoài chùm sáng là bóng tối vô tận không thấy bờ.
Thấy cảnh tượng này Trần Linh sững người.
Hắn giống như nghĩ đến gì đó, nheo mắt lại nhìn lên đầu. Chùm sáng soi rọi hắn phát ra từ những chiếc đèn chiếu được cố định trên giá thép.
“Sân khấu?”
Là một biên đạo đang làm việc ở nhà hát, Trần Linh cực kỳ quen với sân khấu. Kiếp trước hắn chết do bị đèn rơi trúng đầu, lúc đó hắn chỉ chăm chú suy nghĩ đến vị trí trên sân khấu. Sự hiểu biết và thấu hiểu của hắn về sân khấu thậm chí vượt xa những diễn viên kia.
Cho nên lúc này phản ứng đầu tiên của hắn chính là hắn đã xuyên không trở về.
Không đúng…
Kiếp trước đèn sân khấu ở nhà hát hắn làm việc xịn hơn cái này nhiều, màn che cũng không phải màu đen, mặt sàn cũng không phải là kiểu gỗ cổ kính như này.
Hắn đang nằm mơ sao?
Trần Linh bước ra một bước để thăm dò, sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng cót két chói tai. Khi hắn sắp đi ra khỏi vòng sáng thì lại có một chùm sáng đi theo bước chân của hắn, đuổi theo bóng tối.
“Follow spotlights?” Trần Linh giật mình, theo bản năng nói lớn.
“Ai đang ở đó?”
Những ánh đèn này có thể đi theo hắn chắc chắn là do có người điều khiển, trừ khi nơi này cũng sử dụng hệ thống follow spotlights tự động, nhưng nhìn vào sự cũ kỹ của sân khấu này, khả năng đó gần như bằng không.
“Ai đang ở đó…”
“Ai đang ở…”
“Ở đó…”
Giọng nói của Trần Linh vọng lại trong bóng tối, càng lúc càng trở nên quái lạ.
Cùng lúc đó một màn hình điện tử ở rìa sân khấu bất ngờ sáng lên.
Trong thiết kế sân khấu, bình thường vị trí này dùng để nhắc tuồng, phòng khi diễn viên hoặc MC đang diễn lại quên kịch bản nhưng lúc này đây trên màn hình lại hiện lên một chuỗi ký tự màu đỏ…
[Chỉ số kỳ vọng của khán giả: 29%]
Trên góc trái màn hình còn có một dòng chữ nhỏ.
[Xin đừng để chỉ số kỳ vọng của khán giả thấp hơn 20%, nếu không nhà hát không đảm bảo sự an toàn của diễn viên.]
Thấy mấy chữ trên màn hình, Trần Linh hơi hoang mang…
Khán giả? Lấy đâu ra khán giả?
Cạch… Cạch… Cạch…
Tiếng bật đèn quen thuộc lại vang lên!
Bóng tối trước sân khấu rút xuống như thủy triều, hàng trăm hàng nghìn chiếc ghế gỗ hiện ra xếp theo kiểu cầu thang dài hướng ra phía xa, chúng được đặt trước sân khấu, san sát nhau, nhiều như kiến.
Khán đài.
Ba chữ này lập tức xuất hiện trong đầu Trần Linh.
Sân khấu có khán đài là chuyện hiển nhiên, thứ khiến Trần Linh nổi hết da gà không phải chuyện này mà là không biết từ bao giờ…
Trên những khán đài này đã được lấp đầy bởi những “khán giả”.
Những sinh vật hình người đó được bóng tối bao phủ, dù cho đèn đuốc sáng trưng Trần Linh cũng không thể nhìn thấy rõ hình dáng của bọn chúng, chúng giống như vực sâu hóa thành.
Thứ ngoại lệ duy nhất chính là ánh mắt của bọn chúng.
Vô số đồng tử màu đỏ thẫm mở ra trong bóng tối, chúng ngồi trên chiếc ghế của mình nhìn chằm chằm vào Trần Linh trên sân khấu giống như ánh mắt của một con mèo dồn con chuột vào góc tường, vừa đùa cợt vừa tham lam.
Trần Linh bị chúng nhìn chằm chằm đến nỗi gáy lạnh toát, hắn không biết những khán giả này rốt cuộc là gì, nhưng chắc chắn họ không phải là con người!
Trần Linh cố kiềm chế bản thân, tránh né không nhìn vào những con mắt đáng sợ kia, hắn quay đầu về một hướng khác trên sân khấu rồi cắm đầu chạy.
Theo lý mà nói, cửa sân khấu được bố trí ở hai bên, chỉ cần hắn rời khỏi sân khấu là có thể thoát khỏi những thứ quỷ quái kia!
Đèn theo dõi khóa chặt bóng dáng màu đỏ kia, thẳng đến sát mép sân khấu, thứ chặn đầu hắn là một vách tường trơ trọi, kín kẽ.
Trần Linh ngẩn người.
Hắn không tin, chạy sang đầu bên kia của sân khấu nhưng vẫn giống như vậy.
Sân khấu này… Hoàn toàn không có lối ra.
Trên khán đài mờ ảo, những đồng tử đỏ thẫm dõi theo cuộc tẩu thoát của hắn, không ngừng di chuyển giống như những khán giả đang chìm đắm trong một màn trình diễn đặc sắc, vô cùng chú tâm.
Nhân vật chính của màn trình diễn này chính là Trần Linh mặc áo đỏ trên sân khấu.
Cùng lúc đó, ký tự trên màn hình ở chính giữa sân khấu nhảy lên… Chỉ số mong chờ của khán giả vốn đang là 29% đã tăng lên 30%.
Mẹ kiếp, cơn ác mộng chết tiệt này!
Trần Linh tự nhéo bản thân một cái thật mạnh, muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nhưng hắn chỉ cảm nhận được cơn đau quen thuộc chứ không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
[Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, xin mời tiếp tục biểu diễn.]
Lại có thêm một dòng chữ xuất hiện trên màn hình. Ngay sau đó, một tiếng chuông trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía trên sân khấu!
Đinh đinh đinh…
Trần Linh chưa kịp phản ứng thì cảnh tượng trước mắt hắn đã vỡ ra thành từng khúc, ý thức của hắn nhanh chóng chìm vào mê mang…
Ngay trước khi hắn ngất đi, trong phút chốc, hắn nhìn thấy tấm màn che màu đen bí ẩn và to lớn sau lưng hắn chậm rãi kéo ra!
…
Rầm!
Trần Linh ngồi bật dậy từ trên giường!
Chăn bị mồ hôi lạnh của hắn làm ướt, lồng ngực hắn phập phồng mạnh mẽ, đôi mắt đầy sự sợ hãi.
Hắn nuốt nước bọt, nheo mắt quan sát xung quanh, sau khi xác nhận đây chính là phòng của mình chứ không phải là sân khấu chết tiệt kia mới bình tĩnh trở lại.
“Là mơ thôi… Giấc mơ này cũng quá ma quái rồi.”
Tâm trạng của hắn ổn định một chút, hắn mới rời giường đi ra phòng khách.
Lúc này bên ngoài đã tạnh mưa nhưng trời vẫn còn âm u, Trần Linh gọi vài tiếng ba mẹ nhưng không có ai trả lời, cả căn nhà im ắng vô cùng.
“Đi làm sớm vậy sao?” Trần Linh lẩm bẩm.
Trần Linh sờ cái bụng xẹp lép của mình, ác mộng tối qua khiến hắn tiêu quá nhiều năng lượng, giờ đi đường cứ như là đang bay, hết cách, hắn chỉ đành vào nhà bếp tìm chút đồ ăn lót dạ.
Vừa vào cửa hắn đã đá trúng thứ gì đó, thế là hắn cúi đầu xuống nhìn.
Thì ra là tàn tích xô nước bị thú hoang gặm cắn đêm qua.
Cái xô nước này bị sao vậy? Trời lạnh quá nên bị đóng băng rồi nứt ra sao?
Trần Linh hoàn toàn không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, trong lòng dấy lên một câu hỏi, sau đó cầm xô nước lên ném vào trong góc. Hắn quay đầu tìm một cái giẻ lau, định lau sạch mấy vũng nước trên sàn.
Hắn vừa ngồi xổm xuống đã sững người tại chỗ.
Vũng nước đọng trên đất vậy mà lại tự chuyển động, giống như là trước mặt hắn có người vô hình nào đó mà hắn không thấy cũng đang ngồi xổm, dùng đầu ngón tay chấm nước, viết gì đó lên sàn.
Sau mười lăm phút, vũng nước trong suốt hóa thành màu đỏ thẫm, một hàng chữ ma quái, xiêu vẹo xuất hiện trước mắt Trần Linh.
[... Bọn ta đang nhìn ngươi.]