Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Mẹ và em trai làm ngơ như không thấy đối với cánh tay bị mất của bố.  
 
Sau khi bố uống rượu, nhìn Tô Thanh Ngư với ánh mắt thèm khát, mắt mở to, nhãn cầu đỏ ngầu gần như lồi ra ngoài.  
 
"Bố còn nợ... khục khục khục... một triệu sáu trăm ngàn đồng tiền âm phủ... Con gái có hai tay, có thể bán được hai mươi ngàn. Con trai có hai chân, có thể bán được ba mươi ngàn... khục khục khục..."  
 
Trong quy tắc chỉ đề cập mẹ và mèo yêu con gái, chưa từng nhắc đến bố.  
 
Tô Thanh Ngư bình tĩnh hỏi: "Sao bố nợ tiền?"  
 
"Đây là chuyện của người lớn... khục khục khục... nói cho con, con sẽ trả nợ giúp bố chứ?"  
 
"Sẽ."  
 
Nghe thấy lời này, bố đột nhiên đứng dậy.  
 
Tô Thanh Ngư phát hiện, bố so với hình dáng ngày đầu tiên, càng thêm phù nề to lớn.
 
Toàn thân tràn đầy áp lực.  
 
Đôi mắt đỏ ngầu của bố lấp lánh ánh sáng phấn khích, chiếc lưỡi dài thè ra, nước dãi nhỏ xuống ngực, hòa lẫn với vết dầu mỡ màu vàng.  
 
"Nếu con không thể giúp bố, bố sẽ trừng phạt con. Một đứa con gái ngoan ngoãn, không được phép nói dối. Con gái à, vì cái nhà này... khục khục khục... bố phải làm khó con rồi..."  
 
Tô Thanh Ngư giấu hai tay ra sau lưng, giả vờ ngây thơ: "Bố ơi, đưa số thẻ cho con, con chuyển tiền cho bố."  
 
Bố vốn định giật lấy một cánh tay của Tô Thanh Ngư, bán đi để trả nợ.  
 
Dưới yêu cầu của Tô Thanh Ngư, ông đọc số thẻ ngân hàng.  
 
Tô Thanh Ngư hỏi: "Là ngân hàng Thiên Địa phải không ạ?"  
 
"Đúng rồi... khục khục khục... con biết ngân hàng Thiên Địa..."  
 
Tô Thanh Ngư thông qua app ngân hàng Thiên Địa trên máy tính bảng, chuyển thẳng một triệu sáu trăm ngàn vào tài khoản của bố.  
 
Bố đi đến phía sau Tô Thanh Ngư, cảm nhận được tiền đã vào tài khoản, chiếc lưỡi vốn thè ra ngoài cũng rụt lại.
 
Bỗng nhiên trở nên rất giống người.  
 
Nói năng cũng trôi chảy hơn nhiều.  
 
"Con đúng là con gái yêu quý của bố! Con muốn làm gì, bố cũng sẽ ủng hộ con! Học hành đừng quá mệt mỏi! Sức khỏe của con quan trọng nhất! Dù con gái yêu đạt bao nhiêu điểm, trong lòng bố luôn là điểm tuyệt đối!"  
 
Thái độ thay đổi 180 độ.  
 
Có vẻ tiền âm phủ có hiệu quả kỳ diệu với quỷ dị.  
 
"Bố ơi, bố thích con gái không ạ?"  
 
Bố nở nụ cười như thấu hiểu: "Thích chứ, con mãi là con gái ngoan của bố."  
 
Quy tắc thông quan.  
 
【Cấp A: Nhận được sự yêu thích của bố mẹ, rời khỏi nhà với sự ủng hộ của họ.】  
 
Nhìn phản ứng của bố, đã đạt đến mức độ yêu thích.  
 
"Bố ơi, bây giờ có thể nói cho con biết chưa ạ? Sao bố nợ tiền?"  
 
Bố ngồi lại ghế sofa, thở dài não nề, ngôn ngữ của ông rất đau khổ nhưng trên mặt không có chút tình cảm nào.
 
Giống như một con rối đang tuôn ra cốt truyện.  
 
"Công ty TNHH Bất động sản Sao Mai đứt gãy dòng tiền, dự án khu dân cư Dương Quang Uyển bị bỏ dở. Vì dự án này do bố phụ trách nên công nhân làm việc trong tòa nhà bỏ hoang tìm bố đòi lương, những người mua nhà bỏ hoang cũng ngày ngày vây quanh bố, đòi bố bồi thường. Hôm qua họ lấy đi một cánh tay của bố để trừ nợ.  Một tay là mười vạn, một chân là mười lăm vạn, một cái đầu là năm mươi vạn."  
 
Tô Thanh Ngư thầm cười lạnh.  
 
Vừa rồi nếu Tô Thanh Ngư không thể thực sự lấy ra số tiền này, cô chắc chắn sẽ bị bố tháo rời ra từng bộ phận để bán.  
 
Tiêu tốn nhiều tiền âm phủ như vậy, đương nhiên Tô Thanh Ngư phải tận dụng triệt để.  
 
Cô tiếp tục hỏi: "Bố, vậy Công ty TNHH Bất động sản Sao Mai và Trường Trung học Sao Mai có quan hệ gì với nhau ạ?"  
 
"Trường Trung học Sao Mai à..." 
 
Bố dừng lại một chút. “Nó được xây dựng bằng tiền của Công ty TNHH Bất động sản Sao Mai. Con cũng từng học ở trường đó mà.”
 
“Nhưng dạo trước tâm trạng con không tốt, thầy cô đã đề nghị con học ở nhà.”
 
Tô Thanh Ngư nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt: “Giáo viên có nói gì về việc tại sao tâm trạng con không tốt không?”
 
"Giáo viên bảo ở trường có người lén chụp ảnh con." 
 
Bố là quỷ dị, chắc chắn có những quy tắc và lập trường không thể xâm phạm của riêng mình: “Những bức ảnh đó bố và mẹ cũng xem rồi, chụp con yêu xinh lắm nhé.”
 
Về chuyện Công ty Bất động sản Sao Mai, vì không thuộc phạm vi quy tắc của [Ngôi nhà ngọt ngào] nên những gì bố nói đều là sự thật.
 
Nhưng về vụ việc con gái bị lén chụp, bố lại có một lập trường rất rõ ràng.
 
Dù Tô Thanh Ngư đã dùng tiền để mua chuộc bố, việc con gái bị lén chụp và quấy rối vẫn là sự thật không thể chối cãi.
 
Bố mẹ lại cho rằng đó không phải là chụp lén, trường học còn dùng những bức ảnh ấy để trao giải nhất, thầy cô thì bảo con gái ở nhà học trực tuyến.
 
Tất cả mọi người đều đang làm những điều tổn thương con gái.
 
Những chữ khắc trên bàn học trong phòng sách cho thấy nội tâm của con bé tràn đầy oán hận.
 
Giờ học trực tuyến lại đến rồi.
 
Khi Tô Thanh Ngư bước vào phòng sách, cô phát hiện em trai đang ngồi xổm ở góc tường, nói chuyện với không khí.
 
Thỉnh thoảng em trai lại phát ra những tiếng cười "khanh khách".
 
Vì tối qua giáo viên đã sắp xếp xong thời gian thi nên buổi học trực tuyến hôm nay chúng là tự ôn tập.
 
Tô Thanh Ngư cúi đầu xem sách, giáo viên dạy online thì nhìn cô chằm chằm qua màn hình mà không hề chớp mắt.
 
Hôm nay, giáo viên gần như chiếm nửa thân trên màn hình.
 
Giờ học trực tuyến kết thúc.
 
Em trai vốn đang ngồi xổm ở góc tường giờ chạy ra ban công chơi bóng cao su.
 
Tô Thanh Ngư đứng ở hành lang, nhìn quả bóng từ hướng cửa chính lăn về phía ban công.
 
Ban đầu cô tưởng là bố mẹ đang chơi cùng em trai.
 
Nhưng khi bước vào phòng khách, cô nhận ra không có ai ở chỗ cửa chính cả.
 
Em trai thì vui vẻ vỗ tay trên ban công, nhảy nhót tung tăng.
 
“Chị, chị đừng đứng đó nữa. Chị đứng vậy sẽ chắn đường anh lớn chơi bóng với em đấy.”
 
Tô Thanh Ngư chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh lẽo trong phòng khách thổi qua, khiến sống lưng cô run lên.
 
"Anh lớn mà em nói ở đâu vậy?" 
 
Em trai nghiêng đầu, dùng giọng điệu đáng yêu đáp: “Anh lớn luôn ở bên cạnh chị mà. Tối qua em còn nói chuyện với anh lớn qua khe cửa phòng ngủ của chị nữa. Em bảo anh lớn gọi chị dậy để chúng ta cùng chơi, anh lớn không chịu.”
 
Tô Thanh Ngư bất giác nín thở, lời của em trai khiến cô sởn gai ốc.
 
Lẽ nào phòng ngủ đã không còn an toàn nữa?
 
Những ngày qua, cô đã luôn ở chung phòng với một người đàn ông sao?
 
Nghĩ lại những đêm trước, tiếng cào cấu như mèo phát ra từ dưới gầm giường.
 
Đó thực sự chỉ là mèo thôi sao?
 
Tô Thanh Ngư vội vàng quay về phòng ngủ.
 
Cô nói với Song Hỷ: “Giúp tôi xem dưới gầm giường có gì không?”
 
Song Hỷ cúi người xuống, vén tấm ga giường lên, nửa thân trên chui vào trong rồi lại bò ra ngoài, nở nụ cười toe toét: “Chủ nhân, dưới gầm giường có đồ ăn ngon đấy.”
 
"Đồ ăn ngon" trong miệng quỷ dị chính là tay chân của loài người.
 
Tô Thanh Ngư dùng ngón tay thon dài che miệng.  
 
Cô quỳ gối xuống đất, cúi người, tự mình nhìn xuống gầm giường.  
 
Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.  
 
Mèo đen đang ăn nội tạng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối.  
 
Thi thể dưới gầm giường đã phân hủy nặng, nửa thân trên bị mèo đào rỗng.  
 
Bên cạnh thi thể còn đặt một chiếc máy ảnh đen kịt.  
 
Đây là thi thể của kẻ chụp lén.  
 
Theo tốc độ mèo đen ăn thi thể, chỉ cần bảy ngày, thi thể này sẽ bị ăn hết.  
 
Thấy Tô Thanh Ngư tìm thấy nó, nó kêu "meo meo", muốn lại gần cọ má vào mặt Tô Thanh Ngư.  
 
Tô Thanh Ngư hơi chán ghét tránh con mèo, buông tấm ga giường xuống.  
 
Song Hỷ nuốt nước bọt hỏi: “Chủ nhân, tôi cũng có thể ăn một miếng không?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo