Nhường Ghế Cho Bạch Nguyệt Quang - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Sáng hôm sau, Dương Nhược Ninh kéo theo vali đến gõ cửa nhà tôi.
 
Bởi vì Tiêu Viễn Hàng bọn họ phải đi cao tốc, sợ tắc đường nên mới định khởi hành thật sớm.
 
Vừa nhìn thấy cô ta, Viễn Hàng liền đầy vẻ trách cứ:
 
“Không phải anh bảo em chờ ở nhà sao? Vali to thế này, em xách không mệt à?”
 
Nói rồi, anh ta giành lấy chiếc vali cỡ đại trong tay cô ta.
 
Tôi chỉ lặng lẽ đứng trước cửa nhìn cảnh bọn họ quan tâm lẫn nhau, trong lòng chẳng chút gợn sóng.
 
Ánh mắt thoáng lướt qua chiếc vali lớn tôi đã thu dọn từ tối qua, chợt nhớ đến câu nói của Viễn Hàng tối hôm qua:
 
“Thư Vân, cốp xe không chứa nổi nhiều vali như vậy đâu, Tiểu Ninh chắc chắn cũng có hành lý, cái vali này em tự mang mà ngồi xe liên tỉnh nhé.”
 
Rõ ràng, cùng một chiếc vali, Dương Nhược Ninh cầm thì là vất vả, còn tôi cầm thì là chuyện đương nhiên.
 
Tôi đã hiểu ra, Viễn Hàng không phải không biết quan tâm người khác.
 
Chỉ là anh ta chẳng bao giờ quan tâm đến tôi.
 
Với đề nghị đó, tôi không phản bác.
 
Vì nó hoàn toàn hợp ý tôi.
 
Không biết là cố ý hay thật lòng, Dương Nhược Ninh và Tiêu Viễn Hàng quấn quýt một lúc lâu mới để ý đến tôi phía sau.
 
Ngay lập tức, cô ta đổi sang vẻ áy náy:
 
“Chị Thư Vân, đều do em không tốt. Nếu không vì em, chị cũng không phải đi xe liên tỉnh.”
 
Nghe thì có vẻ tha thiết, nhưng trong từng lời lại phảng phất ý khoe khoang.
 
Tôi nhướng mày, nhìn khuôn mặt đầy kịch của cô ta:
 
“Nếu ngại quá, hay là giờ đi mua vé đi?”
 
Dương Nhược Ninh không ngờ tôi thẳng thắn đến vậy, liền sững người, tỏ vẻ tủi thân.
 
Viễn Hàng vội vàng che chở cô ta như bảo vệ gà con, cau có nhìn tôi:
 
“Thư Vân, tối qua chẳng phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao, sao em lại đổi ý?”
 
Nấp sau lưng anh ta, Nhược Ninh làm ra vẻ yếu đuối:
 
“Chị Thư Vân, đều tại em, sức khỏe em từ nhỏ đã kém, không chịu được ở nơi bí bách lâu.
 
Anh ấy cũng chỉ lo cho sức khỏe của em thôi, mới buộc phải để chị đi xe liên tỉnh.
 
Chị đừng trách Viễn Hàng, em không muốn ảnh hưởng tình cảm vợ chồng của hai người đâu.”
 
Lời nói nghe như giải thích, nhưng thực chất lại khoe khoang cô ta quan trọng hơn tôi.
 
Thật may, tôi đã buông bỏ Viễn Hàng.
 
Nhìn hai kẻ kề sát vào nhau, tôi chợt cười:
 
“Tôi chỉ đùa một chút thôi, cần gì căng thẳng thế?”
 
Sắc mặt Viễn Hàng mới dịu đi, rồi bắt đầu khiêng hành lý.
 
Trong phòng nghe tiếng động, con trai tôi vội chạy ra khỏi phòng ngủ.
 
Nó lao thẳng vào lòng Dương Nhược Ninh, đẩy tôi va mạnh vào khung cửa đau điếng.
 
Chỉ trong chốc lát, cánh tay tôi đã bầm tím một mảng lớn.
 
Từ khi vào tiểu học đến giờ, nó chưa từng thân thiết với tôi như thế.
 
Nó luôn trách tôi bắt học quá nhiều, chẳng có thời gian chơi.
 
Là mẹ, tôi thương nó, nhưng chưa bao giờ nới lỏng sự nghiêm khắc.
 
Đáng tiếc, đó lại là nguyên nhân khiến nó ghét bỏ tôi.
 
Ngược lại, nó đặc biệt thích Dương Nhược Ninh.
 
Giọng nói trong trẻo của con trai cứ vang lên:
 
“Dì Dương, dì làm mẹ con có được không!”
 
“Nếu dì làm mẹ, con sẽ được gặp dì hằng ngày.”
 
“Như vậy con có thể ăn thật nhiều đồ ngon, chẳng phải học hành gì nữa.”
 
Mỗi câu nói đều như một lưỡi d/a/o rạch vào tim tôi, biến mọi nỗ lực trước kia thành mũi tên đâm ngược.
 
Không ai ngăn cản con trai.
 
Chỉ có ánh mắt thoáng lộ ý đắc thắng của Dương Nhược Ninh.
 
Cô ta ôm chặt Tiêu Thành, nhẹ giọng:
 
“Nếu con muốn gọi mẹ, thì cứ gọi đi.
 
Có được một đứa con ngoan như con, dì vui còn không kịp.”
 
Tôi đứng bên cạnh, thản nhiên vỗ tay:
 
“Chơi trò mẹ con giỏi lắm đấy.”
 
Tiêu Thành đỏ bừng mặt.
 
Nhược Ninh lại đứng cùng một chiến tuyến với nó:
 
“Trẻ con vốn đơn thuần nhất, ai tốt với nó thì nó yêu quý. Chị nói có đúng không, chị Thư Vân?”
 
Tôi gật đầu:
 
“Tôi thì không có sở thích tranh giành làm mẹ kế của người khác.”
 
Câu nói khiến Dương Nhược Ninh tức giậm chân, liếc thấy Viễn Hàng bước ra từ thang máy, liền lớn tiếng:
 
“Chị Thư Vân, em chỉ nhắc chị quan tâm Tiêu Thành nhiều hơn, sao chị có thể bôi nhọ em như vậy!”
 
Viễn Hàng không vui, chuẩn bị lên tiếng bênh vực cô ta.
 
Tôi lập tức “bốp” một tiếng, ném thẳng tờ thỏa thuận ly hôn lên người anh ta:
 
“Tôi thành toàn cho hai người đấy – một đôi cẩu nam nữ!”
 
Nói xong, tôi xách vali lớn của mình, dứt khoát rời đi.
 
4
 
Nhà tôi cách Phủ Thành không xa, ngồi xe liên tỉnh một tiếng là đến.
 
Bố mẹ thấy tôi về thì ngạc nhiên vui mừng.
 
Mấy năm nay, bất kể lễ lớn hay nhỏ, Tiêu Viễn Hàng đều bắt buộc tôi phải về nhà họ ăn tết.
 
Tôi đã quen nhún nhường, nên cũng để mặc.
 
Nghĩ lại, cũng là tôi tự chuốc lấy.
 
Bố mẹ nhìn ra sau lưng tôi, chỉ thấy trống trơn.
 
Tôi kéo khóe môi, gượng gạo nở một nụ cười.
 
Họ chẳng hỏi han gì, chỉ vội vàng nhận lấy vali từ tay tôi, hồ hởi kéo tôi vào nhà.
 
Khi bị Tiêu Viễn Hàng hắt hủi, tôi không khóc.
 
Khi bị con trai Tiêu Thành chán ghét, tôi cũng không khóc.
 
Thế nhưng lúc bố mẹ vẫn thương yêu tôi như xưa, khóe mắt tôi lại cay xè.
 
Thật may, tôi vẫn còn nhà để trở về.
 
Một lần nữa, tôi lại được cưng chiều như công chúa nhỏ của gia đình.
 
Đang lúc tôi nằm dài trên sofa êm ái gặm hạt dưa, điện thoại reo.
 
Hiển nhiên, Tiêu Viễn Hàng chẳng hề coi tờ đơn ly hôn ra gì.
 
Vừa bắt máy, anh ta đã liên tục ra lệnh:
 
“Thư Vân, chúng tôi sắp đến cửa cao tốc rồi, chuẩn bị xuống đường, em mau bắt tay nấu cơm đi, bố mẹ đói lắm rồi.”
 
Tôi im lặng.
 
“À đúng rồi, tiện thì dọn dẹp luôn nhà cũ đi, lâu không có người ở chắc bụi lắm.
 
Em biết bố mẹ anh kỹ tính sạch sẽ, bụi bặm nhiều thì không tốt cho người già với trẻ con.
 
Với cả, Tiểu Ninh ngửi bụi là hắt xì liên tục, nhớ phải quét dọn thật kỹ nhé!”
 
Tôi nhai thêm một hạt dưa, bình thản nghe.
 
Nghe thấy nhắc đến bữa tối, Tiêu Thành vui mừng hét lên:
 
“Con muốn ăn thịt viên sốt!”
 
Nói xong còn không quên hỏi ba muốn ăn gì, ông nội muốn ăn gì, bà nội muốn ăn gì, Dì Dương muốn ăn gì.
 
Duy chỉ không hỏi mẹ!
 
Cả xe người cười khen thằng bé hiểu chuyện, rồi không sót một lời truyền đạt cho tôi, bắt tôi chuẩn bị chu đáo.
 
Thậm chí, Dương Nhược Ninh còn mỉa mai:
 
“Chuyện này, làm phiền chị Thư Vân rồi.”
 
Viễn Hàng thản nhiên phụ họa:
 
“Thư Vân quen làm mấy việc này rồi, chẳng phiền đâu, đều là người nhà cả, Tiểu Ninh, em đừng khách sáo.”
 
Người nhà ư? Ai thèm cùng “người nhà” với các người.
 
Tôi nghĩ bụng, nếu không phải để tôi dọn dẹp, nấu nướng, thì Viễn Hàng cũng chẳng miễn cưỡng cho tôi đi theo.
 
Tôi bật cười tự giễu, nhưng không hề tức giận.
 
Ngược lại còn vui vẻ đáp:
 
“Được, được, được.”
 
Cứ coi như mơ đi, trong mơ cái gì cũng có!
 
Nghe tôi đồng ý, Viễn Hàng hài lòng cúp máy.
 
Còn tôi vẫn nằm trên sofa, thong thả gặm hạt dưa.
 
Hồi tưởng lại thuở ban đầu thích Viễn Hàng, từng chút từng chút, giờ đã trở nên mờ nhạt.
 
Chàng trai từng sáng ngời khi ấy, giờ chỉ còn là người đàn ông bụng bia, nhếch nhác và già nua.
 
Thật sự khiến người ta ngán ngẩm.
 
Hương cơm canh trong bếp khiến bụng tôi cồn cào.
 
Bố mẹ bảo, hôm nay toàn làm món tôi thích.
 
Khoảnh khắc này, chẳng ai bắt tôi nấu cơm, chẳng ai ép tôi dọn dẹp giặt giũ.
 
Chỉ có bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, đang chờ tôi ngồi xuống thưởng thức.
 
Một bữa no nê xong, tôi ôm cái bụng căng cứng, thảnh thơi nằm xem tivi.
 
Điện thoại rung lên liên hồi.
 
Tôi liếc màn hình, dứt khoát tắt máy.
 
Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát khiến Viễn Hàng c/h/ế/t lặng.
 
Sau khi tôi tắt máy, anh ta hoàn toàn không liên lạc được với tôi.
 
Tôi từng cùng anh ta trở về đó, thị trấn nhỏ như vậy, chỉ một chuyện bé xíu cũng truyền khắp nơi.
 
Không khó để tưởng tượng, nhà họ Tiêu trở thành trò cười trà dư tửu hậu thú vị thế nào.
 
Quả nhiên, ngay ngày hôm sau, chuyện đã lan khắp.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo