Trước khi bị đưa ra nước ngoài, tôi đã từng thật lòng thích Cố Nghiễm Tu.
Sau khi ra nước ngoài được 2 năm, tôi gặp một vụ tai nạn xe, chỉ còn nhớ trong trí nhớ có người tên là Cố Nghiễm Tu.
Nhưng tôi lại không nhớ rằng mình từng rất thích anh ấy.
Ngày trở về nước, tôi lặng lẽ làm công việc của riêng mình, cho đến một lần đi đón vị hôn phu đang say r/ư/ợ/u, tôi nhìn thấy Cố Nghiễm Tu được vây quanh giữa đám đông.
Xuyên qua đám người, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng vị hôn phu: “Còn khó chịu không?”
Lần sau gặp lại, Cố Nghiễm Tu đôi mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn tôi, giọng khàn khàn xen lẫn nghẹn ngào: “Trần Tinh Hựu, em… sao có thể quên rằng từng thích tôi chứ?”