Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

1

Khi tôi và Tống Đình sắp đến ngày kết hôn, Tạ Uyển trở về nước.

Năm lớp 12, nếu không phải vì cha Tống bị bệnh, Tống Đình và Tạ Uyển lẽ ra đã cùng nhau đi du học.

Tôi đã đồng hành cùng Tống Đình vượt qua tám năm gian nan nhất cuộc đời anh.

Còn phải nuôi nấng cậu em trai kém tôi hai tuổi.

Vừa đi học, tôi vừa vắt óc nghĩ cách kiếm tiền để lo cho cả hai người họ.

Vì quá vất vả, trông tôi còn già hơn bạn bè cùng trang lứa vài tuổi.

Sau khi cha Tống khỏi bệnh, Tống Đình tự mở công ty riêng.

Tôi không một lời oán trách, làm trâu làm ngựa cho công ty của anh, không nhận một xu tiền lương.

Nửa năm nay công ty của Tống Đình bắt đầu có khởi sắc, tôi mới được nghỉ ngơi một chút.

Tôi rất vui, vì tôi nghĩ mình sắp được nghỉ ngơi thật sự rồi.

Theo kịch bản, một tuần trước khi Tạ Uyển về nước, hệ thống sẽ sắp xếp cho tôi một vụ tai nạn xe để tôi “thoát vai”.

Ai ngờ hệ thống lại đột ngột biến mất, còn tôi thì sống sót đến tận bây giờ.

“Tinh Song, tối nay anh phải tăng ca, em nhớ ăn gì ngon vào nhé.”

Nhận được tin nhắn của Tống Đình, tôi khẽ cười chua chát.

Vừa định gõ chữ trả lời, trước mắt tôi bỗng xuất hiện vài dòng bình luận bay.

【Nữ phụ sao vẫn chưa biến mất? Nam chính đến gặp nữ chính cũng không thể quang minh chính đại nữa.】

【Oa, tiệc đón gió nữ chính mà nam phụ si tình cũng đến! Đúng là chiến trường tu la quy mô lớn!】

Tôi chớp mắt, nam phụ mà bình luận nói đến chính là em trai do tôi một tay nuôi lớn, Cố Hoài Viễn.

Tôi cũng muốn biết, vì sao tôi vẫn chưa "thoát vai"?

Những ngày tháng phải đứng sau lưng lo dọn dẹp cho Tống Đình và Cố Hoài Viễn, tôi thật sự chịu đủ rồi.

Tôi là nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết ngược tâm.

Sau khi tôi chết, nam nữ chính trùng phùng.

Nhưng vì những dấu vết tôi từng để lại, cốt truyện từ đó lại thêm biết bao chi tiết ngược tâm đau khổ.

Tôi đã chăm chỉ hoàn thành từng nhiệm vụ theo đúng kịch bản mà hệ thống giao cho.

Lẽ ra một tuần trước tôi đã phải “thoát vai”, nhưng hệ thống đột nhiên biến mất.

Đêm nay, là thời khắc nam nữ chính chính thức gặp lại nhau.

【Từng ấy năm qua nam chính luôn tìm kiếm tin tức về nữ chính, có trời mới biết khi biết cô ấy trở về, anh ta đã kích động đến nhường nào!】

【Oa! Tay nam chính khi châm thuốc cũng đang run lên!】

【Nam phụ cún con cứ ra sức thể hiện trước mặt chị gái, đáng yêu muốn xỉu luôn!】

Từng dòng từng dòng bình luận cuộn qua trước mắt tôi.

Nói trong lòng không gợn sóng là dối mình dối người.

Tôi đã thực sự nuôi dưỡng Tống Đình và Cố Hoài Viễn suốt tám năm trời.

Tôi thậm chí biết nhiều hơn cả những gì mấy dòng bình luận kia tiết lộ.

Ba năm trước, Tống Đình và Tạ Uyển đã âm thầm liên lạc lại với nhau.

Thời đại học, Tống Đình từng lén dùng số tiền tôi đưa để bay ra nước ngoài, chỉ để lén nhìn Tạ Uyển một cái.

Nguyên văn viết thế này:

【Bầu trời London luôn u ám. Tống Đình trốn trong bóng tối, cảm thấy bản thân giống như một con chuột nhắt. Tình cảm anh dành cho Tạ Uyển như những nhánh dây leo đâm rễ trong tim.】

Tiền vé máy bay qua lại của Tống Đình là do tôi trả.

Thời đại học, tôi đến một bữa ăn tử tế cũng không dám ăn.

Anh ta nói anh ta phải đi tỉnh ngoài thi đấu.

Bốn ngàn tệ tôi không hề do dự mà đưa cho anh.

Tôi đoán, tối nay chắc Tống Đình sẽ không về nhà.

Tiếc là tôi đã đoán sai.

Khoảng rạng sáng, tôi cảm nhận được bên cạnh mình có thêm một người.

Trên người Tống Đình nồng nặc mùi rượu, xen lẫn chút hương nước hoa nhàn nhạt, tôi không thích cái mùi đó cho lắm.

Cảm nhận được tôi đã tỉnh.

Giọng Tống Đình mang theo mệt mỏi vang lên bên tai tôi:

“Song Song, chuyện cưới xin của chúng ta dời lại chút đi.”

Tôi hiểu rõ lắm, giữa tôi và Tống Đình căn bản sẽ chẳng có đám cưới nào cả.

Tôi đáp hờ hững: “Ừ, được thôi.”

Tống Đình hình như không ngờ tôi lại qua loa như vậy, “Em không muốn hỏi lý do à?”

Tôi hơi bực bội: “Hỏi làm gì nữa? Đâu phải lần đầu anh hoãn. Lý do thì vẫn là mấy câu như bận công việc, cuộc sống chưa ổn định, chưa chắc chắn, đại loại vậy thôi.”

Trước đây, tôi sẽ làm theo yêu cầu của kịch bản mà truy hỏi đến cùng.

Tống Đình luôn lấy mấy lý do mơ hồ để qua mặt tôi, cả ba mẹ anh cũng vậy.

Suốt những năm qua tôi đã hy sinh rất nhiều, thế mà mẹ Tống vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bà ấy rất quý tôi, điều đó cũng gián tiếp khiến bà không ưa Tạ Uyển sau này.

Nhưng giờ hệ thống cũng biến mất rồi, tôi chẳng còn hứng thú gì để tiếp tục diễn nữa.

Im lặng một lúc lâu.

Khi tôi sắp ngủ thì Tống Đình lại lên tiếng:
“Bữa tiệc tối nay có cả Tạ Uyển. Trước đây nhà họ Tạ và nhà họ Tống quan hệ rất tốt, anh không thể không đi.”

Bình luận bay bỗng tràn ngập màn hình:

【Đúng là đứa trẻ ngoan, thành thật quá.】
【Không hổ là nam chính, dám nói thật.】
【Thích những người thành thật như vậy ghê.】

Làm ơn đi, mấy người định làm trò gì vậy?

Gì mà “có cả Tạ Uyển”, rõ ràng hôm nay là tiệc đón Tạ Uyển về nước mà!

Cái gì mà “không thể không đi”, rõ là Tống Đình tự nguyện hớn hở chạy đến còn gì!

Tôi lạnh nhạt nói: “Biết rồi, em buồn ngủ, ngủ sớm đi.”

Chắc Tống Đình hiểu lầm, càng ôm tôi chặt hơn.

“Song Song, đừng giận mà, anh không cố ý giấu em đâu.”

Hơi thở nóng hổi của Tống Đình phả bên tai tôi.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Hệ thống rốt cuộc đi đâu rồi? Tôi thật sự không muốn diễn nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh mình là một tên tra nam, tôi đã thấy khó chịu đến mức muốn nổi da gà.

Nhẫn nhịn mãi, cuối cùng bên tai cũng vang lên tiếng thở đều đặn.

Tôi lặng lẽ rút ra khỏi vòng tay Tống Đình, còn tiện chân đá anh ta một cú.

Mở điện thoại ra xem.

Nửa tiếng trước, Cố Hoài Viễn gửi tin nhắn:

【Chị ơi, con gái thường thích kiểu giày cao gót nào vậy?】

Tôi cười khẩy, trả lời:

【Không biết, chị chưa từng mang bao giờ.】

Bình luận bay lại bắt đầu sôi nổi:

【Nam phụ đúng là chu đáo, đến cả việc nữ chính mang giày không vừa cũng để ý được.】 【Giá mà nữ chính có thể thu luôn cả nam phụ thì hay biết mấy!】

Tôi biết trước kịch bản.

Sau này vì muốn thiết kế một đôi giày cao gót phù hợp cho Tạ Uyển, Cố Hoài Viễn đi khắp nơi nhờ vả, thậm chí còn tìm được một nghệ nhân lão luyện.

Tôi nghĩ đến đôi giày của mình.

Khi còn nhỏ, giày của tôi đều là giày cũ Cố Hoài Viễn đi rồi để lại.

Cha mẹ chúng tôi mất sớm, từ nhỏ sống với ông bà nội, mãi sau này mới được lên thành phố học.

Ba năm cấp ba, tôi cũng chỉ mang giày người thân không cần nữa.

Nhiều đôi không vừa chân, thường xuyên làm chân tôi trầy xước, phồng rộp đầy vết bỏng nước.

Sau khi đi làm, tôi cũng chỉ chọn giày kiểu dáng đơn giản, thoải mái nhất có thể.

Khi học đại học, Cố Hoài Viễn một lòng theo đuổi âm nhạc, cần tôi chu cấp.

Công ty của Tống Đình mới khởi nghiệp, công việc chất đống, đơn hàng không ngớt.

Tôi phải lo cả hai phía, suốt một năm trời gần như không có lấy một ngày nghỉ.

Tôi căn bản không có cơ hội để đi giày cao gót.

Câu hỏi tối nay của Cố Hoài Viễn, đúng là một sự mỉa mai cay đắng.

So với sự phản bội của Tống Đình, phản bội của Cố Hoài Viễn khiến tôi lạnh lòng hơn nhiều.

Dù tôi biết, tất cả vốn chỉ là kịch bản định sẵn.

Cố Hoài Viễn nhanh chóng nhắn lại:

【Chị đúng là... lớn tuổi rồi mà chẳng biết chăm sóc bản thân.】

【Con gái gì mà lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch.】

【À đúng rồi, chị bao giờ cưới Tống Đình thế?】

【Cưới sớm chút đi, em còn muốn ăn kẹo cưới của hai người đấy.】

Tức đến cùng cực, tôi lại nở một nụ cười đầy chua xót.

Cố Hoài Viễn đâu phải thật sự muốn ăn kẹo cưới, cậu ta chỉ mong tôi và Tống Đình cưới sớm, để khỏi phải có người tranh giành Tạ Uyển với mình.

Hồi còn nhỏ, tôi thật sự đã xem cậu ta là em trai ruột.

Cậu bé Cố Hoài Viễn nhỏ xíu nép vào lòng tôi, không ngừng hỏi: “Ba mẹ đâu rồi chị? Ba mẹ đâu?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi vẫn luôn thiên vị Cố Hoài Viễn hơn đôi chút, luôn muốn dành những điều tốt đẹp hơn cho cậu ấy.

Sợ cậu bị bắt nạt, sợ cậu ăn không đủ no.

Từng có lúc tôi ích kỷ nghĩ rằng, nếu có thể khiến Cố Hoài Viễn tránh xa Tạ Uyển, thì cậu ấy sẽ có thể sống một đời yên ổn.

Nhưng sức mạnh của kịch bản không phải điều tôi có thể xoay chuyển.

Tôi dạy cậu làm người, dạy cậu cách sống, cho cậu tự do trong mức có thể.

Chị cả như mẹ  tôi thật sự đã nuôi dạy cậu như một người mẹ.

Người mà tôi không hề nợ nần gì nhất chính là Cố Hoài Viễn.

Tôi không muốn trả lời tin nhắn của cậu ta nữa.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo