Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Thông tin đến quá đột ngột khiến não cậu tạm thời treo máy.
Lâm Độ nghe câu nói khó tin nhất trong đời được thốt ra thì ngây người tại chỗ. Mãi cho đến khi tỉnh táo lại, cậu mới dần hiểu ra Thẩm Dịch nghĩ mình là ai.
Thời buổi này đúng là có đủ loại người mà!
Thẩm Dịch dám nghĩ cậu là gay sao? Lại còn cho rằng cậu cố ý quyến rũ anh ta?
Trong lòng chửi cả vạn câu thô tục, nhưng miệng chưa kịp thốt ra chữ nào.
Thẩm Dịch khinh miệt nhìn cậu, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi không thích loại như cậu, cút.”
Câu này khiến cậu hoàn toàn câm nín.
Cửa phòng VIP “rầm” một tiếng đóng sập, suýt nữa đập trúng mặt Lâm Độ.
Đôi mắt ẩn sau tóc mái và cái kính dày cộp ửng đỏ vì tức giận.
Lâm Độ nắm chặt tay lại rồi lại thả, rồi lại nắm chặt.
Đẹp trai, có tiền thì ngon lắm à!
Có thể chà đạp lòng tự trọng của người khác thế ư?
Chưa từng thấy ai tự luyến như thế này, cậu thề sẽ không bao giờ đội trời chung với Thẩm Dịch!
Vốn dĩ vì chuyện của Diệp Vãn Vãn mà cậu đã ghét Thẩm Dịch rồi, giờ thì thù càng chồng thù, tức mà không có chỗ xả, cả người đều khó chịu.
Trước đó cậu còn hơi buồn ngủ nhưng giờ thì tỉnh như sáo.
Cậu về quầy, chờ Vương Trí đến thay ca.
Ký túc xá đóng cửa lúc 23 giờ tối nên cậu phải về sớm, nếu không sẽ chẳng còn chỗ mà ngủ.
Lâm Độ liếc nhìn đồng hồ, đã 22 giờ 30 phút rồi. Bình thường Vương Trí sẽ đến sớm vài phút, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại như thế này. Cậu nhắn cho Vương Trí cả đống tin mà chẳng thấy hồi âm.
Tâm Bình Khí Hoà: [Mày đến chưa?]
Tâm Bình Khí Hòa: [Đến giờ rồi, mày ở đâu thế…]
Tâm Bình Khí Hòa: [Tao phải về trước khi ký túc xá đóng cửa.]
Lâm Độ cầm điện thoại, nhắn thêm vài tin nữa cho Vương Trí.
Dạo này Vương Trí trông rạng rỡ hẳn lên, cứ như mùa xuân ngập tràn, đến người mù cũng thấy cậu ta lúc nào cũng giống như chim công xòe đuôi.
Ngày nào cũng chỉ biết chat chit điên cuồng với bạn gái hoặc là lải nhải về cô ấy. Có lần Lâm Độ còn nghe được đoạn voice của cậu ta, suýt nữa là nổi da gà đầy người. Vương Trí còn hay khoe chuyện yêu đương khiến Lâm Độ ghen tị muốn chết.
Cậu tiện tay mở vòng bạn bè của Vương Trí lên thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao thế nhỉ? Trước đây cứ hai tiếng là Vương Trí sẽ đăng một bài khoe chuyện tình yêu, sao giờ toàn bộ bài đăng đều biến mất rồi?
Chắc là cãi nhau với bạn gái, đang giận dỗi chăng?
Lâm Độ chưa từng yêu đương nên cũng chẳng hiểu lắm.
Đến 22 giờ 40 phút, Lâm Độ mới thấy Vương Trí lững lờ xuất hiện.
So với vẻ phấn chấn hôm qua, hôm nay Vương Trí trông tiều tụy hẳn, quầng thâm mắt đậm, mệt mỏi rã rời.
Vương Trí bình thường rất thích chơi Giang hồ lệnh, trước đây còn lọt cả top server. Bạn gái hiện tại của cậu ta cũng là người quen qua chức năng ghép đôi trong kênh thế giới.
Dù chưa gặp mặt mà mới chỉ yêu qua mạng, nhưng Vương Trí vẫn đúng chuẩn người đàn ông hiếm có thời nay. Ngày nào cũng chăm chỉ dẫn người yêu làm nhiệm vụ, biến tài khoản newbie của cô ấy thành tài khoản “lão làng”. Thú cưng trong game cũng được cậu ta cày lên max cấp. Mỗi tháng nhận lương xong là nạp tiền mua đồ cho bạn gái trong game, còn bản thân thì đến mì gói loại xịn cũng chẳng dám mua.
Mấy hôm trước, bạn gái mới gửi cho cậu ta ảnh chân mặc tất đen khiến cậu ta khoe ầm ĩ, bị mê hoặc đến mất hồn.
“… Hôm nay đến muộn thế?” Lâm Độ hỏi.
Vương Trí như người mất hồn, chẳng nghe thấy gì.
Đột nhiên, Vương Trí ngồi phịch xuống trước quầy, ôm mặt khóc nức nở.
“… Mày sao thế?” Lâm Độ lại hỏi.
Câu này như mở cờ trong bụng Vương Trí.
“Đù má, tao thật sự đã dâng trái tim cho chó gặm! Hồi trước còn sợ cô ấy đau bụng kinh, thức cả đêm cày nhiệm vụ, gửi hồng bao mua nước đường đỏ, thế mà hóa ra cô ấy lại là đàn ông!” Nói đến đây, Vương Trí đập bàn: “Tao đúng là thằng hề! Mày hiểu không? Tao nghĩ cả đêm qua mà vẫn không hiểu nổi, sao cô ấy lại là đàn ông cơ chứ?”
Nói xong, Vương Trí gào lên khóc nức nở, khiến mấy anh em đang chơi game ở dãy trước cũng bất giác buông bàn phím xuống.
Tám chuyện, đúng là bản năng con người.
Vương Trí khóc đến rối tinh rối mù, qua những lời nói đứt quãng có thể hiểu rằng người kia cố tình dùng app đổi giọng giả làm bạn gái để lợi lợi dụng cậu ta làm nhiệm vụ miễn phí. Mà trong thời gian đó, Vương Trí lại yêu đến chết đi sống lại, tốn không ít tiền, cuối cùng lại ra nông nỗi này.
Vương Trí vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu, gió ngừng thổi, sương tan biến, mưa tạnh, hoa tàn! Tao còn nghĩ đến chuyện sau này sẽ chôn cùng cô ấy ở đâu cơ! Sao cô ấy lại lừa tao chứ! Hu hu hu…”
Đúng là thế sự vô thường.
Lâm Độ không giỏi an ủi, chỉ biết đưa cho Vương Trí một gói khăn giấy.
Khoan đã…
Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu!
Cậu nhận ra, nếu muốn trả thù Thẩm Dịch thì đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao?
Dù không có đạo đức lắm nhưng nhìn Vương Trí trước mặt, cậu lại tưởng tượng đến cảnh Thẩm Dịch cũng sẽ vì cậu mà khóc lóc thảm thiết, khiến cậu phấn khích đến run người.
Chắc do cuộc sống không như ý nên khả năng tưởng tượng của Lâm Độ luôn rất mạnh.
Giang hồ lệnh, bang chủ Bang Khuynh Nguyệt - Dịch.
ID này như khắc sâu vào xương tủy của Lâm Độ.
Lâm Độ hỏi: “Cậu biết Bang Khuynh Nguyệt không?”
Khăn giấy trước mặt đã bị rút gần hết, Vương Trí vừa lau nước mũi, vừa nức nở: “Biết chứ, bang lớn nhất Khu Hoa Bắc.”
Trong lòng Lâm Độ đã có tính toán.
Vương Trí lại nói: “Hu hu, nghe tao này, đừng chơi cái game rởm này! Nghe nói về tình yêu, mười người thì chín người buồn. Nghe lời thề, mười lời thì chín lời dối, cuối cùng vẫn chỉ có một mình!”
Lâm Độ: …
Vương Trí: “Trái tim tan nát! Cả đời này cũng chẳng thể ghép lại thành một tao hoàn chỉnh nữa!”
Chỉ cần còn chút do dự đã là bất kính với một kẻ si tình.
An ủi Vương Trí vài câu qua loa rồi Lâm Độ cũng phải về. Cậu không nỡ chi hơn trăm tệ để thuê phòng ngoài trường vì đó là tiền sinh hoạt cả tuần của cậu.
Trên đường về phải đi qua một con hẻm hẹp. Từ xa, có lẽ đã nhìn thấy cậu, một con mèo tam thể lao ra từ bóng tối.
Lâm Độ xé vỏ xúc xích, như tự nói chuyện với chính mình: “Đoàn Viên, hôm nay không nói chuyện với mày được rồi, muộn thêm chút nữa là tao không về được đâu.”
Đoàn Viên là tên cậu đặt cho con mèo tam thể này. Lần đầu gặp nó còn rất nhỏ, không biết tại sao lại chạy ra đường. Xe cộ qua lại, khó ai có thể để ý đến một chú mèo con đang di chuyển.
Lâm Độ tinh mắt phát hiện ra, rồi đặt chú mèo vào một góc hẻm, trong một chiếc hộp giấy coi như là nhà cho nó. Sau này khi tốt nghiệp, cậu sẽ cố gắng làm việc để cho Đoàn Viên một mái nhà, cũng như cho chính mình một mái nhà.
Đoàn Viên như nghe hiểu lời cậu, kêu “meo meo ~” một tiếng, rồi cẩn thận cọ cọ vào chân cậu.
Cậu thực sự khá tự ti, nhiều điều chỉ có thể nói với Đoàn Viên.
Nghèo khó khiến cậu chẳng dám theo đuổi con gái. Đến giờ, cậu cũng mới chỉ nói chuyện với Diệp Vãn Vãn đúng ba lần.
Cả ba lần đều là lúc Diệp Vãn Vãn đến thu hồ sơ xin trợ cấp cho học sinh nghèo trong lớp.
Trong mắt cậu, không có cô gái nào tuyệt vời hơn Diệp Vãn Vãn.
Qua lần tiếp xúc tối nay, có thể thấy Thẩm Dịch tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!
Nghĩ đến cái tên này, Lâm Độ lại nghiến răng ken két!
Cậu nhất định sẽ cho Thẩm Dịch biết thế nào là quả báo đến sớm!