Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Đừng ăn mấy thứ bẩn thỉu đó, coi chừng đau bụng đấy."  
 
Giờ Tô Thanh Ngư có thể hiểu, tại sao Song Hỷ lại phản ứng dữ dội khi thấy cô ăn sushi.  
 
Song Hỷ mở cái miệng đen ngòm ra, chỉ tay vào: "Tôi đói."  
 
Tô Thanh Ngư mở máy tính bảng, mở ứng dụng mua sắm "Minh Bảo", tìm đến mục ẩm thực quỷ dị, nhấp vào, bên trong là các món ăn đẫm máu làm từ chân tay rời rạc.  
 
"Nè, cô muốn ăn gì? Tôi đãi."  
 
Song Hỷ nhìn đồ ăn trong máy tính bảng chảy nước miếng, cô ấy giơ ngón tay trắng bệch ra, dùng móng tay sắc nhọn chọn vài món.  
 
Thậm chí Tô Thanh Ngư không xem kỹ cô ấy chọn gì, trực tiếp đặt mua.  
 
Thức ăn hiện ra cùng làn khói trắng, mùi máu tanh nồng khiến Tô Thanh Ngư khó thở.  
 
Tô Thanh Ngư rời khỏi phòng ngủ, để Song Hỷ ở trong đó ăn uống yên tĩnh.  
 
Em trai đã không chơi bóng nữa, cậu bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, thò đầu ra ngoài cửa sổ.  
 
"Rầm!"  
 
Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng rơi mạnh.
 
Mẹ bưng chiếc nồi sắt lớn ra, đặt nồi lên bếp từ, bên trong sôi sùng sục thứ nước canh trắng đỏ.  
 
"Con yêu, ngày kia là thi rồi. Mẹ đặc biệt nấu canh cho con, bồi bổ cơ thể. Con nhất định phải ăn nhé, không mẹ sẽ giận đấy."  
 
Tô Thanh Ngư nhìn vào nồi canh chứa da đầu còn dính tóc đen và bàn tay nổi lềnh bềnh, dạ dày cồn cào.  
 
Thông quan phó bản, thử thách diễn xuất.  
 
Dù dạ dày Tô Thanh Ngư co thắt vì nồi canh này, cô vẫn nói với vẻ tiếc nuối và nhường nhịn: "Mẹ ơi, em trai mới cần bồi bổ. Để em trai ăn nhiều vào, em trai mới cao lớn được."  
 
Suốt thời gian đó, dù mẹ có dọa nạt hay dụ dỗ thế nào, Tô Thanh Ngư cũng không động vào nồi canh.  
 
"Con đúng là đứa trẻ không ngoan!"  
 
Mẹ đấm mạnh vào bàn ăn.  
 
Tô Thanh Ngư muốn dỗ dành mẹ, nhưng mẹ nhìn cô đầy hung dữ, đưa chiếc thìa sắt đầy canh đến miệng cô.  
 
Bố múc một thìa canh từ nồi, hiếm khi ông lên tiếng giúp Tô Thanh Ngư: “Con không muốn ăn thì đừng ép nó.”
 
Nghe câu này, mẹ bụm mắt khóc nức nở.  
 
Máu tươi rỉ ra từ kẽ tay mẹ.  
 
"Nhưng cứ ăn thực phẩm tốt cho sức khỏe, con gái sẽ bị bệnh mất."  
 
Tô Thanh Ngư vẫy tay, đảm bảo: "Mẹ ơi, con sẽ không bị bệnh đâu."  
 
"Vậy con nói xem, con nhìn thấy gì trong nồi canh?"  
 
Đôi mắt đen láy của Tô Thanh Ngư linh hoạt đảo một vòng: "Tất nhiên là canh ngon và thịt tươi rồi."  
 
"Thật không?" 
 
Mẹ lau nước mắt máu: "Nhưng hôm nay mẹ đi thăm bà nội, thuận tiện hỏi bác sĩ về chuyện con kén ăn. Bác sĩ nói, chính vì con ăn thực phẩm tốt cho sức khỏe nên mới trở nên kén chọn. Con xem đồ ăn mẹ nấu đều thành thứ không thể ăn được rồi."  
 
Cuốn "Kinh dị giáng lâm" từng đề cập, giữa các phó bản có thể tạo ra ảnh hưởng yếu.  
 
Đặc biệt là phó bản độ khó cao sẽ ảnh hưởng đến phó bản độ khó thấp hơn.  
 
Tô Thanh Ngư chống cằm: “Thật mà, con yêu mẹ nhất.”
 
"Mẹ cũng yêu con."  
 
Tô Thanh Ngư cúi đầu, dùng đũa chọc nhẹ vào cơm trộn tương đậu rồi như vô tình nhắc đến: "Bố mẹ yêu quý con như vậy, nếu con rời khỏi nhà, bố mẹ có lo lắng cho con không?"  
 
Không khí đột nhiên ngưng đọng.  
 
Biểu cảm buồn bã vừa rồi trên mặt mẹ, vẻ hứng khởi nếm canh của bố, trong chớp mắt biến mất không dấu vết.  
 
Thay vào đó là sự tê liệt, vô cảm.  
 
Giống như trạng thái thường ngày của Song Hỷ.  
 
Bố nói: "Bố yêu con, sẽ ủng hộ lựa chọn của con."  
 
Mẹ thì nói: "Mẹ yêu con quá, không nỡ để con rời xa nhà. Con còn nhỏ, đợi khi con lớn lên, có thể đi xa rồi hãy đi."  
 
Tình yêu cực đoan sẽ biến thành khống chế.  
 
Tô Thanh Ngư cảm thấy có điểm mấu chốt lóe lên trong đầu, cảm giác kỳ lạ dâng lên dữ dội.  
 
Quy tắc đầu tiên.  
 
【Hãy nhớ rằng, bạn là cô con gái ngoan của mẹ, mẹ quá yêu bạn, tình yêu không sai, dù cách thể hiện không đúng lắm.】
 
Quy tắc thứ chín.  
 
【Mèo đen yêu quý bạn.】  
 
Hai quy tắc này lần lượt xuất hiện ở quy tắc đầu tiên của [Ngôi nhà ngọt ngào (thượng)].  
 
Và quy tắc đầu tiên của [Ngôi nhà ngọt ngào (hạ)].  
 
Tình yêu! Chính là nguồn ô nhiễm của phó bản này!  
 
Tình yêu cực đoan, tình yêu méo mó, vừa là bảo vệ, cũng là tổn thương!  
 
Nếu tình yêu của mẹ là khống chế con gái, giữ con gái ở nhà mãi mãi.  
 
Vậy tình yêu của mèo đen là gì?  
 
Mèo đen từ đâu mà đến?  
 
Tô Thanh Ngư đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn mẹ: "Mẹ ơi, nếu mẹ yêu con, hãy để con được tự do. Nhà là bến đỗ ấm áp, là nơi trở về, không nên là xiềng xích, là chiếc lồng."  
 
Đôi mắt mẹ tràn đầy chấp niệm, tựa như tín đồ cuồng tín: "Không được không được, bên ngoài quá nguy hiểm rồi, con không thể tùy tiện rời khỏi nhà. Con yêu của mẹ, đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa con sẽ hòa làm một với ngôi nhà này. Bác sĩ nói, đợi đến thời điểm, con có thể trở lại bụng mẹ. Mẹ sẽ sinh con ra lần nữa. Tất cả nỗi buồn đau của con, đều sẽ bị lãng quên cùng sự tái sinh.  
 
Chúng ta mà, là một gia đình yêu thương nhau."  
 
Tô Thanh Ngư rất muốn tặng người mẹ bệnh hoạn này một cái tát.  
 
Đây là phó bản, quy tắc là tuyệt đối, là tối thượng.  
 
Tô Thanh Ngư không thể làm những việc trái với thân phận "con gái".  
 
Nếu không, dù cô giàu có đến đâu cũng sẽ lập tức bị "nó" xóa sổ.  
 
Nếu coi quy tắc là chiếc ô bảo vệ, thì bên ngoài chiếc ô là vùng hoang dã vô tận và vùng đất băng giá.  
 
Giương ô lên, có thể sống tạm bợ.  
 
Vứt ô đi, ắt sẽ chết.  
 
Bữa tối này, Tô Thanh Ngư không có hứng thú ăn uống.  
 
Bữa tối kết thúc.  
 
Tô Thanh Ngư trở về phòng ngủ, ổ khóa đã hỏng đến mức không thể khóa được nữa.  
 
Những góc tường vốn đã mọc đầy nấm mốc, các đốm đen từ màu xanh lá đậm đã chuyển thành đen kịt.  
 
Lớp vữa tường phồng rộp thỉnh thoảng rơi ra vài con nhện và gián, ga giường dù thay mới bao nhiêu lần cũng sẽ trở nên ẩm ướt trong vòng một ngày.
 
Dùng ghế đẩy chặn cửa, thay ga giường, đeo khẩu trang đi ngủ.  
 
Đêm khuya.  
 
Tô Thanh Ngư bị con mèo liếm mặt đánh thức, nghe thấy trong phòng có tiếng thì thầm.  
 
Giọng em trai như chuột kêu, nó bám ngoài cửa phòng ngủ: "Chị ơi, chị ngủ chưa? Cửa bị chặn rồi, chị mở cửa giúp em đi. Anh ấy nói, chỉ khi chị mở cửa, anh ấy mới có thể dẫn em đi thăm bà nội. Chị ơi, em nhớ bà nội quá. Chị ơi, chị nói xem khi nào bà nội mới về? Lúc bà nội đi, còn kêu cứu chị nữa. Chị ơi, chị có nghe thấy không?"  
 
Từng câu từng chữ tựa như nốt nhạc giục mạng.  
 
Dù Tô Thanh Ngư nhắm chặt mắt, nhưng cô có thể khẳng định, có thứ gì đó đang bò ra từ gầm giường.  
 
Thứ đó đang đứng ngay đầu giường cô.  
 
Song Hỷ canh gác bên cạnh Tô Thanh Ngư, không có động tĩnh.  
 
Nếu thực sự có nguy hiểm tính mạng, Song Hỷ sẽ giúp cô kháng cự bước đầu.
 
Tô Thanh Ngư bắt buộc bản thân bình tĩnh, tiếp tục ngủ.  
 
Không vi phạm quy tắc, cô an toàn.  
 
Sáng sớm ngày thứ năm, Tô Thanh Ngư tỉnh dậy.  
 
Khi cô bước xuống giường, phát hiện phòng mình ngập trong nước bẩn.  
 
Một chiếc giày bị dòng nước cuốn đến cửa phòng ngủ, chiếc còn lại biến mất không dấu vết.  
 
Tô Thanh Ngư xỏ một chiếc giày, nhảy lò cò ra ngoài.  
 
Chiếc giày kia lại nằm ngay ngắn trên bệ cửa sổ phòng ngủ màu xám.  
 
Đó là cái bẫy.  
 
Tô Thanh Ngư đi đến tủ giày phòng khách, thay đôi giày mới.  
 
Em trai thấy Tô Thanh Ngư dậy, chạy nhanh đến bên cửa sổ, kéo hết rèm cửa phòng khách ra.  
 
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Ngư nhìn thấy thế giới bên ngoài qua cửa sổ.  
 
"Rầm!"  
 
Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng động lớn quen thuộc.  
 
Tô Thanh Ngư hướng về phía ban công đi tới.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo