Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm dẫn đầu tung tin đồn điện thoại của tôi là đồ ăn cắp, rồi tát tôi ngay trên lớp.


Sự kỳ thị và bạo lực lạnh của cả lớp khiến tôi mắc bệnh trầm cảm, phải xin hoãn thi, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại nói tôi làm mình làm mẩy.


Năm năm chữa bệnh, gia sản khánh kiệt, cha mẹ lao lực mà qua đời.


Còn người giáo viên chủ nhiệm đó lại nhận được "Giải thưởng giáo viên ưu tú trọn đời" rồi vinh quang về hưu, vì ông ta là họ hàng của hiệu trưởng.


Tôi nằm trên giường bệnh, tim đau thắt lại, nhồi máu cơ tim mà chết đột ngột.


Khi tỉnh lại, tôi đã sống lại đúng vào ngày ông ta vu khống tôi ăn cắp điện thoại.


1


Một chiếc điện thoại Apple 4 mới tinh được đặt trên bàn làm việc.


"Nói mau, em trộm của ai!"


Giáo viên chủ nhiệm tra hỏi tôi. Ngoài cửa văn phòng, một đám bạn học vây quanh xem náo nhiệt.


Má tôi đau rát.


Đây là hậu quả của việc tôi cãi lại trước khi ông ta lôi tôi đến văn phòng, ông ta đã tát tôi hai cái.


"Ai buộc tội, người đó đưa ra bằng chứng." Tôi lạnh lùng nói.


Giáo viên chủ nhiệm trừng mắt: "Em nói chuyện với giáo viên thế à, đồ vô giáo dục!"


"Dù sao cũng là do đồ lượm ve chai nuôi lớn mà..." Tôi nghe có người nói.


"Mật khẩu mở khóa là sinh nhật của em, 1027." Tôi giải thích không biết bao nhiêu lần.


"Ai biết có phải em trộm được rồi đổi mật khẩu không." Giáo viên chủ nhiệm khinh miệt nói.


Tôi đảo mắt, ngồi phịch xuống đất, cù nhây với họ.


Cứ thế cho đến lúc tan học, vẫn không có ai đến nhận lại điện thoại.


Đã đến giờ tan làm, giáo viên chủ nhiệm sốt ruột đuổi tôi: "Thôi, em đi đi."


Tôi đứng dậy, nhân lúc ông ta không để ý, xông lên túm lấy cổ áo ông ta, trở tay tát hai bạt tai.


Lão già này, còn tưởng tôi là cô học sinh cấp ba mặc người xâu xé ư.


Giáo viên chủ nhiệm đời nào chịu nhục thế này, trán ông ta nổi gân xanh, vung tay định đánh trả.


Tôi né được: “Thầy vu khống em, thầy phải xin lỗi em!"


Các giáo viên khác đến can ngăn: "Thôi, thôi nào."


"Thầy vu khống em trộm điện thoại, thầy đánh em, thầy chửi ba mẹ em, thầy phải xin lỗi em!"


Yêu cầu của tôi rất hợp lý, nhưng không một ai lên tiếng giúp tôi.


"Thứ ranh con, bản lĩnh không có mà lại cục cằn!" Giáo viên chủ nhiệm mắng.


Tôi khinh thường: "Dù sao cũng có bản lĩnh hơn thầy!"


Tôi nói thật, bởi vì tôi đã sống lại một lần rồi.


"Hay lắm, em có bản lĩnh, em có bản lĩnh thì thi đứng nhất khối đi! Em mà thi được tôi sẽ xin lỗi em." Giáo viên chủ nhiệm cười khẩy hai tiếng: “Thi không được thì tự nguyện ở lại lớp, đừng làm học sinh của tôi nữa!"


"Được! Thầy nói đấy nhé!"


Dưới sự chứng kiến của tất cả giáo viên, tôi và giáo viên chủ nhiệm đã lập một giao kèo.


2


Ba mẹ tôi làm nghề buôn bán phế liệu.


