Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

10


Hàng cuối cùng chỉ có tôi và Tiểu Khả.


Cậu ta đến trường dường như chỉ làm hai việc: trốn học và ngủ.


Vậy nên coi như hàng cuối chỉ có một mình tôi.


Cả ngày tôi đều làm việc theo nhịp độ của mình: buổi sáng học và làm bài, tiết đầu buổi chiều ngủ trưa, ba tiết sau làm nội dung cho kênh.


Thỉnh thoảng Tiểu Khả tỉnh dậy, phát hiện mình có thêm một người bạn cùng bàn.


Nhưng cậu ta không hề quan tâm. Trong nửa tháng, chúng tôi không nói với nhau một lời nào.


Mãi cho đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.


Tôi xếp hạng năm mươi toàn khối, tiến bộ hơn năm trăm bậc so với lúc nhập học.


"Nửa học kỳ đã qua, em còn nhớ giao kèo không?"


Thầy Mã đứng chặn ở cửa lớp, trông như một bình gas. Ông ta bị tôi tát hai cái trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ không bỏ qua nếu không cho tôi một bài học.


Mới đánh cược được một tháng đã thi giữa kỳ, tôi chỉ lo ôn lại kiến thức lớp 10, lớp 11, chưa kịp ôn tập.


"Nhớ chứ ạ, hôm đó em còn phải dùng điện thoại quay video cho thầy nữa mà."


Tôi ung dung chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng.


Thầy Mã có cục tức mà không biết trút vào đâu, những học sinh có thành tích sa sút đều bị ông ta mắng một trận.


Người chọn chỗ cuối cùng là Tiểu Khả. Cậu ta cao hơn thầy Mã cả một cái đầu, phải cúi người xuống để nhận bài thi từ tay thầy.


"Muốn lấy bài thi à? Cậu còn mặt mũi mà đòi bài thi sao!"


"Cả một mặt giấy không có lấy một dấu tick, người bình thường có thể thi được điểm số này à?"


"Thứ ranh con, bình thường không phải cậu hay đi lêu lổng ngoài xã hội sao? Hay là cậu đi theo đại ca của cậu thu nợ nặng lãi luôn đi, bị bắt còn được ăn cơm tù miễn phí!"


Tiểu Khả không nói gì. Các bạn học trong lớp đều cúi gằm mặt, không dám hó hé.


Tôi thật sự không thể nghe nổi nữa, đứng dậy định đi ra ngoài.


"Tiết Phạn, em làm gì đấy!"


Tôi ngoáy tai: "Tai em bẩn, em ra ngoài rửa một chút."


Thầy Mã chỉ tay vào mặt tôi, nước bọt bay tứ tung: "Giáo viên đang nói chuyện, em có lịch sự không hả!"


Hàng trên có bạn học lén quay đầu lại nhìn tôi. Máu diễn của tôi bỗng trỗi dậy.


"Báo cáo thầy! Mẹ em từ nhỏ đã dạy em phải lịch sự, mỉm cười với mọi người, không nói tục chửi bậy!" Tôi đứng nghiêm, lớn tiếng nói:


"Em hy vọng ai cũng có mẹ!"


Trong lớp học vang lên những tiếng cười khúc khích, các bạn học ôm bụng, vai run lên bần bật.


Thầy Mã biến thành một gã hề, ông ta dùng sức vò bài thi thành một cục rồi ném về phía tôi.


Tôi giơ tay bắt lấy, sau đó chạy nhanh ra khỏi lớp bằng cửa sau.


11


Đến giờ tự học buổi tối tôi mới lẻn về.


Tiểu Khả đang dựa vào bảng đen phía sau, ngẩn người không biết đang nghĩ gì.


Tôi nhớ ra bài thi của cậu ta vẫn còn trong túi mình, bèn vuốt phẳng rồi định trả lại.


Tôi tiện thể liếc qua một cái.


"Này, môn Toán của cậu tổng cộng được 20 điểm, trong đó có 10 điểm là của câu cuối cùng đấy."


Tôi cảm thấy mới lạ, bèn hỏi Tiểu Khả như một người quen:


"Bài toán đại số này, sao cậu lại nghĩ ra cách đặt hàm số lượng giác để giải vậy?"


Cậu ta nhìn tôi, vẻ mặt đầy thắc mắc, do dự một lát rồi lật mặt sau của bài thi và nói:


"Câu đầu tiên có công thức, tỷ lệ khá giống nên tớ áp dụng theo thôi."


Cậu ta nói chuyện rõ ràng, mạnh mẽ, giọng nói đầy đặn như ngọc châu lăn tròn.


Tôi bất giác lại gần cậu ta hơn: "Cậu cũng thông minh phết đấy! Nếu chăm chú nghe giảng, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh!"


Cậu ta dường như đắn đo một giây giữa việc phản đối và đồng ý, sau đó nghiêng đầu sang một bên: "Ừm."


Buổi tự học sáng hôm sau, Tiểu Khả lại chủ động lấy sách tiếng Anh ra.


Sách giáo khoa của cậu ta mới tinh, ngay cả tên cũng chưa viết.


Tiểu Khả lật vài trang từ đầu, không tìm thấy manh mối, lại lật từ phía sau đến bảng từ vựng.


"a... abandon."


Cậu ta cố gắng đọc từ vựng, bắt đầu từ chữ cái A, đọc được bốn từ thì im bặt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta đã ngủ ngon lành.


Trong sách của cậu ta có thuốc ngủ à?


12


"Cậu muốn dạy Tiểu Khả học á? Điên rồi sao!"


Trong giờ thể dục, tôi nói kế hoạch của mình cho Khúc Nghi nghe, cô ấy kinh ngạc tột độ.


"Không phải chứ, cậu ta uy hiếp cậu à? Có phải cậu ta bắt cậu thi hộ, không thì sẽ đánh cậu tàn phế không?"


Khúc Nghi dùng bàn tay mũm mĩm che miệng.


"Không có... Cậu xem ở đâu ra thế..." Tôi giải thích cho cô ấy.


"Tớ thấy cậu ấy cũng muốn học, nhưng nền tảng kém quá, không theo kịp."


"Nền tảng kém thì trách ai? Tớ khuyên cậu đừng dính vào cậu ta. Chuyện người nông dân và con rắn nghe qua chưa? Chuyện ông Đông Quách và con sói..."


Tôi phản xạ theo điều kiện: "Hách Kiến và bà cụ."


"Cái gì?"


"Không có gì, sau này lên đại học cậu sẽ biết." Tôi cười ngượng.


Tiết thể dục này đánh bóng chuyền, hai chúng tôi mải mê nói chuyện, không để ý quả bóng bay tới, đập thẳng vào ngực tôi.


Khúc Nghi hét lên một tiếng, chạy tới xem tôi thế nào.


Vài tốp nam sinh đang chạy bộ, xúm lại xem náo nhiệt.


"Dì Khúc làm em gái ve chai bị thương rồi kìa! Dì Khúc mau cõng bạn tốt đến phòng y tế đi!"


Thảo nào mỗi lần người khác gọi tên cô ấy đều liếc mắt đưa tình.


Tôi nhớ lại lúc Khúc Nghi giới thiệu tên mình, đã cố tình nhấn mạnh là chữ Nghi nào. (*)


(*) Từ Nghi trong tên của Khúc Nghi và từ dì trong tiếng Trung phát âm giống nhau, các bạn học đã dựa vào cái tên này của Khúc Nghi để trêu chọc cô ấy.


Tôi đang định nói với cô ấy là mình không sao thì cô ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, sải bước rời khỏi sân thể dục.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo