Chương 3
03
Mùa hè ở Bắc Thành tĩnh lặng, hai bên là những hàng cây cao lớn nối liền cành lá, tạo thành chiếc ô che nắng tự nhiên.
Lăng Bạch Chu bị cha ép đưa vào một tổ dự án, giấc mơ làm cậu ấm rảnh rỗi, ngồi mát ăn bát vàng của anh rốt cuộc tan vỡ.
Dưới tòa công ty mới mở một quán lẩu cay Đông Bắc.
Hôm đó không phải tăng ca, tôi tan làm sớm, vừa khéo trùng giờ học sinh tan trường.
Đám học trò mặc đồng phục xanh trắng ùa vào quán, trong khu toàn cao ốc văn phòng này, phần lớn khách ngồi bên trong đều là người trưởng thành đã đi làm.
Bọn họ đồng loạt nhìn nhóm học sinh bất chợt tràn vào.
So với chúng tôi – những người đã bị công việc mài mòn góc cạnh – các em khoác balo trên vai, gương mặt căng tràn sức sống thanh xuân.
Ăn xong, tôi men theo con đường dài trở về khu chung cư.
Lúc này là chập tối, hai bên đường có nhiều ông bà dắt nhau đi dạo, cơn gió khẽ thổi qua, mang theo chút oi nóng lẫn sự nhộn nhạo.
Phía trước có hai nữ sinh vừa đi vừa cười nói, bỗng một cái móc treo trên balo của một cô gái rơi xuống.
Tôi vội vàng nhặt lên rồi gọi với theo: “Bạn học, cái móc treo của cậu rơi rồi.”
Hai nữ sinh nghe thấy liền phản ứng lại, một người nhìn móc treo trong tay tôi, sờ lên balo của mình, rồi vội vàng nhận lấy, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn chị ạ.”
Đợi các em đi rồi, tôi mới nhìn thấy Cố Nghiễm Tu đang đứng phía sau.
Không rõ anh đã đi theo từ lúc nào.
Hôm nay anh mặc chiếc áo polo đen, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ hở, vỡ ra thành những sợi kim tuyến rơi xuống người anh.
Tôi thu lại ánh mắt, tiếp tục bước về phía trước.
Cổng bắc trường chúng tôi đi ra cũng có một con đường dài, hai bên trồng đầy hoa tử kinh, đến mùa hoa nở, trên cao là cả vòm tím biếc, dưới đường là những cánh hoa rơi lả tả.
Tựa như lạc vào biển hoa mộng ảo.
Năm đó thành tích của tôi rất kém, còn điểm chuẩn vào cấp 3 của trường này lại rất cao.
Cố Nghiễm Tu hơn tôi hai khóa, khi tôi học lớp 9, anh đã là học sinh lớp 11.
Hồi đó sắp thi chuyển cấp, so với chỉ số thông minh đủ để Trần Vãn Thanh nhảy liền hai lớp, của tôi rõ ràng chẳng thấm vào đâu.
Hôm ấy tôi ôm hết sách vở về nhà, đứng trước cổng trường đợi Cố Nghiễm Tu tan học.
Hôm đó anh không đi xe về ngay, mà thẳng bước về phía trước.
Tôi thầm vui mừng, lén đi theo sau anh, chuông gió treo trước cửa hàng ven đường thỉnh thoảng bị gió thổi khẽ vang “leng keng, leng keng”.
Cứ thế đi theo, băng qua đường, anh hướng về một nơi nào đó.
Ở cuối con đường, có một cô gái mặc lễ phục cao cấp đứng ngoài chờ anh.
Là Trần Vãn Thanh.
Cô ngẩng đầu, mỉm cười với chàng trai: “Không ngờ anh thật sự đến.”
Khoảng cách hơi xa, tôi không nghe rõ Cố Nghiễm Tu nói gì.
Chỉ thấy hai người cùng nhau bước vào.
Đợi họ vào trong, tôi mới bước ra từ sau bức tường, nhìn về phía trước — một nhà hát.
Bàn tay tôi siết chặt. Tại sao từ khi Trần Vãn Thanh đến nhà tôi, mọi thứ đều thay đổi?
Ba mẹ vốn chỉ thuộc về tôi, tình yêu vốn chỉ thuộc về tôi, nay lại bị dời sang người khác.
Ngay cả Cố Nghiễm Tu, người vốn chẳng bao giờ chậm lại vì bất kỳ ai, cũng sẽ đến nghe cô ấy thi piano.
Tôi đi mua vé, ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn bóng lưng thiếu niên ở hàng ghế phía trước, lặng lẽ nghe hết tất cả phần biểu diễn piano.
Dòng ký ức trôi về, tiếng ve hè vẫn văng vẳng bên tai.
Trong ký ức của tôi, Cố Nghiễm Tu cao cao tại thượng, mãi mãi đi trước, để tôi không bao giờ chạm tới.
Sau này tôi cũng học piano, chỉ muốn cậu thiếu niên ấy dừng lại bên tôi một thoáng.
Nhưng rốt cuộc lại giống trò bắt chước vụng về, tự rước lấy nhục nhã.
“Reng reng reng…”
Điện thoại trong tay tôi đổ chuông, nhìn màn hình hiển thị là Lăng Bạch Chu.
Vừa bắt máy, bên kia đã gào ầm lên: “Anh chịu không nổi nữa rồi, chịu không nổi nữa rồi, anh sắp c/h/ế/t rồi, sắp c/h/ế/t mất thôi, a a a a a a a…”
Tôi bịt tai, đưa điện thoại ra xa: “Anh bị ma đuổi à, nói cho đàng hoàng xem nào.”
“Á á á, em căn bản không biết mấy tuần nay thiếu gia đây đã trải qua những gì đâu.
Em biết trong bụng anh giờ chứa bao nhiêu bụi đất không?
Em có biết làn da trắng mịn ngày trước của anh giờ đã thành thế nào không? Thô ráp đến mức nào không? Anh muốn về nhà, anh muốn về nhà!”
Tôi không nhịn được bật cười: “Anh bị đày ra sa mạc rồi chắc.”
“Anh bây giờ thật sự đang ở sa mạc, có muốn xem cảnh cát bay mịt mù tuyệt đẹp này không… khụ khụ… ọe…”
Tôi há hốc mồm, khó tin mà nghe tiếng Lăng Bạch Chu nôn khan trong điện thoại, tuy hơi vô tâm nhưng vẫn thấy buồn cười.
Ở chỗ anh ta không nhìn thấy, tôi sắp cười c/h/ế/t mất, cố gắng nặn ra câu: “Anh nôn cho sạch đi, rồi tôi gọi lại.”
“Đồ c/h/ế/t tiệt… Tinh Hựu… không được… ọe…”
“Ha ha ha… cười c/h/ế/t tôi rồi.”
Tôi cúp máy, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một bóng áo đen.
Ngẩng thêm chút nữa, quai hàm căng cứng, đôi mắt đỏ ngầu của Cố Nghiễm Tu khiến nụ cười trên môi tôi cứng lại, rồi biến mất.
Tôi mím môi, khẽ lùi một bước, trong lòng thở dài khe khẽ.
“Xin hỏi có chuyện gì không?”
Giọng Cố Nghiễm Tu khàn khàn, xen lẫn nghẹn ngào: “Trần Tinh Hựu, em… sao có thể quên chuyện từng thích tôi?”
Nghe vậy, đầu tôi bỗng trống rỗng, còn chưa kịp hiểu sao anh lại biết, đã bị kéo vào vòng tay nóng hổi.
Giọng người đàn ông khẩn thiết mà phấn khởi: “Em không thích Lăng Bạch Chu, người em thích là tôi. Trần Tinh Hựu, em thích tôi.”
Tôi nghiến răng, dồn hết sức đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh: “Cố Nghiễm Tu, thích một người là một loại cảm giác.
Cảm giác đó là khi thấy người ấy, từ trong đáy lòng sẽ tự nhiên dâng lên niềm vui. Nhưng với anh, tôi đã không còn nữa.”
“Điều anh cứ mãi canh cánh chẳng qua là trước kia tôi từng thích anh, nhưng khi về nước thì không còn thích nữa. Thế nhưng, tôi đã ở nước ngoài bốn năm rồi, tình cảm ấy từ lâu đã bị rửa trôi sạch sẽ.”
Sự dây dưa giữa hai người, chỉ tồn tại khi cả hai còn thích nhau.
Tôi không muốn dính líu thêm với anh, chính là vì tôi đã không còn thích nữa.
“Cố Nghiễm Tu, anh có thích tôi không?”
Khi câu hỏi này bật ra, anh gần như không chút do dự, buột miệng đáp: “Thích, anh thích em.”
“Nhưng nếu thích, sao lại không có hồi đáp?”
Tôi nhìn anh, nhìn vẻ kiên định dần biến thành ngây dại: “Anh rõ ràng biết vì sao tôi bị đưa ra nước ngoài.”
Giữa các hào môn, luôn muốn dựa vào hôn nhân để củng cố quyền lực, cũng có kẻ muốn bám vào những gia tộc khổng lồ như nhà họ Cố.
Hồi đó là tiệc sinh nhật 18 tuổi của Dương Vạn Thiến, được tổ chức vô cùng xa hoa, rõ ràng là bữa tiệc để người lớn thắt chặt quan hệ.
Cũng chính khi ấy, tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết lại xuất hiện — Cố Nghiễm Tu bị bỏ thuốc.
Tôi là người đầu tiên phát hiện anh bị một phục vụ dìu vào phòng.
Tôi xách váy bước đến, đợi người kia rời đi rồi mới vào.
Trước mắt tôi, Cố Nghiễm Tu đỏ bừng cả khuôn mặt, nằm trên giường.
Cổ áo của anh bị chính anh kéo xộc xệch, lộ ra bờ ngực rắn chắc.
Tôi đứng tại chỗ, cảm thấy không thoải mái, cũng nhận ra có gì đó không đúng, nên lập tức quay người muốn đi tìm người giúp.
Thế nhưng, ngay lúc xoay lưng lại, cổ tay tôi bị anh nắm chặt, ngã vào vòng tay nóng bỏng của anh, sau đó là nụ hôn vừa nặng nề vừa vội vã.
Đôi mắt tôi mở to, đầu óc lập tức trống rỗng, quên cả phản ứng.
Kết quả là khi anh tỉnh táo lại, dùng d/a/o cứa rách lòng bàn tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi đang muốn giải thích: “Trần Tinh Hựu, dùng thủ đoạn này… thật khiến người ta ghê tởm.”
Khoảnh khắc đó, mọi lời giải thích đều nghẹn lại trong cổ họng.
Ngày bé, tôi từng không hiểu tại sao nữ chính trong truyện lại không chịu giải thích.
Đặt vào hiện thực, khi trợ lý của anh bước vào, sau lưng còn có cha mẹ tôi, thì anh thậm chí chẳng thèm liếc tôi một cái, chỉ để lại câu: “Tôi không muốn gặp lại cô nữa.”
Một câu nói ấy khiến cha mẹ tôi vội vàng đưa tôi ra nước ngoài, giống như vứt đi một chiếc chăn dính đầy virus.
Sống lưng thẳng tắp của Cố Nghiễm Tu thoáng chốc như bị sức nặng nào đó đè cong, bờ môi tái nhợt run lên: “Tinh Hựu, xin lỗi, anh không nên không nghe em giải thích mà lại nói ra những lời ấy, xin lỗi.”
Tôi khẽ thở ra một hơi: “Không sao.”
Nhưng nếu có thể dễ dàng thốt ra hai chữ “không sao”, thì những tổn thương năm đó còn ý nghĩa gì?
“Từ giờ, anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không.”
Đôi mắt đào hoa của anh đỏ ngầu, khi ngẩng lên, một giọt lệ chảy dài.
“Anh không làm được, Trần Tinh Hựu.”
Giọng anh khàn khàn: “Chúng ta bắt đầu lại có được không, cho anh một cơ hội nữa, có được không?”
Tôi lắc đầu: “Không thể.”
Nói xong, tôi quay lưng bước vào khu chung cư, không hề ngoái lại.