Lúc tôi nhập học cấp ba, hai người họ đã thu gom hết bìa carton từ đống sách cũ trong trường, cứ như nhặt được kho báu.


Tôi vừa giận vừa thương.


Hôm qua, mẹ tôi đột nhiên bí ẩn dúi cho tôi một hộp quà.


"Tiểu Phạn, ba mẹ chưa từng mua cho con thứ gì tốt. Đây là quà sinh nhật tặng con, ba mẹ dành dụm tiền mua đấy."


Trong hộp quà là một chiếc điện thoại Apple 4.


Chiếc điện thoại này giá năm nghìn tệ, bằng nửa năm thu nhập của ba mẹ tôi. Tôi không chịu nhận, nhưng họ sống chết không chịu trả lại.


Họ luôn cảm thấy nợ tôi.


Từ ngày nhập học, người khác đặt cho tôi biệt danh "em gái ve chai".


Giáo viên chủ nhiệm, thầy Mã, thường xuyên bảo tôi phải học hành chăm chỉ trên lớp: "Sau này lớn lên đừng giống như ba mẹ em."


Kiếp trước, sự kỳ thị và bạo lực lạnh của cả lớp khiến tôi mắc bệnh trầm cảm, phải xin hoãn thi, thầy Mã lại nói tôi làm mình làm mẩy.


Để chữa bệnh cho tôi, gia sản bị vét sạch, ba mẹ lao lực mà qua đời.


Còn thầy Mã lại nhận được "Giải thưởng giáo viên ưu tú trọn đời" rồi vinh quang về hưu, vì ông ta là họ hàng của hiệu trưởng.


Tôi nằm trên giường bệnh, tim đau thắt lại, nhồi máu cơ tim mà chết đột ngột.


Khi tỉnh lại, tôi đã sống lại đúng vào ngày ông ta vu khống tôi ăn cắp điện thoại.


Tôi đã giành lại chiếc điện thoại Apple 4 đó.


Đây là thứ quý giá nhất tôi có được trong thời niên thiếu.


Mãi đến khi mất đi tôi mới hiểu, ba mẹ tôi cả đời cần kiệm, trung thực và lương thiện, yêu thương tôi vô điều kiện.


Họ là người khiến tôi tự hào.


Người cần xin lỗi không phải là họ. Người cần xin lỗi là kẻ khác.


3


Tôi chỉnh lại quần áo, vui vẻ tan học về nhà.


Ăn tối xong, ba tôi nói hôm nay đã mua cho tôi sim điện thoại, mạng Internet ở nhà cũng đã lắp xong.


Chiếc sim được dán trên một tờ giấy quảng cáo:


Một người đàn ông đang lướt sóng, tiêu đề "China Telecom, mạng Thiên Dực 3G cực nhanh!"


Ồ, bây giờ vẫn chưa bước vào thời đại 4G. Gói dữ liệu hàng tháng của sim điện thoại là 10MB, ảnh chụp bằng điện thoại cũng chỉ vài chục KB, bấy nhiêu dung lượng hoàn toàn đủ dùng.


Cửa hàng ứng dụng trên điện thoại rất trống trải, tôi tải phần mềm, tốc độ chỉ vài trăm KB mỗi giây.


Mấy phần mềm nghe nhạc, xem video, chơi game đều chẳng thèm làm ứng dụng di động, vì mạng thật sự quá lag.


"Chán quá đi." Tôi không nhịn được mà than thở.


Nơi nào có lời phàn nàn, nơi đó có cơ hội! Trong đầu tôi bỗng lóe lên câu danh ngôn này của một ông lớn trong ngành Internet.


Giai đoạn đầu của ngành là một mảnh đất hoang vu, nhưng cũng là một đại dương xanh.


Và trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi, cơ hội lớn nhất chính là sự trỗi dậy của nền tảng di động.


Lần tái sinh này, tôi chuẩn bị đánh một ván cược lớn.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo