Chương 6
9
Từ hôm đó, Tiêu Viễn Hàng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi cũng chẳng muốn vì chuyện ly hôn mà ảnh hưởng đến việc ôn tập thi cử, nên thuê luật sư toàn quyền xử lý.
Hôm ấy, tôi nhận được điện thoại từ cô giáo:
“Xin chào, có phải mẹ của Tiêu Thành không? Học sinh đã tan từ lâu mà vẫn chưa thấy phụ huynh đến đón, chị có thể qua trường một chuyến không?”
Tôi nhìn đồng hồ, không chút do dự từ chối:
“Xin lỗi, tôi và bố Tiêu Thành đã ly hôn. Quyền nuôi con thuộc về anh ấy, sau này cô liên hệ trực tiếp với bố nó.”
Sau đó, tôi yêu cầu bật loa ngoài.
“Tiêu Thành, lúc trước chính con nói muốn đổi mẹ. Dù con cố ý hay vô tình, lời đã nói ra thì phải tự chịu trách nhiệm.
Trên đời này không có thuốc hối hận, đừng bày mấy trò này nữa.
Điều con muốn, mẹ đã cho rồi, đừng tìm mẹ thêm nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng, tôi cũng chẳng quan tâm, dứt khoát cúp máy.
Nghĩ một chút, tôi bỏ số Viễn Hàng khỏi danh sách chặn, gọi cho anh ta.
Thấy tôi chủ động gọi, anh ta kích động:
“Thư Vân…”
Vừa mở miệng đã bị tôi lạnh lùng ngắt lời:
“Trường học của Tiêu Thành gọi cho tôi. Anh nên đi làm thủ tục thay đổi thông tin đi.”
Lúc này Viễn Hàng mới chột dạ, bảo rằng dạo này bố mẹ anh ta vẫn là người trông nom thằng bé.
Tôi chỉ “ừ” một tiếng rồi tắt máy.
Trước kia, khi tôi bận tăng ca, cũng từng gửi Tiêu Thành cho ông bà nội trông giúp.
Đổi lại, tôi chỉ nghe được một câu oán trách: làm phiền tuổi già của họ.
Về sau, chỉ cuối tuần rảnh rỗi, chúng tôi mới đưa con đến thăm.
Lần này, chỉ vì bà nội mải tập văn nghệ quảng trường, liền quên bẵng Tiêu Thành ở trường.
Không lâu sau, tôi nhận điện thoại từ luật sư.
Ngày làm thủ tục ly hôn, tôi lại gặp lại Viễn Hàng và Tiêu Thành.
Cả hai đều gầy đi trông thấy.
Viễn Hàng nhìn tôi, gượng cười mệt mỏi:
“Thư Vân, chúng ta kết hôn bảy năm rồi, thật sự phải đi đến bước này sao?”
Ngay cả Tiêu Thành cũng ấm ức:
“Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”
Tôi chỉ liếc qua, chẳng đáp lời, thẳng thắn ký tên vào tờ xác nhận.
Viễn Hàng còn muốn níu kéo:
“Thư Vân, anh thay đổi được không? Điều em không thích, anh sẽ sửa hết.”
Tôi khẽ gạt bàn tay đang chặn đường của anh ta.
Khi tôi hết lòng vì các người, các người lại đ/â/m thẳng vào chỗ đau nhất của tôi.
Các người thật sự muốn tôi quay về sao?
Không phải.
Viễn Hàng chỉ muốn tôi trở lại làm bảo mẫu 24/7 cho anh ta.
Còn Tiêu Thành, chỉ vì bị ông bà nội lơ là, mới muốn có một người hầu hạ.
Người đó có thể là bất kỳ ai, chỉ cần miễn phí, mà tôi lại rẻ mạt nhất.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của hai cha con, tôi mỉm cười xoay lưng bỏ đi, không chút luyến tiếc.
Thông báo trúng tuyển công chức nhanh chóng được gửi đến.
Đồng nghiệp đều chúc mừng tôi.
Sau khi bàn giao công việc, tôi xách theo hành lý lớn nhỏ, lên đường về nhà.
Năm xưa, vì Viễn Hàng mà tôi ở lại Phủ Thành.
Bây giờ, vì chính mình, tôi chọn rời đi.
Bố mẹ vẫn vui vẻ ra đón tôi.
Chỉ là, vừa về đến nơi, tôi nhận được điện thoại của Viễn Hàng.
Giọng anh ta khàn khàn:
“Thành Thành… Thành Thành gặp chuyện rồi.”
Tôi c/h/ế/t lặng khi nghe tiếng khóc của anh ta.
Thì ra, bà nội vì muốn đi nhảy quảng trường, đã khóa Tiêu Thành trong nhà.
Không ngờ, hàng xóm đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Thằng bé không chạy thoát được, chỉ còn cách nhảy từ trên cao xuống, kết quả là gãy chân.
Gia đình vốn đã rối loạn, nay càng thêm bấn loạn.
Tôi chỉ nhạt nhẽo “ừ” một tiếng, rồi dập máy.
Ngoài khoản tiền cấp dưỡng tôi sẽ chuyển theo quy định pháp luật, những chuyện khác không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi chỉ là chính tôi, không còn là “vợ của ai”, “mẹ của ai”.
Từ nay về sau, tôi chỉ sống cho bản thân mình.
Hết.