Chương 5
8
Mẹ chồng còn định nói thêm gì đó thì bị Tiêu Viễn Hàng trừng mắt chặn lại.
Nhìn là biết, mấy hôm nay anh ta sống chẳng dễ dàng gì.
Đáng tiếc, thì có liên quan gì đến tôi.
Đến bệnh viện một chuyến đã phí mất nửa ngày, thấy chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, tôi liền định rời đi.
Viễn Hàng lại giữ chặt cánh tay tôi, giọng mang chút mệt mỏi cầu xin:
“Thư Vân, em ầm ĩ cũng đủ lâu rồi. Anh và Thành Thành không thể thiếu em, về nhà đi!”
Tôi cười rực rỡ:
“Được thôi, anh ký đơn ly hôn, tôi về nhà thu dọn đồ ngay.”
Nói xong, tôi thản nhiên gạt tay anh ta ra.
Bây giờ, các người không xứng được tha thứ.
Sau chuyện ở bệnh viện, tôi cứ ngỡ Viễn Hàng sẽ đồng ý ký tên.
Không ngờ, chẳng những không ký, mà anh ta còn thường xuyên lảng vảng trước khu trọ của tôi.
Lúc thì mua rau, khi thì xách hoa quả, khi lại viện cớ Tiêu Thành nhớ tôi.
Tôi bất lực liếc mắt, nhìn đống đồ trong tay anh ta, nhạt giọng:
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?”
Thấy tôi chịu mở lời, Viễn Hàng mừng rỡ:
“Thư Vân, trước kia là anh không đúng. Em tha thứ cho anh được không? Thành Thành cũng rất cần mẹ, chúng ta làm hòa đi!”
“Còn Dương Nhược Ninh của anh đâu?”
Viễn Hàng vội vàng tỏ rõ quyết tâm:
“Không có, anh đã cắt đứt liên lạc rồi.”
Anh ta còn lôi điện thoại ra:
“Em xem, anh đã xóa và chặn cô ta, sẽ không để cô ta chen vào nữa. Em về với anh đi, được không?”
Tôi phì cười, nhìn người mình từng yêu mười năm.
Đến tận giờ, anh ta vẫn chẳng hiểu, kẻ ngăn cách chúng tôi chưa bao giờ là Dương Nhược Ninh, mà chính là anh ta.
Chính anh ta dạy Tiêu Thành: có thể coi thường mẹ mình.
Chính anh ta dung túng để Dương Nhược Ninh muốn thách thức, ức hiếp tôi lúc nào cũng được.
Chính anh ta làm cho bố mẹ chồng tin rằng tôi chỉ là kẻ yếu mềm, mặc người nhào nặn.
Hôm nay có một Dương Nhược Ninh, ngày mai có thể có vô số “Dương Nhược Ninh” khác.
Và tôi sẽ không bao giờ để mình rơi vào vòng xoáy đó nữa.
Tôi nhướng mày, dứt khoát hỏi:
“Tiêu Viễn Hàng, anh thật sự yêu tôi sao?”
Anh ta gật đầu không chút do dự.
“Vậy món ăn tôi thích nhất là gì? Tôi kỵ món nào?”
“…”
“Bộ phim tôi vừa xem gần đây tên gì?”
“…”
“Loại nước hoa tôi thường dùng là nhãn hiệu nào?”
“…”
Không một câu trả lời. Anh ta chỉ đứng đó, luống cuống.
Tôi mỉm cười chua xót:
“Anh thấy không, anh chẳng biết gì về tôi, thế mà cứ nói yêu.”
“Anh có thể học, chỉ cần em cho anh một cơ hội nữa!”
Tôi chỉ cười, không đáp.
Bởi tình yêu vốn dĩ không cần phải học. Đáng tiếc, Tiêu Viễn Hàng không hiểu.
Tôi chẳng ngại nói thẳng:
“Anh yêu tôi? Hay chỉ cần một bảo mẫu miễn phí?”
Anh ta câm lặng.
Rõ ràng tôi đoán đúng.
“Anh muốn một bảo mẫu miễn phí, không chỉ lo cho cả gia đình, mà còn phải chịu đựng, xoa dịu mọi cơn giận của anh.
Người anh cần không phải vợ, không phải tình nhân, mà là công cụ.”
“Mười năm qua tôi cam lòng làm công cụ ấy, chỉ vì tôi thích anh mà thôi.”
Gương mặt Viễn Hàng đỏ bừng, như bị bóc trần suy nghĩ.
“Nhưng bây giờ, tôi không còn thích anh nữa.
Anh cũng chẳng thể tùy tiện vắt kiệt tôi như trước.”
Anh ta không thể tin, còn muốn níu kéo, nhưng đến cuối cùng lại chẳng thốt nổi một lời.
Tôi nhìn đồng hồ, chẳng buồn lãng phí thêm hơi sức:
“Đơn ly hôn nhớ ký. Nếu không, tôi sẵn sàng kiện ra tòa.”
Nói xong, tôi dứt khoát trở về phòng trọ, tiếp tục ôn bài.
Ngày hôm đó, Viễn Hàng đứng dưới lầu rất lâu.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong bóng tối đặc quánh, anh ta mới hồn bay phách lạc rời khỏi khu trọ của tôi.