Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 1: Hí quỷ về nhà
“Tôi… Là ai?”
Ầm ầm…
Tia chớp mờ nhạt lóe lên như xé toạc lớp mây đen.
Mưa rơi xối xả, giông tố giận dữ đổ ào ào vào vũng bùn trên đất, trong vũng nước gợn sóng xuất hiện một cái bóng, dáng người màu đỏ thẫm tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Thiếu niên mặc hí bào đỏ chói được phản chiếu dưới vũng nước, hắn giống như đang say rượu, lảo đảo đi qua vũng bùn đầy đất, ống tay áo rộng thùng thình bay phấp phới trong trận gió lớn. Bùn đất dính trên hí bào bị nước mưa rửa trôi, màu đỏ như máu trong màn đêm u tối khiến người ta giật mình.
“Đừng ồn… Đừng ồn!”
“Câm miệng hết cho tôi!”
“Tôi sẽ nhớ lại ngay thôi… Sắp nhớ lại rồi…”
“Tôi có tên… Một cái tên thuộc về riêng tôi!”
Tóc mái màu đen ẩm ướt của thiếu niên rủ xuống đuôi lông mày, hai đồng tử tan rã đầy sự mơ hồ. Hắn gian nan đi về phía trước, hai tay ôm đầu giống như đang vùng vẫy để nhớ lại gì đó.
Tiếng gầm thét của hắn vang vọng trên con phố vắng vẻ nhưng tiếng hét không thể truyền đi quá xa vì bị cơn mưa bao trùm.
Rầm…
Trong bóng tối, hắn đột nhiên vấp phải hòn đá, thân thể ngã mạnh xuống đất.
Một dòng máu đỏ tươi từ thái dương của thiếu niên chảy xuống, hắn ngơ ngác ngã sấp mặt xuống đất. Bất ngờ hắn nhớ ra gì đó, trong đôi mắt đục ngầu sáng lên chút ánh sáng nhàn nhạt.
“Trần Linh…”
Một cái tên bất ngờ hiện lên trong đầu hắn.
Khi hắn thốt ra cái tên này, một mảnh vỡ ký ức trào ra từ tiếng thì thầm vô tận khiến đầu hắn gần như vỡ tung, dung hợp với thân thể yếu ớt này.
“Cái gì đây… Xuyên không sao?”
Trần Linh nhíu mày, hắn cố gắng xử lý mớ ký ức của cơ thể này, não bộ đau như bị dao cắt.
Hắn tên là Trần Linh, hai mươi tám tuổi, là một biên đạo thực tập tại nhà hát thành phố. Hôm đó sau khi nhà hát hoàn thành xong buổi diễn, một mình hắn ở trên sân khấu thiết kế và sắp xếp vị trí của diễn viên, sau đó một trận động đất bất ngờ xảy ra. Hắn chỉ thấy đầu đau nhói rồi mất đi ý thức.
Bây giờ nghĩ kỹ lại có lẽ hắn bị đèn chiếu sân khấu rơi trúng đầu dẫn đến tử vong…
Lúc này, Trần Linh cũng tiếp nhận được một ít ký ức của cơ thể này. Điều làm hắn kinh ngạc chính là chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Trần Linh, nhưng nhận thức về thế giới của hai người họ khác nhau hoàn toàn, những mảnh ký ức vụn vặt đang chém giết lẫn nhau khiến Trần Linh cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Hắn không ngừng hít vào, giãy dụa bò dậy từ dưới đất, trên hí bào có vết đen vết đỏ khiến hắn trông vô cùng nhếch nhác.
Không biết vì sao hắn thấy cơ thể mình rất nặng, giống như đã thức trắng liên tục bốn năm đêm để biên soạn một vở kịch, là kiểu mệt mỏi như thể cả người bị rút hết toàn bộ sức lực.
“Về nhà trước đã…”
Cơ thể mệt mỏi và những dòng suy nghĩ đứt quãng đã khiến hắn gần như không thể suy nghĩ nên chỉ có thể dựa theo bản năng của cơ thể để đi về phía “nhà”.
Dù hắn không biết tại sao mình phải đến nơi đó nhưng trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này có tồn tại nơi đó. Ngày nào hắn cũng đến phòng khám bệnh chăm sóc em trai sau đó về nhà bằng đường này, từ chỗ này về nhà chỉ mất khoảng hai ba phút đi đường.
Nhưng đối với hắn bây giờ thì quãng đường này chưa bao giờ lại dài đằng đẵng như thế.
Nước mưa mang theo sự lạnh lẽo thấu xương xối thẳng lên người Trần Linh, cơ thể hắn không kiềm chế nổi mà run bần bật. Sau mười phút cố chịu lạnh và mệt mỏi đi bộ trong mưa, cuối cùng hắn cũng đến được cửa của ngôi nhà trong trí nhớ.
Trần Linh tìm trong túi một hồi mới phát hiện bản thân không có chìa khóa.
Thế là hắn quen tay mở hòm thư cạnh cửa nhà để lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa ra.
Két…
Ánh đèn ấm áp từ trong nhà hắt ra, chiếu sáng một góc tối đen trong đêm mưa, cũng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Trần Linh.
Ngay khi nhìn thấy ánh đèn, thần kinh căng thẳng của Trần Linh tự nhiên bình tĩnh trở lại, sự lạnh lẽo và mệt mỏi trên cơ thể cũng bị ánh đèn này làm tan đi một chút.
Hắn bước chân vào trong nhà, chỉ thấy có hai người đang ngồi ở hai bên bàn ăn, vành mắt đỏ bừng giống như vừa mới khóc xong.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ban đầu hai người đó rất bất ngờ, sau đó đồng loạt quay đầu lại.
“Ba… Mẹ… Con về rồi.”
Trần Linh ôm phần đầu bị choáng của mình, theo bản năng muốn thay giày ở ngay cửa nhưng lại phát hiện ngay từ đầu bản thân đã đi chân trần. Giờ đây cả bàn chân lẫn kẽ chân đều dính đầy bùn đất thậm chí còn in lên sàn nhà hai dấu chân đen lớn.
Lúc này hai người ngồi cạnh bàn ăn thấy người mở cửa là Trần Linh mặc áo đỏ thì đồng tử co rút mạnh mẽ!
“Con… Con…”
Yết hầu người đàn ông nhấp nhô, ông ta há hốc mồm, mặt giống như nhìn thấy ma.
“Mẹ… Nhà có nước không? Con khát quá.” Sau khi về nhà, tinh thần của Trần Linh hoàn toàn thả lỏng, ý thức sắp mê mang rồi. Hắn vừa thều thào nói vừa lảo đảo đi vào trong bếp, ôm lấy xô nước để trên máy đun nước và uống cạn.
Ừng ực, ừng ực, ừng ực…
Trong phòng bếp, bóng người áo đỏ giống như thú hoang, tham lam nuốt lấy nguồn nước.
Nước tràn ra từ khóe miệng nhỏ tí tách xuống đất, tụ thành vũng nước phản chiếu khuôn mặt sợ hãi, tái mét của hai người ở phòng khách.
“A… A Linh?” Người phụ nữ cố gắng lấy hết can đảm, run rẩy lên tiếng: “Con… Con về bằng cách nào?”
Trần Linh ôm thùng nước uống điên cuồng, không nghe hết lời người phụ nữ nói, sau đó dường như hắn cảm thấy uống như thế quá chậm nên đã nhét cái xô nước to bằng nắm tay vào miệng, một phát cắn bể!
Xô nhựa tổng hợp bị hắn dùng lực nhai nát, dòng nước tuôn ra tràn vào miệng, hắn thỏa mãn nuốt xuống!
“Đi bộ về.”
Một âm thanh truyền đến từ sau lưng Trần Linh.
Là… Ở phía sau.
Lúc này Trần Linh vẫn đang đắm chìm trong việc uống nước nhưng hai người kia lại nghe rõ mồn một lời hắn nói.
Giống như ở sau lưng hắn, nơi hư vô mà hắn không nhìn thấy còn có một Trần Linh mặc áo đỏ, giang tay ra, thản nhiên trả lời.
“Mưa hơi lớn, hình như con bị lạc đường.”
“Hình như còn bị té vài lần, giày cũng mất luôn…”
“Mẹ, con làm dơ sàn nhà rồi, cứ để đó mai con dọn cho… Bây giờ con buồn ngủ quá.”
Nhìn hình ảnh khiến người ta rùng mình ngay trước mắt, đôi nam nữ trong phòng khách chỉ thấy gáy lạnh buốt, ánh đèn dầu trong lồng kính không ngừng lay động giống như có một bàn tay vô hình đang chơi đùa với bấc đèn.
Sắc mặt họ trắng bệch, chỉ biết đứng đờ người tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.
Cuối cùng xô nước cũng bị uống sạch.
Trần Linh vừa lau miệng vừa bỏ thùng nước xuống, sau đó quay người đi từng bước, để lại những dấu chân đen trên sàn nhà, lảo đảo đi về phía phòng ngủ của mình…
“Ba, mẹ… Hai người đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Hắn lẩm bẩm nói không rõ một câu, đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó tiếng vật nặng rơi phịch xuống giường vang lên.
Phòng khách chìm vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, hai người đứng đơ như pho tượng nãy giờ mới cứng ngắc quay đầu… Nhìn nhau.
Bấc đèn chuyển động cũng ổn định trở lại, ánh đèn dầu ma quái chỉ miễn cưỡng chiếu sáng phòng khách một cách lờ mờ. Họ ngồi trên ghế run bần bật, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nó… Về rồi.” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng: “Sao chuyện này có thể…”
“Nếu như nó thật sự là A Linh…”
“Vậy người mà chúng ta giết tối qua… Là ai?”