Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
【Truyện theo tag cưỡng chế yêu, tác giả có phong cách viết khá biến thái, mức độ biến thái cực nặng, ai thích đọc truyện ngọt ngào thì chạy nhanh, nhân vật chính không hoàn hảo, có khuyết điểm, có cặp phụ, đừng áp tam quan ngoài đời thực vào.
Cưỡng chế yêu + chênh lệch vóc dáng + công nhỏ tuổi hơn + hơi điên cuồng + đối lập tính cách 】
Lâm Độ là một trai thẳng, chuẩn 24K luôn.
Bình thường cậu hay đeo kính gọng đen dày cộp, tính cách còn hơi hướng nội.
Tuy nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn nhưng trong đầu lại cực kỳ hoang dã, chỉ hận không thể vừa có người yêu là đại chiến ba trăm hiệp.
Tiếc là đến giờ vẫn độc thân từ trong bụng mẹ, vừa nói chuyện với con gái là mặt đã đỏ bừng đến mang tai.
Vừa bước vào lớp, cậu đã nghe thấy mấy bạn nữ bàn trước đang thảo luận về Thẩm Dịch. “Thẩm Dịch chơi bóng rổ đẹp trai muốn chết, cái cơ bụng sáu múi đó! Sau này không biết ai có phúc được hưởng đây!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh thở dài: "Tiếc là anh ta quá cấm dục, chẳng thèm động vào con gái, không ngờ đến cả Diệp Vãn Vãn tỏ tình cũng bị từ chối."
“Haiz... cũng đúng, nãy thấy Diệp Vãn Vãn khóc lem hết cả lớp trang điểm, cô ấy xinh như thế, lại còn là hoa khôi của khoa Văn, vậy mà Thẩm Dịch vẫn không thích."
Cô bạn ghé tai thì thầm: “Có khi nào… anh ta có vấn đề gì không?”
“Hả?” Cô gái bên cạnh giật mình, như tìm được điểm đột phá, thì thào: "Lúc trước anh ta là sinh viên khoa thể thao mà bên cạnh chả có nổi một cô gái, chắc chắn là vậy rồi.”
Nghe đến tên Diệp Vãn Vãn, Lâm Độ lập tức tập trung tinh thần, từ lúc nhập học cậu đã thầm thương Diệp Vãn Vãn, học cùng lớp cho tới tận gần kỳ thực tập, cứ tưởng gần nước thì sẽ được hưởng lợi, ai ngờ lại bị người khác vượt mặt!
Lâm Độ trong lòng bất bình, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “…Cho mình hỏi, Diệp Vãn Vãn bị sao vậy?”
Cô bạn bàn trước quay lại nhìn cậu. Lâm Độ có vóc dáng mảnh khảnh tiêu chuẩn, cao một mét bảy sáu, da còn trắng hơn cả con gái, chắc do từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên lông tơ cũng ít, tóc mái rũ trước trán che khuất mắt khiến người ta không nhìn rõ mặt.
Cô bạn liền không do dự đáp: "Diệp Vãn Vãn tỏ tình với Thẩm Dịch nhưng bị từ chối rồi."
Đúng lúc này, Diệp Vãn Vãn bước vào từ cửa lớp, đôi mắt đẹp long lanh ngấn lệ, trông vô cùng đáng thương.
Mấy cô bạn thân của Diệp Vãn Vãn liền vội vàng an ủi: “Vãn Vãn, kệ Thẩm Dịch đi, là anh ta không có phúc.”
Diệp Vãn Vãn da mặt mỏng, thật sự không thể chấp nhận được việc bị từ chối trước bao nhiêu nữ sinh trong trường như vậy.
Một cô bạn khác nói tiếp: “Thẩm Dịch đúng là không có mắt, còn dám bảo Vãn Vãn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa.”
“Đúng vậy, có cần phải nói nặng thế không chứ.”
Diệp Vãn Vãn lại nức nở, cô bạn bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy cho.
Còn Lâm Độ đã chứng kiến mọi chuyện, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó! Ghét nhất loại người hay ra vẻ như vậy!
Cái tên Thẩm Dịch này cậu đã biết mặt từ lâu. Vừa nhập học đã là nhân vật nổi bật của trường, nghe đồn còn có công ty giải trí muốn ký hợp đồng.
Có điều trường A có mấy cơ sở, cho nên bình thường bọn họ ít gặp nhau, nhưng hễ Thẩm Dịch xuất hiện là y như rằng sẽ có người bàn tán.
Còn Lâm Độ thì chỉ là một kẻ vô danh, cuộc sống xoay quanh ba điểm trường, nhà, net, chuyện nổi loạn nhất cậu từng làm chính là đi làm thêm ở tiệm net gần trường. Cậu đã phải tự kiếm tiền sống từ lâu, còn Thẩm Dịch lại là con trai của Thẩm Kế Bạch.
Ở thành phố A này, gần như không ai không biết Thẩm Kế Bạch là ai.
Nghĩ đến đây, Lâm Độ càng thêm bất bình.
Tối hôm đó, Lâm Độ ngồi ở quầy bar của tiệm net, đang ngáp ngắn ngáp dài thì bất chợt lọt vào tầm mắt cậu là một bàn tay thon dài mạnh mẽ, đường gân xanh nổi lên như rắn bò, là dấu hiệu của người thường xuyên tập luyện, tràn đầy sức sống.
Ngón trỏ gõ lên mặt quầy phát ra tiếng động, Lâm Độ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người trước mắt tựa như giao thoa giữa thiếu niên và đàn ông, mặc áo phông đen ngắn tay không giấu nổi đường nét cơ bắp mạnh mẽ, gương mặt lại mang vẻ đẹp trẻ trung.
Thẩm Dịch nhíu mày, vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mở một phòng bao.”
Không ngờ lại gặp ở đây, Lâm Độ thầm nghĩ, đúng là giả tạo.
Thẩm Dịch chỉ thấy cậu nhân viên này quá lề mề, mắt thì cứ dán vào mình.
Hôm nay anh vừa cãi nhau với Cát Tuệ Vân, người mẹ trên danh nghĩa của anh, cũng là người khiến anh không có thiện cảm với phụ nữ từ nhỏ. Cát Tuệ Vân là kiểu người cực kỳ thực dụng, khi nhà họ Thẩm không chấp nhận anh, bà ta cũng chưa từng đối xử tốt với anh.
Có lẽ vì cảm xúc trong đời thực không có chỗ trút nên Thẩm Dịch mới chơi game online.
Trò “Giang Hồ Lệnh” này rất hot trong nước, có nhiều bang hội. Thẩm Dịch là bang chủ của bang lớn nhất khu vực Hoa Bắc—bang Khuynh Nguyệt.
Trong game, nếu người chơi yêu nhau, họ có thể kết duyên dưới cây Tam Sinh.
Vừa đăng nhập, bạn cùng lớp Tống Thời Vũ đã nhắn riêng cho anh trong game.
【Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ】: Nghe nói cậu từ chối Diệp Vãn Vãn, tin này lan tới cả khu Nam rồi, đoán xem, giờ cả trường đang đồn cậu có vấn đề đấy.
【Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ】: Hay là để tôi dẫn cậu đi khu đèn đỏ quẩy một lần để bác bỏ tin đồn nhé?
【Dịch】: Trương Luật biết chuyện này không?
Thẩm Dịch lạnh lùng đáp lại. Tống Thời Vũ là kiểu thấy gái xinh là không kìm được muốn bắt chuyện, là vua trong đám hải vương. Nhưng anh ta lại cực kỳ sợ Trương Luật.
Mọi người đều cho rằng anh ta và Trương Luật chỉ là bạn bè thân thiết, nhưng thật ra họ là kiểu thanh mai trúc mã từ nhỏ, đã học cùng trường nhiều năm. Nếu Tống Thời Vũ chơi bời quá đà, Trương Luật có thể mách bố mẹ anh ta.
【Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ】: Đừng, ngàn vạn lần đừng nói với cậu ấy, không thì tôi chết chắc!
Chết kiểu gì thì Tống Thời Vũ không nói. Nước mắt đàn ông không dễ rơi, anh ta tuyệt đối không thể chết trên giường mà khóc lóc xin tha.
Sau một trận chiến bang, điện thoại Thẩm Dịch reo lên.
Lại là Cát Tuệ Vân.
Anh không bắt máy.
Lúc này, cửa phòng bao bật mở, một nam sinh đeo kính gọng đen quê mùa cầm chai nước bước vào, vạt áo bị mắc vào tay nắm cửa, để lộ một đoạn eo thon trắng nõn, toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Thẩm Dịch liếc mắt qua, vốn đã phát bực vì Cát Tuệ Vân, giờ lại có người tự dâng mình vào họng súng. Anh định mở miệng mắng, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên eo của cậu.
Đúng là lẳng lơ.
Lâm Độ chỉnh lại vạt áo, rụt rè nói: “...Hôm nay có hoạt động, mở phòng bao được tặng miễn phí một chai nước khoáng.”
Thực ra chả có hoạt động gì cả, chỉ là Lâm Độ muốn dò la tình hình đối thủ mà thôi.
Màn hình trong phòng bao cực kỳ rõ nét, nhân lúc đặt chai nước xuống, Lâm Độ nhìn thấy trên màn hình hiển thị Giang Hồ Lệnh, bang chủ bang Khuynh Nguyệt 【Dịch】.
Thẩm Dịch cũng không phải chưa từng gặp người đồng tính muốn tiếp cận mình, loại chiêu trò này anh đã quen từ lâu. Dù không có hứng thú với phụ nữ nhưng anh cũng chẳng có thiện cảm với đàn ông.
Thái độ cố ý lấy lòng của Lâm Độ khiến anh nổi ý xấu.
Anh đứng bật dậy, chiều cao gần 1m9 khiến căn phòng trở nên chật chội. Lâm Độ không kịp phản ứng bị anh dọa đến ngẩn người, lùi lại hai bước.
Thẩm Dịch bóp lấy cái cằm nhọn của Lâm Độ, lực mạnh đến mức để lại hai dấu ngón tay rõ mồn một trên da. Anh cúi xuống, trong thoáng chốc, mặt hai người kề sát nhau.
Thẩm Dịch cười lạnh: “Thiếu hơi đàn ông đến thế à?”