Chương 5
5
Trịnh Minh và tôi hoàn toàn trái ngược.
Từ khi bước chân vào trường, bên cạnh anh ta lúc nào cũng vây quanh rất nhiều người – có bạn bè, có kẻ nịnh bợ.
Chính vì thế, khi gặp lại anh ta trong buổi xem mắt, tôi thật sự hơi bất ngờ.
Một người vốn được bao kẻ vây quanh như vậy, lẽ ra chẳng bao giờ thiếu phụ nữ mới phải.
Cũng nhờ lần xem mắt ấy, chúng tôi mới bắt đầu có giao điểm.
Gặp gỡ vài lần, kết quả là anh ta cầu hôn tôi.
Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.
Dù sao, một trong những lý do lớn nhất khiến tôi chịu bước ra xem mắt chính là muốn tìm cho con mình một người cha đáng tin cậy.
Mà Trịnh Minh không chỉ là người quen, gương mặt của anh ta quả thực cũng rất ưa nhìn, đúng là hình mẫu thích hợp để làm cha của con tôi.
Thế là hai người cứ thế ở bên nhau đến tận bây giờ.
Chỉ là, chẳng bao lâu sau, nhà họ Trịnh bắt đầu suy sụp toàn diện.
Cũng có thể họ đã suy sụp từ trước, chỉ là lúc đầu còn giấu giếm được.
Tìm được một kẻ bị coi là “kẻ ngốc trả nợ” như tôi rồi, cả nhà họ cũng chẳng buồn che giấu nữa.
Điều chắc chắn là, kể từ ngày đó, vị thế của hai chúng tôi hoàn toàn đảo ngược, thái độ của Trịnh Minh đối với tôi cũng thay đổi.
Điều thể hiện rõ nhất chính là mỗi năm đến sinh nhật, anh ta đều mời một đống người tôi chẳng quen biết, lại dựng lên cái bức tường hoa hồng chướng mắt kia.
Không biết rốt cuộc là ai mới thật sự thích bức tường hoa hồng ấy.
Bây giờ nhìn gương mặt tối sầm của Trịnh Minh và vẻ đắc ý trên mặt Diệp Vãn Sương, trong lòng tôi đã hiểu rõ.
Tôi thong thả lấy khăn giấy lau khóe môi, dặm lại son, rồi mới ngước mắt nhìn về phía Trịnh Minh.
“Xin lỗi, anh vừa nói gì thế? Lúc nãy tôi đang ăn, không nghe rõ.”
Vừa nói, tôi vừa đưa tay đặt lên tai, làm bộ như thật sự không nghe rõ, lại nhấn thêm:
“Có thể phiền tổng giám đốc Trịnh nhắc lại lần nữa được không?”
Đây chính là dấu hiệu trước khi tôi nổi giận.
Những ai từng hợp tác với tôi đều hiểu điều đó.
Quả nhiên, trên bàn có mấy người lập tức buông đũa, tự giác rời khỏi chỗ, để lại không gian cho tôi xử lý.
Giọng Trịnh Minh dịu đi đôi chút, nhưng vẫn cố giữ sự cứng rắn:
“Di Nhiên, chẳng phải anh chỉ lỡ bóc nhầm tôm thôi sao? Có vấn đề gì thì chúng ta về nhà nói, được không? Sao em nhất định phải làm ầm ở đây?”
“Ha…” Tôi khẽ bật cười, chỉ thấy anh ta mặt dày đến buồn cười.
“Bình Bình.”
Tôi gọi một tiếng, một cô gái liền giơ tay, nhanh chóng bước lại gần tôi, nhẹ giọng đáp:
“Chị Di Nhiên, em đây.”
Cô ấy là trợ lý của tôi – một cô gái lúc nào cũng cười tươi, dễ thương đến mức mỗi lần nhìn thấy, trái tim tôi như tan chảy.
Vậy nên tôi mới quyết định giữ cô ấy bên cạnh, để theo tôi học hỏi.
Tôi nhéo nhéo khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của cô, mỉm cười nói:
“Em không phải thích ăn tôm lắm sao? Cái này đưa em ăn đi, bóc sẵn rồi, đừng để phí.”
“Vâng ạ.”
Bình Bình cười híp mắt, giống như vầng trăng non cong cong, vui vẻ nhận lấy bát tôm lớn từ tay tôi:
“Em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Nhìn cô bé, tâm trạng tôi lập tức khá hơn nhiều.
Có lẽ chính việc tôi đem bát tôm ấy cho người khác lại chọc trúng lòng tự ái mong manh của Trịnh Minh, nên anh ta bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng gào lên:
“Triệu Di Nhiên, ý em là gì hả?”
Bị một kẻ tính khí thất thường như vậy quát vào mặt, tôi lập tức thấy phiền, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
“Trịnh Minh, có phải tôi đã cho anh quá nhiều thể diện rồi không?”
Chỉ một cái liếc nhạt của tôi, khí thế của anh ta liền sụt hẳn, cả tấm lưng cũng rũ xuống.