Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tô Thanh Ngư gõ hai cái, từ trong phòng 302 cũng vang lên hai tiếng gõ đáp lại.  
 
"Cô có nghe thấy tôi nói không? Nếu nghe được thì gõ một tiếng nhé."  
 
Cánh cửa bị gõ vang lên một tiếng.
 
"Có phải cô bị phú thương nhốt trong này không? Nếu phải thì gõ một tiếng."  
 
Cánh cửa lại bị gõ vang lên một tiếng.
 
Ngay từ lần đầu đến tầng ba, Tô Thanh Ngư đã nhận ra chùm chìa khóa trên thắt lưng phú thương là cùng một kiểu.  
 
Lần trước phú thương bước ra từ phòng 302, đi qua hành lang rồi mở cửa phòng 304.  
 
Vậy là cả 302 và 304 đều là nhà của phú thương.  
 
Tô Thanh Ngư áp sát cửa hỏi: "Cô có thể nói chuyện không?"  
 
Bên trong không trả lời.  
 
Không thể nói, là đã bị bịt miệng hay đã bị cắt lưỡi?  
 
"Có phải phú thương ép cô ở lại đây không? Phải thì gõ một tiếng."  
 
Cánh cửa bị gõ vang lên một tiếng.
 
Người phụ nữ váy đỏ khuyên Tô Thanh Ngư đừng can thiệp chuyện tầng ba, nhưng Tô Thanh Ngư cần thu thập càng nhiều manh mối mới có thể tìm cách thoát khỏi Hành lang vô tận.  
 
"Cô có biết lối ra không? Biết thì gõ một tiếng, không biết gõ hai tiếng."  
 
Cánh cửa bị gõ vang lên một tiếng.
 
Tiếng gõ này ngập ngừng hơn. Sau câu hỏi của Tô Thanh Ngư, bên kia cánh cửa im lặng vài giây.  
 
Tô Thanh Ngư vẽ đường hưởng cho người trong phòng: "Cô cố gắng tự bảo vệ mình nhé, nếu có cơ hội tôi sẽ cứu cô ra."  
 
Cứu cái búa ấy.
 
Không cung cấp manh mối thông quan, đều coi như quỷ dị vô dụng.  
 
Họ tiếp tục xuống tầng hai.  
 
Dàn hợp xướng người già phòng 205 vẫn đang hát vang bài ca:  
 
"Trời tối đen, đường tối đen, trong rừng xuất hiện anh chàng đẹp trai.  
 
Anh chàng đẹp trai, bụng đói cồn cào, nhóm lửa nấu một cô em xinh đẹp.  
 
Cô em xinh đẹp, khóc thút thít, gọi ông bố giàu có ở nhà tới.
 
Ông bố giàu có, bụng to đùng, chảy ra một nồi mỡ béo ngậy! 
 
..."  
 
Anh chàng đẹp trai trong lời bài hát khiến Tô Thanh Ngư nghĩ ngay đến anh bảo vệ điển trai.  
 
Đột nhiên, ông lão mặc đồ thọ đen ở hàng cuối ho sặc sụa.  
 
Hàm răng giả của ông bật ra như bị thứ gì đó mắc trong cổ họng, vật vã đấm ngực.  
 
Các cụ già trong phòng hỗn loạn như ong vỡ tổ.  
 
Lúc này một bà lão vẫy tay ra hiệu nhờ họ giúp đỡ.  
 
Theo động tác vẫy gọi đó của bà lão, các ông bà đang rối loạn đột nhiên dừng lại, họ đứng thẳng tắp, đồng loạt giơ tay phải vẫy gọi họ.  
 
Răng Lý Lâm đánh lập cập: "Chúng ta chạy thôi, bọn họ không bình thường!"  
 
Bỏ chạy như thế trái với hình ảnh tương thân tương ái, đoàn kết, hỗ trợ giữa hàng xóm.  
 
Tô Thanh Ngư nói to vào trong: "Xin lỗi các ông bà, chúng cháu không học y, cứu người bừa bãi cũng như hại người thôi ạ. Hình như ông cụ bị thứ gì đó mắc nghẹn, cần được cấp cứu chuyên nghiệp, vẫn nên nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ đến giúp đỡ đi ạ."  
 
Động tác vẫy gọi đồng loạt dừng lại, họ buông thõng tay, đứng thẳng đơ.  
 
Tô Thanh Ngư tiếp tục nói: "Nếu gọi bác sĩ không kịp, có thể nhờ bảo vệ giúp đỡ. Bảo vệ được đào tạo bài bản, chắc chắn sẽ giúp ích hơn ba chúng cháu."  
 
Điều 1 và 3 của quy tắc cư dân:  
 
【Là hàng xóm tốt cùng sống trong tòa nhà, bạn cần cố hết sức giữ thái độ thân thiện với cư dân khác.】  
 
【Cảnh giác với bảo vệ tuần tra hành lang, họ luôn thích xen vào chuyện người khác.】  
 
Lũ ông bà già nghe đến bảo vệ, nhìn nhau rồi bà lão đầu tiên vẫy gọi bước đến cửa, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.  
 
Tô Thanh Ngư khẽ nhếch mép, xem ra lời khuyên thân thiện của cô hàng xóm tốt bụng đã bị từ chối thẳng thừng.  
 
Ba người xuống tầng một, bảo vệ đeo khẩu trang đen đã đợi sẵn bọn họ từ lâu.  
 
Chú vẹt trong tiệm tạp hóa ủ rũ nằm ép trong lồng, bảo vệ đứng trước cửa tiệm, đang thì thầm với bà lão đan len.
 
Bà lão được anh ta dỗ dành mà cười tít mắt.  
 
Thấy Tô Thanh Ngư và mọi người tới nơi, bà lão kéo nhẹ tay áo bảo vệ, dùng tay ra hiệu vài con số rồi áp sát tai bảo vệ thì thầm điều gì đó.  
 
Ánh mắt bảo vệ lóe lên tia sáng kỳ dị rồi nhìn về phía Tô Thanh Ngư.  
 
Ánh mắt của kẻ săn mồi.  
 
Tựa như thú dữ ăn thịt người trong rừng sâu, ẩn nấp trong góc tối, từ từ nhe nanh.  
 
Bà lão đưa cho bảo vệ điển trai ba chai nước, bảo vệ cầm nước bước tới, phát cho mỗi người một chai.  
 
Lý Lâm vặn nắp chai, ngửa cổ uống ừng ực.  
 
Anh ta lau miệng: "Người anh em, thấy anh như thấy hy vọng rồi."  
 
Bảo vệ điển trai búng tay: "Đừng khách sáo, nếu anh sớm nói muốn tìm đường ra, tôi đã dẫn các người đi từ lâu rồi."  
 
Văn Tuyết Trà cũng rất có cảm tình với bảo vệ này, cô ấy ôm chai nước bằng hai tay, hàng mi dài rung rung như cánh bướm: “Anh có thể rời khỏi tòa nhà này cùng chúng em không?”
 
Cô ấy nghĩ, dù không tháo khẩu trang xuống, khí chất của bảo vệ này cũng sánh ngang minh tinh.  
 
Sẵn lòng dẫn họ rời đi còn cho họ nước uống, đích thị là một NPC tốt bụng.  
 
Nếu anh ta có thể rời khỏi phó bản, cô nhất định sẽ giật phăng khẩu trang của anh, ở thế giới thực cùng anh ta phát triển một mối quan hệ vượt trên tình bạn.  
 
"Tất nhiên là được rồi." 
 
Bảo vệ điển trai bất ngờ giơ tay, lau nhẹ vết bụi trên má Văn Tuyết Trà, "Xin lỗi nhé, trên mặt em dính chút bụi bẩn."  
 
Tai Văn Tuyết Trà lập tức đỏ ửng.  
 
“Chúng ta đi thôi, tôi đã thương lượng xong với chủ tiệm tạp hóa rồi.”
 
Bảo vệ định dẫn họ rời khỏi nơi này.  
 
Dường như chiến thắng đã ở phía trước.  
 
Bà lão gật đầu mỉm cười với cả ba, ra hiệu mời họ vào.  
 
Tô Thanh Ngư đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cô hỏi bảo vệ: "Anh sửa xong điện thoại ở tầng bốn chưa?"  
 
“Sửa xong rồi.”
 
Bảo vệ đã bước vào trong tiệm tạp hoá.  
 
Lý Lâm và Văn Tuyết Trà đều chuẩn bị đi theo bảo vệ.  
 
Tô Thanh Ngư từ tốn nói: "Lý Lâm, Văn Tuyết Trà, chúng ta lên tầng bốn gọi điện, liên hệ phòng bảo vệ để xác nhận lại lối thoát với bảo vệ khác được không?"  
 
"Hả? Nhưng chúng ta đâu thể đi thẳng lên được, phải đi vòng từ dưới lên lại." 
 
Văn Tuyết Trà nhớ lại cầu thang tối om lúc nãy, trong lòng dâng lên sự chống đối.  
 
Tiếp tục đi xuống, quay lại tầng bảy rồi mới xuống tầng bốn.  
 
Phiền phức quá.  
 
Lý Lâm đã bước vào tiệm tạp hóa, anh ta ngoái cổ nói: "Hai người đừng quay lại nữa, tôi đã nhìn thấy đường ra rồi. Hai người mau lại đây đi, chúng ta cùng nhau thoát khỏi chỗ này."  
 
Bảo vệ điển trai cũng dụ dỗ: "Tôi sẽ đầu tiên, nếu có nguy hiểm, cô có thể lùi lại bất cứ lúc nào. Đừng đứng đó nữa, hãy rời đi cùng bạn bè thôi."  
 
Con vẹt trong tiệm tạp hóa đột nhiên nhảy loạn xạ trong lồng: "Chiu chiu — nhập hàng — chiu chiu chiu —"  
 
Tô Thanh Ngư quan sát thái độ thay đổi của Lý Lâm, anh ta đã bước vào tiệm tạp hóa, nếu tiệm tạp hóa cũng được tính là nhà của cư dân thì việc Lý Lâm nhận lời mời của "bà lão" có thể đã vi phạm quy tắc.  
 
Chứng ghét kẻ ngu sắp trỗi dậy.  
 
Trong lòng cô lạnh băng, nhìn sang Văn Tuyết Trà vẫn chưa kịp bước vào tiệm tạp hóa: "'Cô chọn thế nào? Đi với tôi hay là thoát ra từ đây?"  
 
Văn Tuyết Trà thấy khó xử: "Em... em..." 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo