Chương 1
Quốc khánh năm nay, chúng tôi dự định lái xe về quê chồng để sum họp.
Trước ngày xuất phát, “bạch nguyệt quang” của chồng khóc lóc than rằng không mua được vé xe về nhà.
Chồng lập tức nhường chỗ của tôi cho cô ta, bắt tôi ngồi xe liên tỉnh mà về.
Tôi sững sờ nhìn chồng, trong mắt toàn là kinh ngạc.
Ngay cả con trai cũng mở miệng bảo tôi đi xe liên tỉnh: “Mẹ ơi, Dì Dương xinh đẹp như thế, sao mẹ nỡ để dì ấy chen chúc trong xe chật hẹp chứ!”
Tôi không tranh cãi nữa, ngay trước mặt bọn họ đặt vé xe liên tỉnh về nhà.
Chỉ là, nơi tôi trở về lại chính là nhà của mình.
Người chồng thiên vị, đứa con nuôi mãi không thân, tôi đều chẳng cần nữa.
1
Cúp điện thoại xong, chồng tôi thẳng thừng nói:
“Thư Vân, nghỉ lễ này Tiểu Ninh cũng muốn về quê, xe nhà mình không đủ chỗ, em mua vé xe liên tỉnh mà về đi.”
Động tác thu dọn đồ của tôi khựng lại, không hiểu nhìn Tiêu Viễn Hàng: “Ý anh là gì?”
Anh ta tưởng tôi chưa nghe rõ, sốt ruột lặp lại:
“Xe chỉ ngồi được 5 người, thêm Tiểu Ninh là vừa đủ, em mua vé xe liên tỉnh về cũng thế thôi.”
Dương Nhược Ninh là thanh mai trúc mã của Tiêu Viễn Hàng.
Năm đó nếu không phải cô ta kết hôn với người khác, thì Viễn Hàng cũng sẽ chẳng chán nản mà chọn cưới tôi – kẻ thầm thương anh nhiều năm.
Tôi từng nghĩ, theo thời gian trôi đi, vị trí của Dương Nhược Ninh trong lòng anh ta sẽ phai nhạt dần.
Nhưng đáng tiếc, từ khi cô ta ly hôn và quay lại Phủ Thành, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi cười tự giễu, xác nhận lại lần nữa: “Anh muốn em đi xe liên tỉnh?”
Tiêu Viễn Hàng không hiểu: “Có vấn đề gì sao?”
Tôi không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, bình thản chất vấn: “Anh quên ai mới là vợ ghi trên giấy đăng ký kết hôn của anh rồi à?”
Anh ta giận dữ đập mạnh xuống bàn, khó chịu nhìn tôi:
“Bạch Thư Vân, em lại nói linh tinh gì thế! Không phải chỉ là bảo em ngồi xe liên tỉnh về quê thôi sao?
Em tưởng mình là tiểu thư nhà giàu, hay phu nhân hào môn gì à? Ngồi xe liên tỉnh thì đã sao?
Người khác đi được, em lại không đi được chắc?”
Kẻ có tật giật mình luôn thích ra vẻ to tiếng.
Đây chẳng phải lần đầu Viễn Hàng nổi nóng với tôi vì Dương Nhược Ninh.
Giờ phút này, nhìn dáng vẻ anh ta dùng cơn giận để che đậy sự chột dạ, trong mắt tôi chỉ còn lại thất vọng.
Mọi sự chiều chuộng và nhún nhường trước kia của tôi, phút chốc đều hóa thành hư ảo.
Tôi buông bộ quần áo vừa gấp, nhạt giọng mở miệng:
“Được thôi, em không về nữa, mọi người cứ vui vẻ.”
Nghe vậy, Viễn Hàng rõ ràng khựng lại, do dự một lát rồi dịu giọng xuống:
“Thư Vân, sức khỏe Tiểu Ninh không tốt, ngồi xe liên tỉnh chật chội lại bí bách. Bố mẹ thì lớn tuổi, Thành Thành còn nhỏ, chỉ có thể để em chịu thiệt đi xe liên tỉnh thôi.
Em vốn là người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ hiểu cho anh.
Hơn nữa, xe liên tỉnh cũng chẳng kẹt đường, em còn có thể về trước dọn dẹp nhà cũ, không phải một công đôi việc sao?”
Viễn Hàng lo cho sức khỏe của Dương Nhược Ninh, lo cho cả gia đình già trẻ an ổn.
Chỉ là, anh ta chẳng bao giờ tính đến cảm nhận của tôi.
Mà câu cuối – để tôi dọn dẹp nhà cửa – mới chính là trọng tâm.
Khoảnh khắc ấy, mọi chấp niệm của tôi với anh ta đều tan biến.
“Đã không có chỗ cho tôi, thì tôi còn góp mặt làm gì.”
Thấy thái độ tôi cứng rắn, Viễn Hàng cũng chẳng giữ được vẻ kiên nhẫn ban nãy:
“Em lại làm loạn cái gì vậy! Đã hẹn cùng bố mẹ về quê giỗ tổ, giờ em – một người làm dâu – nói không về là không về. Em để mặt mũi anh đi đâu hả?”
Tôi nhìn anh ta, chỉ thấy buồn cười.
Không phải chính anh đuổi tôi đi sao? Giờ lại quay sang trách tôi?
Lúc này, con trai cũng nghe thấy tiếng quát của anh ta.
Thằng bé lon ton chạy đến, ngẩng đầu hỏi tôi:
“Mẹ ơi, mẹ không cùng về quê với chúng con sao? Vậy ai nấu cơm cho con đây?”
Nghe con nói thế, Viễn Hàng cũng cho rằng đương nhiên:
“Chẳng lẽ em định để con trai nhịn đói?”
Thì ra, trong mắt Viễn Hàng và con trai, tôi chỉ là một công cụ nấu ăn.
Tôi chỉ còn biết cười khổ:
“Vậy thì để Dương Nhược Ninh đi xe liên tỉnh đi!”
Viễn Hàng còn chưa kịp phản bác, đã bị Thành Thành – mới năm tuổi – giành lời:
“Mẹ ơi, Dì Dương xinh đẹp thế, sao mẹ nỡ để dì ấy chen chúc trên xe chứ!”
2
Tôi không thể tin nổi lời đáp lại đầy vẻ đương nhiên của con trai.
Sắc mặt tôi tái nhợt, lồng ngực như bị siết chặt.
Không nghĩ ngợi gì, tôi liền túm lấy Tiêu Thành, đánh mạnh vào mông nó:
“Con còn biết ai mới là mẹ của con không!”
Tiêu Thành khóc òa lên:
“Mẹ là mẹ xấu, con không cần mẹ nữa! Mẹ suốt ngày chỉ bắt con học, con thích Dì Dương, con muốn Dì Dương làm mẹ của con.”
Nghe con trai chê ghét mình, tôi khựng lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn c/h/ế/t tâm.
Tiêu Viễn Hàng nhanh tay giật con từ tay tôi, ánh mắt trách móc:
“Nó còn nhỏ, em so đo với nó làm gì!”
“Chẳng phải chỉ bảo em ngồi xe liên tỉnh thôi sao, đáng để em làm ầm ĩ thế à?”
Có được Viễn Hàng chống lưng, Tiêu Thành càng mạnh miệng:
“Mẹ đúng là mẹ xấu, con không muốn đi cùng mẹ.”
“Dì Dương nói sẽ mua cho con thật nhiều đồ ăn vặt mang lên xe.”
“Mẹ chỉ là bà già xấu xí, đáng lẽ phải ngồi xe liên tỉnh mới đúng.”
…
Lúc này Viễn Hàng muốn bịt miệng con trai thì đã muộn.
Anh ta vội vàng giải thích:
“Thành Thành còn nhỏ, nó chẳng hiểu gì đâu.”
Nhưng nó có tai, có mắt, có miệng.
Có người dạy, nó sẽ nghe, sẽ học, sẽ nói theo.
Giây phút đó, tôi mới hiểu ra: trong mắt Tiêu Viễn Hàng và “bạch nguyệt quang” của anh ta, thậm chí ngay cả trong lòng đứa con tôi dốc sức nuôi nấng…
Tôi không phải vợ, không phải mẹ.
Chỉ là một bà vợ xấu xí đáng chán, chuyên ôm hết việc nhà.
Nhìn hai gương mặt một lớn một nhỏ, ngay cả việc thích Dương Nhược Ninh cũng giống hệt nhau.
Đã vậy thì… tôi không hầu hạ nữa.
Người giúp việc còn phải trả lương, cớ sao tôi phải phục vụ miễn phí cho lũ vong ân bội nghĩa này?
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Viễn Hàng cố nén giọng dịu dàng:
“Nhược Ninh, em đừng giận nữa, lần này em thông cảm cho anh đi.
Bố mẹ đã già, Thành Thành lại còn nhỏ, chỉ có thể để em chịu thiệt ngồi xe liên tỉnh thôi.
Lần trước em đâu phải đã thích một chiếc áo khoác trên mạng sao? Đợi đến ngày 11/11 anh sẽ mua cho em, được không?”
Tôi nhìn anh ta mà bật cười chua chát.
Trước kia mỗi lần cãi vã, anh ta chưa từng nói lời xin lỗi, chỉ chọn trong danh sách món đồ tôi thích từ lâu nhưng chưa mua nổi, tìm lấy món rẻ nhất mua về để dỗ dành là xong.
Tôi cứ nghĩ anh ta cũng giống tôi, đều vì gia đình nhỏ này mà chắt bóp tính toán.
Mãi đến khi sinh nhật Dương Nhược Ninh, Viễn Hàng lén bỏ ra cả tháng lương mua cho cô ta một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ.
Khi ấy tôi mới biết, một người đàn ông sẵn sàng tiêu bao nhiêu tiền cho ai, chứng tỏ địa vị của người đó trong lòng anh ta cao đến đâu.
Mà tôi, chỉ là kẻ không đáng nhắc đến.
Vì chuyện này tôi từng cãi nhau kịch liệt với Viễn Hàng, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu:
“Vô lý làm loạn.”
Có lẽ từ khi ấy, cuộc hôn nhân mà tôi dốc sức gìn giữ bắt đầu rạn nứt.
Vì con, tôi đã nhiều lần nhẫn nhịn.
Thế nhưng lần này, Viễn Hàng vẫn muốn đợi đến ngày 11/11 mới chịu mua cho tôi chiếc áo khoác kia.
Hồi tưởng lại những năm tháng hôn nhân:
Một người chồng sau giờ làm chỉ biết cắm mặt vào máy tính chơi game.
Một đứa con trai ngày càng chán ghét tôi vì tôi nghiêm khắc.
Hình như chẳng còn gì để tôi cố gắng nữa.
Cuộc sống quanh quẩn chỉ có chồng và con thật quá vô nghĩa.
Ngoài đi làm, thì về nhà chỉ để hầu hạ họ, chẳng có nổi chút đời sống riêng.
Ngôi nhà này, tôi bỗng thấy đã quá đủ.
Tôi lấy điện thoại ra, dưới ánh mắt dõi theo của Viễn Hàng, thản nhiên đặt vé xe liên tỉnh.
Anh ta ôm con, hài lòng rời đi.
Nhưng anh ta không biết, vé tôi đặt là về nhà mẹ đẻ.