Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

2

Tối hôm đó trôi qua, tôi và Tống Đình ngầm hiểu nhau, không ai nhắc lại chuyện kia nữa.

【Oa, đây là mẫu đồng hồ mới nhất à?】
【Còn phải giả vờ như vô tình đánh rơi.】

【Nhà ai mà người tốt lại làm rơi chiếc đồng hồ đắt tiền thế này, nam chính đúng là yêu ghê gớm!】

【Lại còn là đồng hồ đôi nữa chứ, nam chính tâm cơ quá đi!】

...

Bình luận bay vẫn thỉnh thoảng hiện ra.

Tôi cũng từng thấy mẫu đồng hồ đó, giá trị không nhỏ.

Với tình hình tài chính hiện tại của Tống Đình, mua một cặp đồng hồ đôi như vậy vẫn là chuyện khó khăn.

Tôi cứ có cảm giác mình bị thiệt.

Tôi đã cùng Tống Đình chịu đựng những ngày tháng khổ sở suốt ngần ấy năm.

Cuối cùng vừa mới có chút khởi sắc, vậy mà lại phải dâng tay cho người khác.

Sinh nhật lần trước của tôi, Tống Đình tặng tôi một thỏi son, còn tự tay nấu một bát mì.

Tôi còn đăng lên vòng bạn bè nữa.

Dù sao thì thỏi son ấy cũng bốn năm trăm tệ, là món quà đắt nhất anh từng tặng tôi.

Sau đó có người nói với tôi thỏi son đó là hàng giả.

Tôi chỉ muốn cười.

Tôi sao có thể không biết đó là đồ giả?

Tôi cố ý đăng lên vòng bạn bè, còn nhấn mạnh là do Tống Đình tặng.

Dù sao thì mất mặt cũng đâu phải tôi.

Quả nhiên chẳng bao lâu, Tống Đình đã kiếm cớ bảo tôi xóa bài đăng.

Hôm nay tôi đặc biệt trang điểm ăn mặc thật kỹ càng.

Tống Đình biết tiêu tiền, tôi cũng biết.

Dù sao thì chẳng biết bao giờ hệ thống mới quay lại.

Đợi đến lúc nó quay lại, chắc tôi cũng chẳng còn sống nữa rồi.

Khoảng thời gian trống này, vừa hay để tôi tận hưởng một chút.

Tôi liên hệ với một chị em thân trong giới.

Chồng cô ấy là đối tác làm ăn của công ty Tống Đình.

Trên đường, Hứa Vi khoác tay tôi, hết sức hài lòng:

“Song Song à, cuối cùng cậu cũng chịu nghe lời mình mà ăn diện lên rồi.
“Tiết kiệm để làm gì chứ, chẳng phải tiền Tống Đình kiếm là để cậu tiêu sao?
“Cậu không tiêu thì cũng để người đàn bà khác tiêu thôi.”

Hứa Vi nói chẳng sai chẳng phải đã tiêu lên người khác rồi còn gì?

“Tớ chẳng biết gì về quần áo với trang điểm cả, Vi Vi, tất cả trông cậy vào cậu rồi,” tôi vui vẻ nói, “Tống Đình bảo cứ chọn cái đắt nhất là được, anh ấy sẽ thanh toán lại cho tớ.”

Tôi lắc lắc chiếc thẻ ngân hàng trong tay.

Hứa Vi tròn xoe mắt: “Ui chà, Tống Đình giao luôn tiền lương cho cậu rồi à!”

Tôi gật đầu: “Ừ, tớ giúp anh ấy quản lý.”

Tống Đình biết tôi không tiêu tiền bừa bãi, nên mọi khoản chính trong nhà đều do tôi giữ.

Tôi cũng chưa từng kiểm tra trong đó có bao nhiêu tiền.

Chắc là không ít.

Hứa Vi dẫn tôi đi mua vài bộ quần áo, rồi chọn cho tôi một bộ mỹ phẩm và đồ dưỡng da.

Sau một vòng mua sắm, tôi mới thấy những thứ nghẹn trong lòng được xả bớt.

“Mệt rồi nhỉ, đi, đến spa nghỉ chút,” Hứa Vi đề nghị.

Mắt tôi sáng lên.

Quần áo với mỹ phẩm thì chẳng là gì.

Spa mới là nơi tiêu tiền thật sự.

Việc đầu tiên khi bước vào, tôi lập tức làm thẻ hội viên.

Thay đồ xong, tôi thoải mái nằm trên ghế massage.

Bình luận bay vẫn đang nhấp nháy.

Chắc Tống Đình bị tốc độ tiêu tiền của tôi làm cho choáng váng, nghe nói cả buổi chiều mặt đen như đít nồi.

Khi tôi và Hứa Vi bước ra khỏi spa, trời cũng đã sẩm tối.

Chiếc xe của Tống Đình đậu ngay trước cửa.

Hứa Vi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ: “Chồng cậu tốt thật đấy, còn đích thân đến đón nữa.”

Tôi chỉ cười, không đáp.

Tống Đình rõ ràng là tới để hỏi tội.

Quả nhiên, cửa xe hạ xuống, câu đầu tiên của Tống Đình là:

“Hôm nay em làm gì mà lại đến spa thế?”

Thẻ ngân hàng liên kết với số điện thoại của Tống Đình, tôi làm gì anh ta đều biết rõ mồn một.

Tôi liền đáp: “Mấy hôm trước Hoài Viễn bảo em quê mùa, kêu em nên chăm chút bản thân một chút, nên em mua vài bộ đồ.”

Sợ anh không tin, tôi mở đoạn tin nhắn ra cho anh xem.

Tống Đình chất vấn:

“Mua đồ thì được, nhưng sao mua nhiều thế? Mỹ phẩm ở nhà em vẫn còn mà, như vậy là lãng phí.
“Còn spa này em tìm hiểu kỹ chưa, sao lại nạp nhiều tiền vậy?”

Thấy tôi im lặng, anh ta dường như chuyển sang dỗ dành:

“Trước đây em đâu có như vậy.
“Anh không trách em, chỉ là mấy chỗ spa bây giờ lắm bẫy lắm, anh sợ em bị lừa.”

Tình hình bắt đầu căng thẳng, Hứa Vi nhanh chóng làm dịu không khí:

“Không đâu, em hay đến đây lắm, làm sao hại Song Song được.
“Hơn nữa ở đây cũng đâu có đắt lắm, Song Song chỉ làm thẻ VIP thôi, em là SVIP mà.”

Tống Đình mặt lạnh như tiền, mở cửa xe: “Lên xe đi, anh đưa hai người về.”

Bình luận bay lúc này đều nhất loạt nói tôi phung phí.

Nhưng hôm nay số tiền tôi tiêu xài, cũng chỉ bằng một phần lẻ trong số tiền mua đồng hồ của Tống Đình.

Trên xe, Hứa Vi lén gửi tin nhắn cho tôi.

Tường Vi Vi: “Hôm nay Tống Đình sao thế?”

Song Song: “Không biết nữa, chắc do công việc bận quá?”

Tường Vi Vi: “Song Song à, có câu này tớ không biết có nên nói không… Ai da! Chính là cái đồng hồ Tống Đình đeo hôm nay khá đắt đó, là đồng hồ đôi.”

Song Song: “Tớ không biết, trước giờ chưa thấy anh ấy đeo bao giờ.”

Tường Vi Vi: “Cậu cũng nên để tâm chút đi!”

Song Song: “Biết đâu chiếc còn lại là anh ấy giấu kỹ, định tạo bất ngờ cho tôi thì sao?”

Nói đi cũng phải nói lại, Tống Đình thật sự ngu ngốc.

Dám công khai tặng đồng hồ đôi đắt tiền như vậy cho Tạ Uyển.

Người có chút kiến thức thôi cũng nhận ra được.

Tạ Uyển rõ ràng cũng biết, nhưng hai người họ lại cố tình giả vờ ngây thơ.

Cùng lắm cũng chỉ lừa được kiểu người thật thà như tôi mà thôi.

Về đến nhà, tôi cố ý hỏi Tống Đình:
“Chiếc đồng hồ anh đeo lúc nãy đâu rồi? Sao không thấy nữa?”

Tống Đình giả vờ không để ý:
“Là người khác tặng, không tiện đeo nên anh cất rồi.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Nhưng chính Tống Đình lại là người không chịu được trước.

“Cố Song Song, em định nghi thần nghi quỷ đến bao giờ?

“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao? Hôm nay em tiêu xài bừa bãi anh cũng không trách!

“Anh mỗi ngày đi làm rất mệt, em có thể hiểu chuyện một chút, đừng gây chuyện được không?!”

【Khoan đã, lời nam chính nói nghe là lạ nhỉ.】
【Nghe cứ như mấy câu bố tôi hay nói với mẹ tôi ấy.】

【Tôi muốn nói từ lâu rồi, cảm thấy nam chính vừa muốn làm người tốt, vừa muốn lợi cho mình.】

Những bình luận này khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:
“Tôi gây chuyện gì? Tôi đã cực khổ bao năm, giờ muốn đối xử tốt với bản thân một chút thì thành tiêu xài bừa bãi à?

“Tống Đình, anh không quên lý do vì sao tôi không có tiền chứ?”

Sắc mặt Tống Đình lập tức trở nên âm trầm, rõ ràng bị tôi chọc trúng điểm yếu, trong mắt lóe lên tia tức giận và bất an.

“Ý em là gì? Đừng lôi chuyện quá khứ ra nói mãi!” giọng anh ta cao lên, xen lẫn vài phần uy hiếp.

Tôi không hề lùi bước, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Chuyện quá khứ?”

Ánh mắt Tống Đình thoáng hiện vẻ châm chọc:
“Không phải em tự mình bám lấy anh à?”

Sắc mặt tôi lập tức trở nên rất khó coi.

Có vẻ như chỉ khi tôi khó chịu thì Tống Đình mới cảm thấy dễ chịu.

Cuộc tranh cãi này, xem như Tống Đình thắng.

“Xin lỗi, anh không cố ý nói vậy đâu, chỉ là mệt quá thôi.

“Tối nay anh còn có việc, em tự ăn cơm nhé.”

Tống Đình chỉnh lại quần áo, cầm lấy áo khoác trên sofa, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi ngôi nhà này.

【Thật sự đây là nam chính à? Hơi quá rồi đấy.】
【Nhắc nhẹ: Thời đại học nam chính tiêu toàn tiền của nữ phụ, mở công ty cũng mượn cô ấy 30.000 tệ, đến giờ chưa trả.】
【Tra nam, trả tiền đây!】

Tống Đình không thích nhắc lại chuyện quá khứ.

Với anh ta, đó có lẽ là một vết nhơ khó mở miệng.

Một “thiên tài thương mại” như hiện tại, lại từng phải dựa vào phụ nữ để khởi nghiệp.

Nói ra sợ người ta cười vào mặt.

Vì thế, Tống Đình rất ít khi dẫn tôi đi dự tiệc, người biết được chuyện xưa càng ít.

Tôi đoán, sâu trong lòng anh ta, hẳn là khinh thường tôi.

Sau khi Tống Đình đi, căn nhà chìm trong một sự yên lặng kỳ quặc.

Thực ra trước đây, Tống Đình cũng chẳng mấy khi ở nhà.

Những lúc cực kỳ yên ắng thế này, tôi thường trò chuyện với hệ thống.

Hệ thống vẫn luôn “vẽ bánh” cho tôi.

Rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay lại thế giới thực.

Trong thế giới thực, mẹ vẫn đang chờ tôi trở về.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo