Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
2
Lúc này tôi bỗng nhiên phản ứng kịp, cái “vợ” trong miệng Kim Minh hình như… là chỉ tôi?
Tôi quay đầu nhìn anh ta, đúng lúc anh ta cũng quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt chạm nhau, anh ta bỗng gào rú trong đầu:
【A a a a a a a a, vợ nhìn tôi rồi!】
【Làm sao đây? Tôi căng thẳng quá, hối hận vì lúc nãy không đi nhà vệ sinh để chỉnh trang lại nữa, không biết hình tượng mình giờ trông thế nào nữa.】
【Vợ đừng nhìn nữa, nhìn thêm tôi sẽ không kiềm được mà hôn mất!】
Tôi lập tức quay đầu đi.
Khoan đã, vừa rồi anh ta "nói" gì vậy? Miệng hoàn toàn không hề động đậy mà?
Hay là tôi nhìn nhầm?
Không chắc lắm, thử nhìn lại xem sao.
Tôi quay đầu lại như cái máy và đúng như dự đoán, anh ta lại bắt đầu nữa:
【A a a a a a a a a a, vợ lại lại lại nhìn tôi rồi!】
【Căng thẳng quá, nhưng cũng vui quá, thật sự rất muốn hôn.】
【Không được không được, phải giữ kẽ một chút, nếu không vợ sợ chạy mất thì toi.】
Đúng là vô lý hết sức. Kim Minh rõ ràng không hề mở miệng. Mà anh ta cũng đâu biết nói tiếng bụng. Vậy mấy câu đó là từ đâu ra?
Tôi liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, có vẻ chẳng ai nghe thấy gì cả.
Cho nên…
Tôi bỗng có một suy đoán táo bạo: phải chăng tôi… nghe được tiếng lòng của Kim Minh?
Cho đến khi Kim Minh mở miệng thật:
“Trợ lý Giang làm sao vậy? Mặt cậu trông tái thế kia?”
Xác định rồi. Tôi đúng là nghe được tâm thanh của anh ta.
Vì ngay trước đó, tôi còn nghe thấy một giọng nói khác từ anh ta:
【Mặt vợ nhợt nhạt quá, chẳng lẽ bị bệnh?】
【Làm sao đây? Đau lòng quá, có nên đưa vợ đi bệnh viện không nhỉ?】
Chết thật anh ta hình như có mưu đồ với tôi.
Ra khỏi quán bar, Kim Minh bảo tôi đi lấy xe, anh ta đứng đây chờ.
Đúng lúc tôi cũng cần chút thời gian một mình để tiêu hóa chuyện có thể nghe được tiếng lòng của Kim Minh… và việc anh ta xem tôi là “vợ”.
Nhưng đi được nửa đường, tôi chợt nhớ ra, Kim Minh chưa đưa chìa khóa xe cho tôi.
Bất đắc dĩ, tôi lại phải quay lại.
Và rồi tôi thấy Kim Minh đang như phát điên:
Ba cú đấm trái, ba cú đấm phải.
Một cú đá trái, một cú đá phải.
Đá cao trái, đá cao phải.
Đá sau trái, đá sau phải.
Vặn cổ, lắc hông.
Khỉ vớt trăng, chiêu tất sát của Ultraman.
Dẫn bóng giữa hai chân, ném rổ.
Huýt sáo, hất tóc.
Tôi không nỡ nhìn thẳng, đau đầu đến mức phải đưa tay ôm trán.
Chúng ta dù gì cũng là người có danh tiếng, làm ơn giữ hình tượng một chút được không?
Tôi đứng im tại chỗ chờ vài phút, đợi Kim Minh “hết điên”, anh ta mới chỉnh lại quần áo, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Khi thấy tôi đang đứng cách đó không xa, người anh ta đột nhiên cứng đờ, nụ cười tắt ngấm:
【Xong rồi, chẳng lẽ vợ nhìn thấy hết rồi?】
Tôi không những nhìn thấy, mà còn nghe thấy từng câu tâm sự điên cuồng của anh ta:
【A a a a a a a a a a a a a a a a, tiêu rồi tiêu rồi, a a a a a a a a a a a, vợ thấy rồi, a a a a a a a a a a, mất mặt chết mất, a a a a a a a a a a, tôi không muốn sống nữa, a a a a a a a a a a a a a a a.】
Tôi thật sự không thể tưởng tượng nếu Kim Minh biết tôi nghe được tiếng lòng của anh ta thì sẽ phản ứng thế nào.
Có lẽ anh ta sẽ bỏ trốn khỏi trái đất luôn quá, với cái tính kiêu ngạo đó.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ để anh ta biết. Vì tôi tuyệt đối không dám mạo hiểm đánh mất bát cơm, tôi nghèo mà.
Tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói với anh ta:
“Xin lỗi tổng giám đốc Kim, tôi quên lấy chìa khóa xe.”
Kim Minh “ồ” một tiếng, móc chìa khóa ra đưa cho tôi.
Tôi còn chưa kịp xoay người rời đi thì anh ta bỗng bật cười lớn, tiếng cười vô cùng hoành tráng, khiến tôi giật mình suýt ngã nhào.
3
Trên đường về, Kim Minh ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng thì lảm nhảm không ngừng.
Ban đầu, giọng điệu còn khá bình thường, toàn là những lời khen tôi.
Cho đến khi anh ta nhìn tôi qua gương chiếu hậu, thì phong cách đột ngột chuyển hướng:
【Yết hầu của vợ nhìn gợi cảm thật, làm sao bây giờ? Thèm cắn quá.】
【Tiếc là cổ áo sơ mi của vợ cao quá, nếu có thể liếc thấy xương quai xanh của cậu ấy thì không biết tâm trạng tôi sẽ tươi sáng đến mức nào nữa.】
【Trời ơi, vợ có cơ ngực kìa, căng đầy như thế, nhìn là muốn sờ thử luôn.】
Càng về sau, những câu trong đầu anh ta càng thêm không phù hợp với trẻ em, khiến mặt tôi đỏ bừng.
Để ngăn anh ta nói ra thêm mấy câu “không đứng đắn” nữa, tôi vội mở miệng:
“Tổng giám đốc Kim, sáng mai 9 giờ có hẹn với tổng giám đốc Trương.”
Tôi nói hơi to, làm Kim Minh đang chìm đắm trong thế giới mộng tưởng của mình giật nảy cả người.
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt có chút lúng túng, xoa xoa mũi nói:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi được nửa đường, Kim Minh bỗng mở miệng:
“Dừng lại trước siêu thị phía trước.”
Anh ta mua ít trái cây, lúc thanh toán tiện tay lấy thêm một hộp kẹo cao su, còn hỏi tôi:
“Cậu có cần mua gì không?”
Tôi cũng tiện tay lấy vài hộp kẹo cao su trên kệ bên phía mình đưa cho anh ta, toàn là mấy vị tôi chưa từng thấy.
Dù sao thì… đồ rẻ không lấy thì uổng.
Nhưng khi thanh toán xong, tôi phát hiện Kim Minh đang nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ quái dị.
Ngay cả cô thu ngân cũng nhìn tôi nửa cười nửa không.
Tôi hơi nghi hoặc:
“Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?”
Kim Minh liếc mắt nhìn cô thu ngân, hai người… cùng lắc đầu.
Vậy… họ đang làm cái quái gì thế?
Tôi càng thêm khó hiểu.
Sau khi đưa Kim Minh về nhà, tôi chui vào bếp pha mật ong cho anh ta.
Bước ra thì thấy anh ta đang nằm trên ghế sofa, ưỡn ngực, cong lưng, nhún mông.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy mê hoặc:
【Cưng à, để xem em có bị tôi quyến rũ đến chết không.】
Nếu không nghe thấy tiếng lòng của anh ta, tôi còn tưởng anh ta bị ngứa…
Thật muốn bước tới gãi hộ hai cái, chứ nhìn anh ta uốn éo mãi mà tôi phát khó chịu.
Nhưng phải nói thật, bây giờ anh ta trông đúng là có chút… quyến rũ.
Hai má ửng hồng, môi đỏ mọng như quả anh đào chín, sơ mi trắng bung mấy nút để lộ cả khoảng ngực trắng trẻo.
Thêm đôi mắt mơ màng, nhìn không khác gì yêu tinh câu hồn người khác.
Tiếc là tôi không phải phụ nữ.
Tôi đưa ly mật ong đến cho anh ta:
“Tổng giám đốc Kim, uống mật ong cho giải rượu đi ạ.”
Anh ta không nhận cốc, chỉ nhìn chằm chằm tôi, trong lòng còn đang tự cổ vũ bản thân:
【Kim Minh, mày là giỏi nhất! Mày chắc chắn làm được!】
【Nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết phải đợi đến bao giờ mới có lần sau!】
Tôi vẫn chưa hiểu anh ta đang nói cái gì.
Cho đến khi… anh ta bất ngờ kéo tôi một cái, tôi mất đà ngã nhào lên người anh ta, chiếc cốc cũng rơi xuống đất kêu “choang” một tiếng.
Chưa kịp phản ứng, anh ta đã ôm lấy gáy tôi và hôn xuống.
Cảm giác môi mềm ấm áp chạm vào, cùng khuôn mặt Kim Minh phóng to ngay trước mắt khiến tôi cứng người, đầu óc trống rỗng.
【Hu hu hu, mẹ ơi con có tiền đồ rồi, cuối cùng cũng hôn được vợ! Vợ thơm quá, ngọt quá, mềm quá!】
Tay anh ta bắt đầu lướt từ ngực tôi xuống, sắp chạm đến đùi trong thì tôi bừng tỉnh.
Một tiếng rên đau đớn vang lên, Kim Minh lập tức dừng lại.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, khó khăn thốt lên:
“C-c-c-cậu buông tay… sắp… gãy rồi đó…”